Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 97: Cung tổng giám đốc tự dưng hoài nghi (length: 10125)

Editor: Yu Hina Theo câu này, OST kết phim nhanh chóng kết thúc.
"Thật cảm động."
Thời Tiểu Niệm nhìn trên màn hình bóng dáng người máy tinh xảo Mr Giang, dâng trào cảm xúc nói.
"Có gì đáng cảm động chứ." Cung Âu ở bên kia khinh thường nói, "Còn gọi là phim khoa học viễn tưởng, đến một chút khoa học kỹ thuật cũng không có, tất cả đều chỉ tập trung nói chuyện yêu đương."
Theo cảm nhận của hắn, bộ phim này chẳng hề thích hợp.
Khoa học kỹ thuật mù chết được, người máy chế tạo ra kiểu này sao, buồn cười.
"Trọng điểm của phim không phải nói về khoa học viễn tưởng, mà là nói về Mr Giang vạn năng vô địch, vừa ôn nhu sâu sắc, vừa có tấm lòng bao dung vô hạn với người khác, điều mà cuộc sống thực giữa người và người hiện nay không làm được." Thời Tiểu Niệm đưa tay sờ sờ hình ảnh người máy trên màn hình, "Nếu như khoa học kỹ thuật phát triển mà chế tạo ra được người máy thông minh như thế này, vậy thì tốt biết mấy."
"Có gì tốt?"
"Vậy thì có thể nói rõ Mr Giang thật sự tồn tại mà." Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói, trong mắt lộ ra vẻ mong chờ.
Như vậy thì có thể khiến người ta tin tưởng, trên thế giới này sẽ có một người vĩnh viễn luôn ở bên bạn, vĩnh viễn không rời đi, vĩnh viễn có một bờ vai để bạn nương tựa.
"Cắt."
Cung Âu xì một tiếng khinh bỉ, con ngươi đen liếc nhìn qua màn hình.
Trên màn hình của hắn, khung hình của bộ phim chỉ chiếm năm phần, còn lại đều là mặt cô, trong mắt cô tất cả đều là mong chờ, cô yêu thích người máy đến như vậy sao, cũng chẳng có gì khó hiểu.
Sau khi Thời Tiểu Niệm cảm thán xong liền khôi phục lại như cũ, nhìn về phía mặt Cung Âu trên màn hình nói, "Bên này trời sắp sáng rồi, tôi có thể đi ngủ chưa?"
Nghe vậy, Cung Âu nhíu mày, "Em như vậy là không muốn liên lạc với tôi sao?"
Cái này đâu thể gọi là liên lạc được, cái này thì gọi là tán gẫu gì chứ, cái này gọi là chán ngán.
Thời Tiểu Niệm ở trong lòng lặng lẽ mà nhổ nước bọt, ngoài miệng nói, "Không phải, tôi thật sự nên đi ngủ, nếu không ngày mai sẽ rã rời, uể oải, ủ rũ không có hứng sáng tác."
"Thôi đi, bỏ qua cho em lần này." Cung Âu nhăn mày, cuối cùng thì cũng ân huệ buông tha cho cô, "Điện thoại di động vẫn duy trì khởi động cho tôi, lúc nào tôi muốn nói chuyện cùng em, nhất định phải ngay lập tức nhấc máy cho tôi."
"Nha, biết rồi."
Thời Tiểu Niệm đáp, đưa tay muốn tắt video, chỉ thấy trên màn hình, Cung Âu đang nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt của hắn sâu thẳm tựa như biển, môi mỏng hơi cong lên, nhìn chằm chằm cô từng chữ từng chữ nói rằng, "Thời Tiểu Niệm, tôi thật sự đói bụng, tôi muốn ăn em."
Giọng nói của hắn trầm thấp cực kỳ, mang theo một luồng từ tính.
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ nhớ nhung.
Thời Tiểu Niệm, tôi thật sự đói bụng, tôi muốn ăn em.
Cô ngẩn người, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú trên màn hình, trong lòng khẽ nhảy lên một cái, ngón tay gạt một cái, video bị cô tắt, mặt Cung Âu ở trên màn hình biến mất.
Sự khác lạ trong lòng cô cũng không biến mất.
Thời Tiểu Niệm đưa tay ấn lên lồng ngực của mình.
Cô bị sao vậy chứ, Cung Âu chỉ nói có một câu mà thôi, mỗi ngày hắn đều nói nhiều lời như vậy, cô có gì mà phải xúc động.
"Đùng."
Thời Tiểu Niệm dùng sức khép Laptop lại, cả người nằm vật xuống giường, chớp chớp mắt, nhưng lại không thể ngủ, tất cả trước mắt đều là ánh mắt sau cùng kia của Cung Âu.
Ánh mắt kia nói cho cô biết, hắn nhớ cô rồi.
Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ đầu mình, đang suy nghĩ cái gì chứ, không nên suy nghĩ vớ vẩn.
Một đêm trôi qua.
Thời Tiểu Niệm mãi đến tận buổi chiều mới từ trên giường bò dậy, một đêm không ngủ ngon, kết quả là đầu đau như búa bổ.
Vừa xoa xoa đầu cô vừa đi ra phía ngoài, hai người hầu gái đang nghiêm túc quét dọn nhà cửa, vừa thấy cô đi ra lập tức cung kính cúi đầu, "Thời tiểu thư, cô đã tỉnh, chúng tôi đã chuẩn bị mấy món ăn đơn giản cho cô, nếu không hợp khẩu vị của cô, chúng tôi lại làm lại từ đầu."
Thời Tiểu Niệm còn chưa quen với việc có người hầu hạ mình, ngẩn người mới gật đầu, "Cảm ơn."
Cô đi vào phòng ăn, vừa nhìn những món mỹ thực trên bàn thì có chút xấu hổ, cả người đầy mồ hôi, thế này mà gọi là mấy món ăn đơn giản.
So với những món trước đó cô làm, vậy quả thực là cô ngược đãi Cung Âu rồi.
Thời Tiểu Niệm phát hiện mình không thể tùy tiện nhắc tới Cung Âu, dù có muốn cũng không thể nghĩ, bởi vì vừa nghĩ thì điện thoại đòi mạng cũng theo đó đến, tỷ như hiện tại.
Thời Tiểu Niệm cầm lấy điện thoại di động đang rung lên, nhìn một chuỗi số trên màn hình, bất đắc dĩ đưa lên tai, "Đang ăn."
"Tỉnh rồi à?"
Giọng nói Cung Âu lười biếng từ tính ở bên trong điện thoại của cô vang lên, không có vẻ buồn ngủ, tinh thần có vẻ tốt.
"Ừm."
Thời Tiểu Niệm đáp một tiếng.
Không cần phải nói, cô cũng biết chắc chắn là do hai người hầu mật báo, bằng không hắn sao trùng hợp lại gọi vào đúng thời điểm này.
"Bên em đang là mấy giờ?" Cung Âu hỏi, rõ ràng thấy không có nội dung gì tán gẫu nên cố tìm chủ đề.
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động liếc nhìn thời gian nói, "Ba giờ chiều."
"Ăn đi."
Cung Âu mệnh lệnh cho cô.
"Tôi đang định ăn, vậy tôi cúp máy đây." Thời Tiểu Niệm nói muốn cúp điện thoại, liền nghe giọng Cung Âu không vui truyền đến, "Em ăn cơm thì cứ ăn đi, ai cho phép em tắt điện thoại."
"Tôi cầm điện thoại thì làm sao ăn cơm?"
"Dùng tai nghe."
"..."
Ăn cơm còn nhất định phải gọi điện thoại, cô phỏng chừng sẽ là người đầu tiên trên thế giới này bị điện thoại bức chết đi.
Tranh cãi với Cung Âu đang cách xa ở Anh quốc cũng chẳng được gì, Thời Tiểu Niệm không còn cách nào khác ngoài đeo tai nghe Bluetooth lên tai, sau đó bắt đầu ngồi trước bàn ăn bắt đầu ăn đồ ăn, qua loa trò chuyện cùng Cung Âu.
Trong lúc đó, rõ ràng hai người không có nhiều chuyện để nói, Cung Âu chỉ là muốn chiếm hết thời gian của cô.
Lần này, Thời Tiểu Niệm hoàn toàn không cảm giác được sự tự do tồn tại.
Thời Tiểu Niệm gắp một miếng bánh bỏ vào miệng, bỗng nhiên liền nghe thấy trong tai truyền đến một giọng nói xa lạ, đang nói chuyện cùng Cung Âu, "Nhị thiếu gia, ngài nên ra cửa rồi."
Nhị thiếu gia.
Thời Tiểu Niệm run lên, đây là lần đầu tiên cô nghe được người khác gọi Cung Âu là Nhị thiếu gia.
Cung Âu còn có một anh trai, khi trên đường tới địa điểm hẹn thì xảy ra tai nạn xe cộ mà bỏ mình, cũng chỉ có ở nước Anh, mọi người mới có thể gọi hắn là Nhị thiếu gia.
"Biết rồi, ra ngoài đi."
Cung Âu đuổi người.
"Anh phải ra khỏi nhà?" Thời Tiểu Niệm hỏi, trong lòng nhảy nhót vui mừng, cuối cùng cũng có thể tắt điện thoại.
"Ừ." Giọng điệu Cung Âu không được tốt lắm, bỗng nhiên nói, "Thời Tiểu Niệm, chẳng phải em nên chuẩn bị quà cho tôi sao, xưa nay em chưa từng tặng tôi món quà nào cả."
Quà tặng? Thời Tiểu Niệm mờ mịt, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện quà tặng rồi.
"Tôi đi vắng một tuần, tách nhau ra thời gian dài như vậy, em nên chuẩn bị quà cho tôi chứ." Cung Âu thẳng thừng nói muốn quà tặng, "Tôi về liền muốn nhìn thấy."
Người đàn ông này không biết đang nghĩ gì nữa.
Muốn gọi điện thoại thì liền nửa đêm không cho cô ngủ, muốn xem phim thì nhất định phải bật video kết nối hai bên, bây giờ lại nghĩ đến việc đòi quà tặng.
Thời Tiểu Niệm nhai nhai miếng bánh trong miệng, kiếm cớ nói, "Chẳng phải anh bảo tôi ít ra ngoài sao, tôi làm sao chuẩn bị lễ vật?"
Cô còn có chuyện phải làm.
"Cho phép em ra ngoài tìm quà tặng cho tôi." Cung Âu nói.
"..."
"Đương nhiên, điện thoại vẫn phải thông." Hắn muốn khống chế toàn diện thời gian của cô, nắm giữ tất cả của cô.
"..."
Thời Tiểu Niệm nghe vậy đầu lại càng đau hơn, "Cung Âu."
"Ừ?"
"Trong một tuần anh rời đi này, anh muốn gọi điện thoại cho tôi cả tuần liền?" Thời Tiểu Niệm tựa hồ bắt đầu rõ ràng ý đồ của hắn.
Cung Âu rất nhanh đáp lại, "Thời Tiểu Niệm, em cuối cùng cũng hiểu ra rồi à."
Thời Tiểu Niệm trong lòng một lần nữa tan vỡ, "Tại sao?"
Cô không hiểu, tại sao nhất định phải gọi điện thoại.
Hắn ở đây thì kiểm soát tự do của cô, hắn không ở đây thì lại kiểm soát tự do tinh thần của cô, có phải hắn quá biến thái rồi không?
"Ai biết được không có tôi bên cạnh, em sẽ làm cái gì, nhỡ đâu em đi tìm người đàn ông khác thì sao?" Cung Âu nói, giọng điệu vẫn ngang ngược, không chút nào nhận thấy hành vi của mình là quá đáng.
"Sao tôi có thể đi tìm người đàn ông khác chứ?"
"Tôi không ở bên cạnh em, tôi không yên lòng."
Thời Tiểu Niệm triệt để hiểu ra, "Tôi hiểu rồi, căn bản anh không có nhiều chuyện để nói với tôi, chẳng qua anh cảm thấy không có anh ở cạnh, thì tôi sẽ làm điều xằng bậy."
Tối hôm qua, suýt chút nữa cô đã tưởng hắn cứ dây dưa gọi điện thoại, xem phim cùng cô là vì nhớ cô.
Hóa ra là đang hoài nghi cô, vì vậy nên hắn muốn khống chế cô.
"..."
Nghe vậy, Cung Âu trầm mặc, xem như là ngầm thừa nhận.
"Cung Âu, anh không thấy anh làm như vậy là quá đáng sao?"
Thời Tiểu Niệm thẳng thừng nói ra.
Hắn không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh cô làm bừa, vậy mà lại muốn 24/24 chiếm lấy thời gian của cô, hành động như vậy thật đáng sợ.
"..."
"Nếu anh không tin tôi, cứ trực tiếp đá tôi đi là được, không cần làm như vậy, anh như vậy không thấy mệt mỏi sao?"
"Không mệt." Cung Âu nói.
"Nhưng tôi mệt." Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn ăn nói, buông đũa xuống, trên gương mặt đều là vẻ phiền muộn, "Anh cứ như vậy không có bằng chứng cũng vẫn cứ nghi ngờ tôi, tôi không sao thở nổi."
Một tuần phải nghe điện thoại như vậy thì sao chịu được?
"Vậy tôi sẽ tìm nhân viên cứu hộ cho em." Cung Âu hoàn toàn xem thường vẻ phiền muộn của cô.
"..."
"Được rồi, sao lại có lắm oán hờn vậy, tôi muốn em thế nào thì em phải thế đó. Gọi điện thoại đâu có chết được." Cung Âu lại bá đạo nói, giọng điệu vẫn luôn cao cao tại thượng.
"..."
Thời Tiểu Niệm nói không nên lời, cũng chẳng biết nên cùng một kẻ hoang tưởng nặng tranh luận cái gì.
"Tôi ra ngoài trước đây." Bên kia Cung Âu vang lên tiếng đứng lên, giọng trầm thấp, ngữ khí tuyệt đối, "Khi điện thoại của tôi gọi đến, em nhất định phải bắt máy cho tôi. Trong vòng một tuần lễ này, em nhất định phải chọn xong quà cho tôi, tôi trở về liền muốn em mang cho tôi, nghe rõ chưa?"
Người phụ nữ này chẳng hề có một chút tự giác chủ động tặng quà cho hắn gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận