Khắc Hệ Chấp Pháp Quan

Khắc Hệ Chấp Pháp Quan - Chương 590: Đêm dài ánh trăng (length: 16553)

Những thợ săn cùng các tu sĩ hội vốn tưởng rằng trốn được lên các kiến trúc cao tầng lơ lửng thì có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ mọi chuyện đến nước này mới tính chính thức bắt đầu.

Tinh chi Quyến Tộc đại khái cũng giống những gì Milo từng thấy trong trí nhớ, giống như mấy tác phẩm điện ảnh và truyền hình khoa học viễn tưởng không mấy sáng sủa, chỉ có điều chúng lớn hơn một chút, hơn nữa thân hình của chúng hoàn toàn chính xác ở vào trạng thái không ngừng biến ảo vặn vẹo, bởi vậy trong một vài văn bản “kén chọn môn học”, Tinh chi Quyến Tộc có tên gọi khác là “[Người biến hình]”.
So với những chủng tộc phụ thuộc là người, thì những con bạch tuộc khổng lồ biết bay lượn này rõ ràng có chỉ số thông minh cao cấp hơn, cách chúng tấn công cũng tuyệt đối không phải như đám người thường như lũ thú lao ra cắn xé, mà chúng đã sớm bố trí xong trận hình, thậm chí từ sâu trong thành phố bay đến.
Hơn nữa Tinh chi Quyến Tộc còn ra lệnh cho đám người dưới đất giống như lũ ruồi không đầu, một vài đợt sóng âm đủ làm màng tai người ta đau nhức lan rộng từ trung tâm đội hình của Tinh chi Quyến Tộc ra, thủy triều xám trắng dưới mặt đất lập tức im lặng trở lại, sau vài giây ngơ ngác, liền lao về phía cây cột đá khổng lồ ở quảng trường trung tâm của Rallah, chưa đầy vài phút, quảng trường thành phố dưới chân mọi người đã trở nên trống trơn.
Lúc này, các thợ săn và tu đạo hội trốn trong tầng dưới của kiến trúc lơ lửng cũng đại khái ý thức được điều gì đó, một điềm báo chẳng lành hiện lên trong lòng mọi người, nhưng họ tạm thời không rảnh bận tâm đến đám người đang chạy như điên về phương xa, vì Tinh chi Quyến Tộc với vô số xúc tu đáng sợ đang lơ lửng trên không đã ở ngay trước mắt.

Tinh chi Quyến Tộc cũng không sợ hãi ánh nắng chói chang đáng sợ kia, chúng dường như thông qua việc không ngừng chuyển đổi làn da bên ngoài cơ thể để làm chậm lại quá trình tích tụ năng lượng nóng bức.
Mà khi đại quân của chúng tiếp cận, người hứng chịu đầu tiên chính là Milo và Rebecca, vị trí của hai người này có phần khó xử, dù sao cũng ở trên tầng cao.
Đối diện với ánh mắt soi mói của những con quái vật xúc tu khổng lồ với cảm giác áp bức đến kinh người, Rebecca thật sự không hề hoảng loạn, dù sao sau lưng nàng là một Bóng tối chuyên thôn phệ nỗi sợ hãi, khi Rebecca còn chưa ý thức được thì cảm giác sợ hãi đủ để khiến nàng phát điên đã bị Milo nhét vào bình rượu.
“Ngươi chắc chắn mấy viên đạn chì bé xíu kia thật sự có tác dụng với mấy tên to con này sao?”
Hai khẩu súng ổ xoay trên tay nàng chỉ vào hai con Tinh chi Quyến Tộc ngay trước mặt, đồng thời nhỏ giọng hỏi Milo đang ở sau lưng.
Súng ổ xoay và kích chùy giờ phút này vẫn nóng rực, đến cả không khí xung quanh cũng trở nên vặn vẹo, điều này ít nhiều mang lại cho Rebecca thêm sức mạnh.
“Cứ thử xem sao, ta có bỏ thêm một ít thần huyết ngoại đạo vào đó.” Milo cúi đầu liếc nhìn những vết rách dữ tợn trên mu bàn tay, vừa suy nghĩ vừa trả lời.
Lúc này, Tinh chi Quyến Tộc lơ lửng trước mặt hai người bọn họ càng lúc càng nhiều, những sinh vật da xám xịt và không ngừng nhấp nhô này ném đến Milo và Rebecca vô số ánh mắt dò xét.
Chúng đang nhanh chóng phân tích những hình ảnh bắt được trước mắt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hai nòng súng nóng hổi kia khiến chúng cảm nhận được sự uy hiếp.
Còn việc ở thời đại này súng ổ xoay là thứ tiên tiến hay lạc hậu thì không rõ, có lẽ trước đây ở nền văn minh đã bị chôn vùi đã từng xuất hiện những thứ tương tự, nhưng tuyệt đối không có hai khẩu súng uy lực kinh khủng đang trong tay Rebecca hiện giờ.

Tình trạng giằng co kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn.
Rebecca không hề nổ súng trước, nói thật chính cô cũng chưa nghĩ đến, mười hai viên đạn này bắn hết thì nên làm gì tiếp theo, lực lượng của cô gần như hoàn toàn đến từ Milo phía sau lưng.
Hai mắt nàng chăm chú đề phòng những Cự Thú khổng lồ trước mắt, nhỏ giọng hỏi Milo bên cạnh:
"Chúng sẽ động thủ phải không?"
“Đương nhiên, chúng ta không nhận được bất kỳ tín hiệu thử thăm dò giao tiếp nào đúng không? Chúng chỉ là đang đánh giá tính uy hiếp của ngươi mà thôi.” Milo vẫn ngồi tại chỗ, kiên nhẫn giải thích với Rebecca.
Rebecca trợn mắt:
“Vậy có lẽ ta nên ra tay trước khi chúng hoàn thành đánh giá?”
Milo nhếch mép:
“Trả lời đúng rồi.”

Phanh — phanh!!!
Trên kiến trúc lơ lửng, tiếng súng vang lên lập tức.
Con bạch tuộc khổng lồ trúng đạn gào lên một tiếng rồi lảo đảo đâm vào đồng loại phía sau.
Thân thể nó dường như bị một thứ sức mạnh đáng sợ từ ngoài vũ trụ xuyên thấu, hơn nữa thứ sức mạnh kia vẫn không ngừng xâm chiếm và phân giải tổ chức sự sống của nó.
Những người dân Rallah này nằm mơ cũng không nghĩ tới, vũ khí trong tay của một sinh vật gần như ở tầng dưới đáy của trật tự sự sống lại có thể bắn ra sức tàn phá đáng sợ đến thế.
Điều này đi ngược lại với nhận thức và tư duy của chúng.
Đương nhiên, điều này là bởi vì trong tầm mắt của chúng, lúc này trên tầng cao nhất của kiến trúc lơ lửng chỉ có một bóng người, chỉ có Rebecca tay cầm song súng, mà không có Milo…

Về phía Rebecca, mỗi khi nàng bóp cò, ở vị trí nòng súng, ngoài lửa bùng lên còn đẩy ra một vòng khí lãng đáng sợ thẳng xuống đất.
Ban đầu hai viên đạn này như pháo nện vào người hai con Tinh chi Quyến Tộc.
Hiệu quả thị giác giống như một cánh buồm căng gió bị thiên thạch giáng trúng, cùng với những xúc tu dữ tợn đáng sợ cuồng vung và tiếng gào thét sắc nhọn, hai con quái vật khổng lồ này ngã xuống đất.
Viên đạn nhỏ bé bắn ra hiệu quả cực kỳ kinh khủng, lực trùng kích thị giác cực kỳ lớn.
Nhất là khoảnh khắc xuyên thủng trong nháy mắt, quá sức điên cuồng, quá mức giải tỏa.
Rebecca cảm thấy ham muốn phá hủy cuồng nhiệt nào đó bị vô thức châm ngòi.
Có lẽ ngay cả chính cô cũng không nhận ra, giờ phút này trên mặt cô đang nở một nụ cười mà có thể dùng từ dữ tợn để hình dung.
...
Bất quá, đâu có ai quy định khi nổ súng nhất định phải căng mặt ra vẻ điềm tĩnh như thợ săn dày dặn kinh nghiệm đúng không.
Đương nhiên, Milo vẫn nhỏ giọng nhắc nhở cô cố gắng tập trung lại cảm giác cướp đoạt phản trong khoảnh khắc, chứ không phải nhằm lên trời mà bắn loạn một hồi.

Trong thoáng chốc, trên kiến trúc lơ lửng, từ Tinh chi Quyến Tộc phát ra tia phân giải, sóng âm, cùng với những con Quyến Tộc ở trên cao đan lại thành một mạng lưới khổng lồ bằng xúc tu của chúng, đủ loại ánh sáng hỗn loạn giao nhau một mảng, có thể nói là ô nhiễm ánh sáng.
Bọn Tinh chi Quyến Tộc dường như căn bản không quan tâm việc tấn công của mình có gây tổn thương gì cho kiến trúc lơ lửng hay không.
Vì màn sáng chúng đan kết trên không đã ngăn phần lớn ánh nắng mặt trời ở bên ngoài.
Mà Tinh chi Quyến Tộc cũng không hoàn toàn nhắm vào một mình Rebecca.
Những thợ săn và tu sĩ hội bên này có thể nói là gặp đại nạn.
Ngọn lửa giận của Tinh chi Quyến Tộc bị Rebecca châm ngòi, theo đó đổ xuống đầu từng người loài người, ngoại trừ số ít Linh Thị ra thì đa phần mọi người đều không có chút sức phản kháng.
Rất nhanh, tầng dưới kiến trúc lơ lửng bắt đầu sụp đổ trên diện rộng.
Không gian phòng ngự của các thợ săn bị không ngừng thu hẹp.
Nhưng đây vẫn chưa phải là điều tuyệt vọng nhất.
Khi bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy đường sống thì những người thường điên cuồng lao về phía thành phố Rallah kia, lúc này đã từ cây cột đá khổng lồ ở trung tâm leo lên các tầng kiến trúc lơ lửng, giờ đây chúng giống như thủy triều ào ạt xông về phía vị trí loài người đang ẩn náu.
Nếu giờ phút này ngươi đứng ở trên đường phố trong thành Rallah, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy vô số người thường màu xám trắng mặt mày dữ tợn “giẫm lên không khí” chạy như điên trên không trung, đó đại khái có thể coi là một khung cảnh hoành tráng đi.
Còn về Dagon, Cự Thú vốn ôm ấp cây cột đá khổng lồ ở sâu trong thành Rallah thì giờ phút này đã mất bóng dáng, không ai biết nó đã đi đâu.

Liên tục có người chết thảm.
Hoặc là bị rơi từ các kiến trúc lơ lửng nứt vỡ xuống đất mà chết, hoặc là tan thành mây khói trong những màn sáng đang xông đến dày đặc, thậm chí một vài người tinh thần yếu kém đã rơi vào mộng cảnh ngay khi Tinh chi Quyến Tộc tiếp cận, bại trận trong khi chống trả, hoàn toàn biến thành người hầu của Tinh chi Quyến Tộc, vung binh khí trong tay chém về phía đồng đội. Sự thật chứng minh, khoa học kỹ thuật mà nhân loại hiện tại nắm giữ, cùng với toàn bộ chiến lực dùng Linh Thị và tri thức mơ hồ để đổi lại, khi đứng trước những chủng tộc đã tồn tại từ thời cổ xưa này, trở nên không chịu nổi một đòn.
Trước khi Tinh chi Quyến Tộc ghé thăm hành tinh này, chúng đã phát triển thành một tộc đàn đỉnh cao hùng mạnh ở ngoài vũ trụ.
Mà nhân loại, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ nhiều lần đi lại trong hai trạng thái bị chôn vùi và tái sinh, liên tục chết yểu trong trứng nước, lại mượn một tia thương xót của Chư Thần mà có thể tro tàn lại cháy.

Milo yên lặng nhìn Tinh chi Quyến Tộc không ngừng tàn sát.
Cùng với tiếng bước chân ồn ào, những đám người chen chúc từ trong thành phố kéo ra phía sau.
Hắn không rõ giờ phút này đối với thế giới tỉnh táo khác biệt bao nhiêu năm, hay bao nhiêu kỷ nguyên, có lẽ lịch sử loài người từng biết không bao hàm giai đoạn này.
Có thể cho dù là trong thời đại hàng ngàn vạn năm đã qua, Tinh Chi Quyến Tộc đối với nhân loại mà nói vẫn như thần linh, hoàn toàn không thể đối kháng, không cách nào vượt qua.
Mà trong thứ ngôn ngữ mơ hồ kia, khi trăng máu giáng xuống dẫn đường, khi vị trí các vì sao chính xác, Tinh Chi Quyến Tộc sẽ hồi sinh ánh sáng diệu kỳ, cùng chủ nhân của chúng, sẽ thức tỉnh từ trong giấc ngủ.
Milo hiểu vì sao Montsis gọi ngày đó là tận thế.
Khoảng cách giữa loài người và những chủng tộc cổ xưa này dường như vĩnh viễn không thể vượt qua.
Bọn hắn chỉ có phần bị xâm chiếm cướp đoạt, trong thời đại tận thế kia, không ai có thể phản kháng, dù là thợ săn cũng không được.

Thế nhưng Milo từ đầu đến cuối vẫn không hề lay động.
Bất kể từ dưới những kiến trúc lơ lửng kia phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng đến mức nào, hay Rebecca đằng sau đang đánh tới tấp ra sao, Milo vẫn chỉ lặng lẽ ngồi tại chỗ, huơ huơ đôi giày, dùng ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng không khác gì, nhìn chăm chú xuống phía dưới chiến trường như một cối xay thịt kia.
Hai tay hắn chống xuống đất, các ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt và có tiết tấu gõ vào mặt sàn trong suốt, không ai biết Milo đang tính toán những gì.
Mà cuộc đối đầu một chiều này, gần như sau khi khai chiến không lâu đã phủ xuống màn máu.
Dù là tổ chức thợ săn hay tu đạo hội Sưng Chi Nữ, cuối cùng đều chỉ có vài bóng người lẻ tẻ vùng vẫy thoát ra từ giữa đám đông cuồn cuộn, từ những khu vực xiêu vẹo đổ nát của kiến trúc lơ lửng, lại trốn về quảng trường trong thành phố Rallah.
Độ Nha, Hà Phương.
Vài thợ săn Linh Thị cầm đầu bởi Munguilla.
Còn có Hỗn Chủng.
Vẻ ngoài của Hỗn Chủng cực kỳ thê thảm.
Nó gần như toàn bộ quá trình đều cứng rắn hứng chịu tất cả công kích có thể gây suy giảm đến Độ Nha, giờ phút này trên người chồng chất vết thương, những mảng huyết nhục lớn lộ ra bên ngoài, cũng giống trước kia, những vết thương mới sẽ tiết ra chất đặc biệt nào đó tạo thành lớp vỏ xương, còn lần này vô số vết thương của Hỗn Chủng là sau khi hình thành lớp vỏ xương lại bị đánh nát rồi lại hình thành lần nữa, bao gồm cả rất nhiều gai xương trên cơ thể nó cũng đều gãy rụng, dường như còn bị gọt mất một bàn tay, móng vuốt biến thành xương cổ tay và xương cẳng tay gãy lòi ra từ vết thương.
Munguilla và các thợ săn khác cũng chẳng khá hơn, đồng phục của bọn hắn rách nát toàn lỗ thủng và vết máu.
Ngoại trừ Munguilla ra, mấy thợ săn Linh Thị gian nan sống sót cũng cơ bản đều trong tình trạng thiếu tay gãy chân, số ít thì gần như sắp tắt thở rồi.
Dường như chỉ có trạng thái của Độ Nha và Hà Phương trông có vẻ bình thường.
Hà Phương có Sưng Chi Nữ che chở, hắn thân là Tế Tự của tu đạo hội, những người ủng hộ dưới trướng đều cam tâm tình nguyện chắn trước mặt thay hắn chịu chết.
Hôm nay tu đạo hội trừ hắn ra, những người khác đã đều biến thành một vũng thịt nhão.
Lúc này bầu trời đã bị Tinh Chi Quyến Tộc rậm rạp che kín, những người loa phía sau tiếp trước lao xuống, vây quanh những người sống sót cuối cùng còn lại.
Nhưng Hà Phương rõ ràng vẫn có thể trầm ổn châm một điếu thuốc.
Bộ áo vải lanh trắng đã sớm dính đầy máu đen, nhưng chút máu này không thuộc về bản thân hắn.
Hà Phương ngậm điếu thuốc, cởi bỏ cái áo khoác dính đầy bùn đất ném sang một bên, rồi tháo bỏ cả chiếc cà vạt trước cổ. Cuối cùng đầy thâm ý nhìn sang Độ Nha một cái.
Bên kia đám tàn binh bại tướng Munguilla lúc này đã là nỏ mạnh hết đà.
Hà Phương xem như một trong hai người còn điềm tĩnh trên mặt đất, người còn lại là Độ Nha.
Sức mạnh của Độ Nha đến từ tri thức của hắn.
Còn Hà Phương, hắn thực ra không phải người Linh Thị, hắn thuộc về chủng loại Yan và Dilasha, dùng cách nói trong mộng ảo cảnh thì, hắn đã nhận được chúc phúc của Sưng Chi Nữ.

Đến bây giờ, có lẽ ngoại trừ Độ Nha ra, không có thợ săn nào khác biết sự xuất hiện của Hà Phương rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Nhưng giờ phút này, đoán chừng Munguilla cũng không có tâm tư đi tìm hiểu những điều đó.
Hắn ngẩng đầu nhìn đám Tinh Chi Quyến Tộc trôi nổi đầy trời, còn có đám người loa theo sườn dốc tràn xuống lấp kín toàn bộ không gian quảng trường, bên ngoài các kiến trúc.
Vô số cặp mắt thèm khát máu đang nhìn chằm chằm vào mấy người bọn hắn.
Bọn hắn tự xưng là thợ săn, giờ phút này rốt cục đã thành con mồi bị vây khốn.
Cán dài tổ hợp liêm đao của Munguilla đã gãy trong những trận chiến trước đó, trong tay hắn bốc lên ngọn lửa nóng rực, hàn lại chỗ gãy một lần nữa.
Sau đó, hắn lê thân thể mỏi mệt cùng liêm đao, đi đến trước mặt một thợ săn đang hấp hối.
Đó cũng là một người Linh Thị, nhưng hai mắt của hắn đã mù, còn đã mất một cánh tay phải.
Lần này Munguilla không có xin chỉ thị của Độ Nha.
Hắn đơn thủ giơ liêm đao lên.
“Nguyện ngươi trong đêm dài có thể nhìn thấy ánh trăng.”
Vút —— lưỡi đao lướt qua, thợ săn chết đi.

Câu nói kia là câu cáo biệt được sửa lại đôi chút trong lời thề của thợ săn.
Trong tình huống bình thường, người tự kết thúc sinh mạng sẽ nói – "Dù là trong đêm dài, ta vẫn có thể trông thấy ánh trăng."
Nhưng những lời đã được sửa đổi này, Munguilla trước sau lặp lại sáu lần.
Đúng vậy, hắn đã giết sáu người đồng đội thợ săn bị thương.
Sau đó, hắn dùng tay đào một cái hố trong đống đổ nát, chôn những thợ săn Linh Thị đã chết chung một chỗ.
Cảnh tượng lạnh băng này diễn ra ngay dưới sự chứng kiến của tất cả đám người loa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận