Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 4: Mấu chốt manh mối (length: 19446)

"Vì sao ngươi lại cứ khăng khăng phải đến hiện trường?"
Nữ chấp pháp quan cầm bản đồ trong tay hỏi.
"Bởi vì ta đã thấy năng lực phá án của các ngươi, những chấp pháp quan ạ." Milo lắc lắc cổ tay, nơi có chiếc xiềng xích kim loại.
"Ý ngươi là sao?" Đối phương khó hiểu.
"Ta không thể trông chờ vào các ngươi giúp ta rửa sạch hiềm nghi." Milo không hề khách khí.
. . .
Bị Milo nghi ngờ về khả năng điều tra hình sự, nữ chấp pháp quan có chút bực mình, nhưng sau khi nghĩ lại, nàng vẫn giữ lời hứa của mình.
Nàng lấy chìa khóa mở xiềng xích trên cổ tay Milo.
Ngay khi Milo định thu tay về, làm nóng khớp tay, nữ chấp pháp quan đã rút từ bên hông ra một bộ khóa kim loại hình ống đồng, đeo vào tay trái của Milo.
"Rắc! !"
Âm thanh va chạm của kim loại vang lên.
Đợi khi Milo kịp phản ứng, chiếc khóa đã cố định chặt vào cổ tay trái của hắn.
Xong xuôi, nữ chấp pháp quan hài lòng rút tay lại, bắt đầu sắp xếp lại bản đồ:
"Ngươi chưa hoàn toàn có được sự tin tưởng của ta, cho nên đừng mơ tưởng trốn thoát. Thứ này gọi là hành hình khóa, nếu ngươi dám thừa cơ bỏ chạy quá thời gian quy định..."
"Nếu quá thời gian quy định mà không mở khóa, cơ quan lưỡi dao bên trong sẽ xẻ mạch máu cổ tay của ta, hơn nữa sẽ xẻ theo chiều dọc rồi cố định vết thương luôn để máu chảy cho đến khi chết khô." Milo nói thẳng ra nửa câu sau của nữ chấp pháp quan.
Hắn giơ tay lên, ghé chiếc khóa kim loại hơi nặng nề bên tai, nghe tiếng cót két máy móc, nói tiếp: "Ta từng thấy món đồ này ở xưởng luyện kim."
Nữ chấp pháp quan cuộn bản đồ lại, quay người đi: "Biết thì tốt, đừng có giở trò."
. .
Hành hình khóa này đã vượt quá phạm trù vũ khí biên chế thông thường của hệ thống chấp pháp quan. Milo biết rằng nó đã thuộc loại "Quỷ binh khí" cao cấp của xưởng luyện kim.
Đúng như tên gọi, nó thuộc về loại hình cụ.
Vì vậy, không khó để nhận thấy vị chấp pháp quan trẻ tuổi trước mặt thực sự không tin tưởng Milo.
Không chỉ thế, trên đường đến hiện trường vụ án, nàng còn không cho Milo cưỡi ngựa một mình, mà bắt hắn phải cùng cưỡi chung một con ngựa với nàng.
Milo không phải là không phản đối.
"Ta nói này, ngươi có biết là một nam tử hán mà phải ngồi sau thì cảm thấy rất mất mặt không?"
Nhưng nữ nhân lập tức đáp trả một câu khiến Milo câm nín:
"Ý ngươi là muốn ngồi đằng trước à?"
Milo vừa mường tượng cảnh mình nép vào người nữ chấp pháp quan đang cưỡi ngựa, lập tức vui vẻ chấp nhận lựa chọn ngồi sau.
. . .
Hiện tại, toàn bộ đội xe tìm kiếm đã tản ra khắp thành, không thể tập hợp ngay được.
Mà nữ chấp pháp quan cũng không chắc Milo có lừa mình không, nên đã quất ngựa, một mình đưa Milo đến địa điểm chỉ định trên bản đồ.
Đêm xuống, sương mù dày đặc bao phủ Willow, tầm mắt không quá 10m, khi ngựa đã chạy vào trong thành, vẻ âm u ở ngoại ô gần như không còn thấy ánh đèn dầu.
Đến khi cả hai đến vị trí đã định, ánh đèn phía sau trong thành trở nên yếu ớt như một chiếc đèn dầu bị bao bọc trong vô số lớp gạc băng.
"Tìm thấy rồi."
Nữ chấp pháp quan kéo cương ngựa.
Milo rất nhanh chóng nhảy xuống ngựa, vì hắn đã đoán được người phụ nữ đang sốt ruột xuống ngựa này sắp vung chân dài về phía sau, chậm một bước là hắn sẽ bị đạp văng ra.
Trên con đường nhỏ lầy lội, mùi máu tanh từ xác xe ngựa xộc lên.
Nữ chấp pháp quan thắp đuốc, tay kia rút lưỡi đao bên hông, từng bước một tiến về phía chiếc xe ngựa.
Còn Milo thì luôn cảnh giác với lớp sương mù dày đặc xung quanh, trong lòng hắn biết rõ người trong xe ngựa đã không thể qua khỏi.
Thân xe ngựa đã biến dạng hoàn toàn, như bị thứ gì đó cắt ngang, một bánh xe văng xa hơn chục mét, các mảnh gỗ vỡ nát, hai thi thể chấp pháp quan bị xoắn trong đó, giống như bị ném vào máy xay thịt, thịt nát máu me.
Hình ảnh đó hoàn toàn giống với cảnh Milo thấy trong mơ.
Sau khi xác nhận các chấp pháp quan tại hiện trường đã tắt thở, nữ chấp pháp quan thở dài.
Bất chợt, nàng cảm thấy hình như chân mình đạp phải vật gì cứng, khi dịch chân ra, đưa ánh đuốc tới, nàng thấy trên mặt đất một hàm răng màu bạc vẫn còn dính máu.
Nhớ lại những lời Milo đã nói với mình trước đó ở Sở chấp pháp, nàng cau mày nhìn về phía người đàn ông đang đứng trong màn sương dày đặc phía sau.
"Rốt cuộc làm sao hắn biết được chuyện này. . ."
Trong mắt nữ chấp pháp quan, lúc này Milo đã đi vòng qua phía trước xe ngựa, cẩn thận tìm kiếm dấu vết trên mặt đất, dường như đang tìm vật gì đó.
Phát hiện có người nhìn mình, hắn quay lại: "Hay là cô gọi thêm người cùng tìm đi, đứa trẻ xấu số đã bị bắt đi rồi."
Nhanh chóng bỏ qua những nghi hoặc trong đầu, nữ chấp pháp quan rút súng tín hiệu, bắn lên không trung.
Một ngọn lửa chói mắt hơn pháo hoa xé toạc không trung, không lâu sau, rất nhiều chấp pháp giả từ phía thành phố chạy đến đây.
Những người này đều mặc áo khoác đen đồng phục, đội mũ ba cạnh, hai bên hông trang bị vũ khí nóng và lạnh.
Trong đám người đông nghịt đó, Milo thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục khác thường.
Mặt ông ta không quấn vải đen, cũng không đội mũ, mái tóc đen trắng lẫn lộn được buộc đuôi ngựa phía sau, bộ râu quai nón cũng đã ngả màu. Trong đám đông chấp pháp quan, vóc dáng ông có vẻ hơi gầy, không mang theo vũ khí mà cầm một cây thủ trượng màu đen.
Phong tục dùng thủ trượng có từ việc kỵ sĩ đeo kiếm thời xưa, lúc ấy kỵ sĩ đi đâu cũng đeo kiếm, nhưng giờ không phải là thời buổi hay đấu đá ngoài đường nữa, nên việc đeo kiếm thể hiện thân phận đã biến thành một cây thủ trượng nhẹ nhàng, tao nhã hơn.
Ngày nay các quan chức, quý tộc, bất kể hai mươi tuổi hay tám mươi tuổi, đều cầm một loại gậy dài mảnh khảnh như thế.
Nhưng rõ ràng có thể thấy, người đàn ông tóc dài trung niên trước mắt là thật sự cần cây thủ trượng này.
Vì ông ta bị tật ở chân.
. . .
Milo nheo mắt nhìn hai cúc áo bạc trên cổ áo của người đàn ông, thầm thì: "Lại là một đại nhân cấp Thanh tra, hạng người này sao lại đích thân xuống dưới thế này..."
Các chấp pháp quan nhanh chóng phong tỏa hiện trường, vây kín như nêm.
Là người đầu tiên đến hiện trường, nữ chấp pháp quan đã báo cáo vắn tắt tình hình cho cấp trên.
Người đàn ông trung niên hai tay vịn vào thủ trượng, sau khi nghe báo cáo, sắc mặt trầm xuống khi nhìn hai thi thể cấp dưới trong đống đổ nát: "Nhanh chóng làm việc, thu thập đủ manh mối trước khi lũ hay lảm nhảm kia đến quấy rối."
Nhưng vừa dứt lời, phía trước đường đã truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp phanh lại.
Ngay sau đó, mấy nhân viên thần chức Giáo Hội mặc áo bào xám xông đến.
Người dẫn đầu là một thanh niên trực tiếp bỏ mũ trùm đầu, giơ huy hiệu vàng trên cánh tay thể hiện thân phận với chấp pháp quan, tiến đến trước mặt người đàn ông trung niên:
"Thưa Thanh tra, chúng ta lại gặp nhau, đã nói rồi sẽ đưa đứa trẻ đáng thương kia đến Giáo Hội làm lễ rửa tội, chúng tôi chờ mãi mà chẳng thấy các ông mang người đến, ai ngờ lại xảy ra chuyện này."
"Dilasha, mẹ kiếp ngươi lại muốn đốt cháy hiện trường vụ án của ta à? Ta cảnh cáo ngươi, vụ án này đã có 9 người chết rồi, mặc kệ các ngươi với ta có nhận thức chung thế nào về việc phong ấn, lần này có ta ở hiện trường, ngươi đừng hòng làm càn." Người đàn ông trung niên vung thủ trượng, chặn thanh niên kia lại.
Người được gọi là Dilasha của Giáo Hội mỉm cười chắp tay sau lưng:
"Ông Nero thân mến, sao ông lại tức giận thế? Những vụ trước rõ ràng chúng ta đã hợp tác rất vui vẻ cơ mà, phải không? Hơn nữa Giáo Hội đã đạt được thỏa thuận với tổng thanh tra của quý ngài rằng, người sống thì do các ông quản, còn người chết thì do chúng tôi quản."
Dilasha nghiêng đầu, liếc nhìn thi thể trong đống đổ nát xe ngựa: "Ta nghĩ hai người đằng sau có lẽ đã hết cơ hội cứu chữa rồi."
Thanh tra Nero hừ lạnh: "Lần này người chết không phải dân thường, mà là người của ta, nên là do ta quản."
Lời nói của ông đanh thép.
Các chấp pháp quan đứng xung quanh đồng loạt tiến lên một bước, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng hành động.
Cũng không khó hiểu, dù sao đồng nghiệp còn chưa lạnh xác, mấy nhân viên thần chức đã vội vàng chạy đến, dùng mấy chuyện ma quỷ không rõ ràng làm lý do muốn thiêu xác đồng nghiệp, ai mà đồng ý cho được?
Xem ra Nero kiên quyết không có ý định nhượng bộ.
Dilasha cũng rất biết thời thế, hắn biết đám chấp pháp quan này tính tình rất khó chịu, nên hoàn toàn không có ý định mạo hiểm:
"Dễ nói thôi, ta biết là do ta và cấp trên của ngươi đều gây đủ áp lực, nếu vụ án này không phá được thì lần sau gặp mặt có khi tôi phải gọi ngài là chấp pháp quan rồi. Như vậy đi, xin người của ngài nhanh chóng lấy chứng nhận, sau khi xong xuôi chúng ta sẽ đến xử lý hiện trường, xin cứ yên tâm, hai vị chấp pháp quan này của ngài cũng sẽ được Giáo Hội tổ chức tang lễ theo nghi thức cao nhất để an táng, bọn họ sẽ được an nghỉ."
Hiện trường im lặng vài giây...
Sau đó, Thanh tra Nero mở miệng:
"Nếu đám giáo chủ già đầu bất tử trong Giáo Hội có được một nửa sự nhạy bén và nhiệt tình của cậu thì quan hệ giữa hai bên chúng ta cũng không đến nỗi căng thẳng như vậy."
"Yên tâm đi, sớm muộn gì cũng đến."
Dilasha cười làm lành.
...
Kết quả là, dưới sự hiện diện của Thanh tra chấp pháp quan, Giáo Hội và chấp pháp quan hiếm thấy đã đạt được đồng thuận, lần này sẽ cùng nhau phá án.
Không có gì bất ngờ, vụ việc này sẽ lên trang nhất vào ngày mai.
Nhưng hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là phải tìm lại cô bé Daisy đang mất tích.
...
Theo báo cáo sau khi chấp pháp quan dọn dẹp hiện trường:
Xe ngựa bị tấn công bạo lực; Hai chấp pháp quan hi sinh trong khi làm nhiệm vụ; Người đánh xe mất tích; Cô bé Daisy mất tích;...
Ngoài những manh mối rõ ràng này ra, chấp pháp quan còn tìm thấy một con ngựa bị chết thảm cách đó hơn 10m.
Ngựa bị xẻ ngực, moi bụng, phần lớn nội tạng đều nát vụn.
Theo phỏng đoán của đám chấp pháp quan, hung thủ không lập tức rời khỏi hiện trường, mà đã tìm đến con ngựa hoảng sợ bỏ chạy, sau đó giết nó, mục đích có lẽ là lợi dụng mùi máu tanh từ nội tạng của ngựa để thu hút sói hoang đến nuốt xác các chấp pháp quan ở hiện trường.
Có vẻ như chỉ có lời giải thích này là hợp lý.
Chỉ cần một đêm, sói hoang có thể ăn sạch thi thể ở hiện trường vụ án, hầu hết manh mối và bằng chứng có thể khai thác sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt.
Chỉ có điều hung thủ không ngờ đám chấp pháp quan lại có thể nhanh chóng tìm ra hiện trường vụ án đến vậy.
...
"Người bị tình nghi lớn nhất là người đánh xe mất tích."
Vậy thì công việc tiếp theo rất đơn giản, hung thủ đã tốn công xẻ ngực moi bụng ngựa, mùi máu và nội tạng trên người hắn khó mà giặt sạch được ngay.
Nero vung tay lên:
"Dùng những thứ nội tạng đó làm mồi dẫn, phái toàn bộ chó săn của thành phố đi tìm, phải tìm ra người trước khi trời sáng."
Dilasha một bên ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ đợi, không hề có ý kiến gì về quyết định này.
Các chấp pháp quan tại hiện trường lần lượt lên ngựa, nhanh chóng bắt đầu hành động.
Còn nhân viên của Giáo Hội thì bắt đầu xử lý thi thể của hai chấp pháp quan.
Họ đặt nến xung quanh xác xe ngựa, chắp tay thở dài, miệng đọc kinh cầu siêu.
...
Bên này, nữ chấp pháp quan giật cánh tay Milo:
"Còn chờ gì nữa, không muốn chết thì đi theo ta, chúng ta về mang chó săn đi ra tìm người."
Nhưng hai chân của Milo như đóng đinh xuống đất, không thể nào kéo đi được.
Hắn cau mày, hết lần này đến lần khác hồi tưởng lại hình ảnh mình nhìn thấy trong mơ, miệng lẩm bẩm:
"Không đúng, không đúng, hung thủ tuyệt đối không ngốc đến vậy, tự khiến người toàn thân mùi máu cho các ngươi đi dò la..."
"Ngươi đang phát điên cái gì đấy, đừng quên trên tay ngươi còn đang đeo xích." Nữ chấp pháp quan túm lấy cổ áo Milo.
Milo thì gạt tay nàng ra, lúc này trong đầu hắn liên tục lóe lên những hình ảnh rời rạc, hắn rất chắc chắn rằng, mình đã bắt được một tin tức rất quan trọng trong giấc mơ.
Nhưng cũng như mọi người, sau khi tỉnh dậy sau giấc mơ, luôn quên mất một phần nội dung trong giấc mơ, thậm chí là toàn bộ.
Lúc này Milo đang cố gắng nhớ lại phần hình ảnh mình đã bỏ sót.
— Trong tầm nhìn lờ mờ, khi một bóng dáng cao lớn mặc đồ đen bế Daisy ra khỏi xác xe ngựa, trên lưng hắn, Milo thấy một hình tam giác được tạo thành bởi ba vòng tròn xếp chồng lên nhau...
Hai mắt hắn lập tức sáng lên.
"Móa, thì ra là cái này...Sao lại là cái này chứ?"
Cái hình tam giác được thêu trên vải đen kia, hắn quá quen thuộc.
Nói chính xác hơn, bất kỳ người dân nào ở thành Willow cũng sẽ không quên biểu tượng đó.
Đó là thứ chỉ xuất hiện trong thời kỳ đại dịch hoành hành cả nửa đất nước 5 năm trước.
Lúc đó, tất cả các căn nhà bị nhiễm bệnh, giếng nước, quần áo của người chết, đều được vẽ lên hình này, đây là một biểu tượng từng được gọi là dấu ấn của tử thần.
Sau khi đại dịch kết thúc, Milo đã 5 năm liên tiếp chưa từng nhìn thấy biểu tượng này.
Lần cuối cùng nhìn thấy là vào ngày Willow đốt thi thể bệnh nhân, tất cả người chết vì dịch bệnh đều sẽ bị bọc trong vải đen, mỗi xác chết quấn vải đều in lại biểu tượng này.
...
"Vải liệm... Ngươi chờ ta với."
Milo đẩy tay nữ chấp pháp quan ra, chạy thẳng về phía xác xe ngựa, trong miệng lẩm bẩm:
"Nếu không nhầm thì nhất định có để lại thứ gì đó."
Lúc này, các nhân viên Giáo Hội đang đọc những câu mà Milo hoàn toàn không hiểu bên cạnh thi thể các chấp pháp quan:
"Chúng ta sống trong máu của cựu thần... Thành tại máu của cựu thần... Chết trong máu của cựu thần..."
Milo bỏ ngoài tai những gã thần thần kinh kinh cả ngày, bắt đầu lục lọi trong đống đổ nát của xe ngựa.
Hành động của hắn ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Có một chấp pháp quan lập tức quát lớn hắn:
"Này! Ngươi đang làm gì đó?! Dừng tay lại!!"
"Ngươi là ai!?"
...
Lúc này, Thanh tra Nero đang đứng ở đằng xa và Dilasha của Giáo Hội cũng đã để ý đến người thủ vệ ngục lẫn vào trong đám người.
Theo lẽ thường, ở một hiện trường vụ án quan trọng như thế này, một người thủ vệ ngục là cấp bậc thấp nhất trong hệ thống chấp pháp không có quyền xuất hiện ở đây, nhưng dù sao ban nãy sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hiện trường vụ án nên không ai để ý đến Milo.
Nhưng việc hắn mạo muội đến gần xác xe ngựa bây giờ đã khiến mọi người chú ý ngay lập tức.
Dilasha thích thú nhìn Milo tìm kiếm trong xác xe ngựa, sau khi nhìn thấy bộ đồng phục thủ vệ trên người Milo, liền dùng giọng điệu trêu chọc nói với Thanh tra Nero:
"Nếu Sở chấp pháp thiếu người có thể xin Giáo Hội điều một ít người đến trợ giúp, sao còn để những thủ vệ không biết gì đến đây hóng hớt?"
Nero ghét nhất nghe người của Giáo Hội nói móc mình, huyết áp của ông lập tức tăng vọt, ông thấy nữ chấp pháp quan đang đứng ngay sau Milo, liền quát vọng từ xa:
"Rebecca, sao cô lại dẫn ai vào đây thế này! Đưa tên nhóc kia ra ngoài cho ta!!"
"Vâng!"
Nữ chấp pháp quan không dám chậm trễ, ba chân bốn cẳng tiến lên, túm lấy Milo lôi ra ngoài.
Milo là một thanh niên khỏe mạnh vậy mà không thể chống lại sức lực của người phụ nữ này, bị nàng lôi xềnh xệch kéo ra ngoài.
...
...
"Nếu ngươi muốn chết, ta có thể tiễn ngươi lên đường ngay bây giờ, không cần đợi đến lúc thi hành án!"
Nữ chấp pháp quan lôi Milo ra ngoài, xoay người ném mạnh hắn qua vai.
Milo bị quật cho lộn nhào.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp, nhưng tay lại nắm chặt một mảnh vải đen rách:
"Không sao không sao, ta tìm được rồi, ta biết chắc chắn có thứ để lại mà, rõ ràng chỉ nghe thấy tiếng vải bị xé thôi."
Hai câu này khiến nữ chấp pháp quan ngây người:
"Ngươi đang nói nhảm gì vậy?"
Milo phối hợp đứng dậy, phủi bụi bẩn trên người, sau đó huơ huơ miếng vải rách màu đen trong tay:
"Ta đã bảo là không thể trông cậy vào các người là chấp pháp quan mà có thể giúp ta thoát khỏi nghi ngờ, toàn là lũ ngốc, cái mùi máu ngựa kia rõ ràng chỉ là ngụy trang để đánh lạc hướng."
"? ?" Đối phương vẫn đầy dấu chấm hỏi (???).
Milo nhếch miệng cười:
"Việc quật ta qua vai xem như ta bỏ qua cho cô, bây giờ nhanh về tìm một con chó săn có khứu giác tốt, cứ theo mùi này mà đuổi theo tung tích thôi, Rebecca quan chức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận