Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 310: Anh đang theo dõi Thời Tiểu Niệm? (length: 9988)

Editor: Yuhina Mona hài lòng nhếch môi, mị lực của cô ta chưa giảm chút nào, có người đàn ông bình thường nào nhìn thấy cô ta mà không nhúc nhích chân chứ, ngoại trừ Cung Âu người đàn ông đáng ghét. Hoang tưởng. Vì để tình cảm của mình với Thời Tiểu Niệm không phai nhạt, đến bệnh cũng không chịu chữa, cố chấp đến mức này. Mona dùng dáng đi quyến rũ nhất mà lên lầu, từ trong thang máy bước ra, cô ta hướng về phía phòng ngủ của Cung Âu, cửa phòng ngủ đóng chặt, Phong Đức cùng vài người hầu đứng ở ngoài cửa. Trong tay người hầu đều bưng khay thức ăn, mỹ thực đều được bày trên khay bạc, phản chiếu ánh sáng. Phong Đức cầm một tập văn kiện của N.E. "Mona tiểu thư." Thấy Mona, Phong Đức cung kính mà cúi đầu. "Cung tiên sinh vẫn tự giam mình trong phòng sao?" Mona hỏi. Cả ngày hôm nay Cung Âu đã tự giam mình ở trong phòng ngủ, trong khoảng thời gian này chỉ đi ra một lần, không biết đi đâu, sau đó vẫn nhốt mình ở trong phòng, chưa từng mở cửa. "Đúng vậy." Phong Đức đứng ở đó, cầm tập văn kiện trên tay, cau mày nói, "Cả ngày hôm nay thiếu gia không bước ra khỏi phòng, từ trưa hôm qua đến bây giờ đều chưa ăn gì, N.E lại có rất nhiều văn kiện khẩn cấp chờ xử lý." Nếu cứ tiếp tục như thế, hoặc là N.E sẽ rối loạn, hoặc là thiếu gia sẽ chết đói mất. Rõ ràng là thiếu gia đá Thời tiểu thư, sao hiện tại lại làm ra vẻ người bị đá chính là thiếu gia vậy. "Chưa ăn gì sao?" Mona ngơ ngác. Sự cố chấp của Cung Âu đối với Thời Tiểu Niệm nằm ngoài dự liệu của cô ta, lại còn đến mức này sao? "Các ngươi đi xuống trước, tôi sẽ nói chuyện với hắn một chút." Trong đôi mắt của Mona  xẹt qua một tia suy nghĩ, hướng về phía bọn Phong Đức nói. "Tốt." Phong Đức gật đầu, dẫn người hầu rời đi trước. Mona nhìn bọn họ rời đi, sau đó đứng ở cửa, giơ tay lên gõ gõ cửa, "Cung tiên sinh, là tôi, tôi là Mona, có thể mở cửa cho tôi được không?" "Cút!" Một tiếng quát chói tai từ bên trong vọng ra, giọng nói kia khủng bố tới cực điểm. Cung Âu thật sự là không có chút tu dưỡng nào, sau này bọn họ ở cùng nhau, công tác giáo dục của cô sẽ rất gian nan đây. Mona đứng bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng, "Cung tiên sinh, anh nên biết hành động của anh bây giờ là không đúng, nếu như anh tiếp tục tuyệt thực, không ra khỏi cửa, không ra một tuần, ở Anh quốc bên kia sẽ biết, Cung gia cũng sẽ biết anh vì Thời Tiểu Niệm mà tuyệt thực." "..." Phía sau cánh cửa kia không có âm thanh. Mona tiếp tục nói, để giọng mình nghe có vẻ ôn hòa nhã nhặn, "Cung lão gia là người thế nào, có thể ông ấy sẽ nghi ngờ tại sao anh lại chia tay với Thời Tiểu Niệm, sau đó đi điều tra thân thế của Thời Tiểu Niệm một chút, vậy anh làm tất cả những chuyện này không phải đều vô ích sao?" Cô biết có thể dùng gì để uy hiếp Cung Âu, chính là ba chữ: Thời Tiểu Niệm. Hắn vừa muốn mình và Thời Tiểu Niệm tiếp tục ở bên nhau, lại không muốn để cho Thời Tiểu Niệm phải chịu bất cứ tổn thương gì. Mona định nói tiếp, đột nhiên cửa mở ra, Cung Âu đứng ở cửa, đôi mắt đen nham hiểm trừng mắt nhìn cô ta, "Nói nhiều như thế, cô là quạ hả, sao còn chưa cút, còn mặt dày ở lại đây?" Mặt dày? Mona kiêu ngạo nhất thời phải chịu đến mười vạn điểm công kích, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám nói cô mặt dày. Cung Âu thách thức mọi kiêu ngạo và tôn nghiêm của cô. Vẻ mặt Cung Âu không vui đóng cửa lại, lướt qua cô ta đi ra ngoài, một tay xách theo chiếc laptop. Vẻ mặt Mona lúng túng, một lát sau, cô ta không nản chí lại đuổi theo, "Cung tiên sinh, tôi cảm thấy bây giờ anh cần tôi." "Tôi không cần một con quạ, cút cho tôi." Cung Âu nhanh chân đi về phía trước. "Tôi là bác sĩ tâm lý của anh." "Bệnh này tôi không muốn trị nữa." Cô ta là người điếc sao, nói nhiều như vậy mà không hiểu. "Nhưng tôi là người hiểu chuyện, lại là bác sĩ tâm lý, tôi có thể nhắc nhở anh một số chuyện phải không?" Mona đuổi theo bước chân của hắn không bỏ cuộc, nói, "Ví như ngày hôm nay anh tự giam mình trong phòng, sau một thời gian nữa, người ở Anh quốc kia nhất định sẽ phát hiện." Cô ta nhiều lần cường điệu sự quan trọng của mình. "Tôi không cần cô nhắc nhở." Cung Âu lạnh lùng thốt ra, đi vào thang máy. Mona cũng nhanh chóng đi theo sau, đứng bên cạnh hắn. Cung Âu giận dữ trừng cô ta, Mona đứng thẳng lưng, bộ ngực đầy đặn biểu lộ sự kiêu ngạo nữ tính của mình, "Anh thật sự không cần à, anh xác định khi tâm tình của anh đạt đến giới hạn cuối cùng, anh có thể khống chế được bản thân?" Mona ở bên cạnh hắn lải nhải nói. Cung Âu hận không thể cầm lấy đầu của cô ta đập vào thang máy. Cửa thang máy mở ra trước mặt bọn họ, Cung Âu im lặng bước ra khỏi thang máy, đi ra ngoài, sau lưng truyền đến âm thanh của Mona, "Nếu như anh không khống chế được tâm tình của mình, có thể cuối cùng sẽ biến thành Thời Tiểu Niệm mất mạng không?" Một câu nói, đâm thẳng vào điểm yếu của hắn. Cung Âu đứng ở đó, đôi chân như bị người dùng đinh đóng trên sàn nhà, trên khuôn mặt anh tuấn mất hết cảm xúc. Có thể cuối cùng sẽ biến thành Thời Tiểu Niệm mất mạng không. Sẽ không. Tuyệt đối sẽ không. "..." Thấy Cung Âu đứng im ở đây, Mona liền biết hắn lại trúng chiêu rồi. Lòng của cô có chút đau, tại sao mỗi lần cô nhắc tới Thời Tiểu Niệm, mới có thể đâm thẳng vào chỗ yếu hại của hắn. Đến tột cùng thì Thời Tiểu Niệm quan trọng với Cung Âu đến mức nào. Người phụ nữ kia có gì tốt, ngoài miệng nói không buông tay, cuối cùng không phải mới có sáu ngày đã đồng ý chia tay sao, lại còn dứt áo ra đi sạch sẽ. Mona đi về phía trước, đi tới bên cạnh Cung Âu, ngón tay ngọc nhỏ dài vuốt cánh tay của hắn, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn vào mặt Cung Âu, giọng nói mang theo sự mê hoặc, "Cung tiên sinh, anh cần tôi, tôi có thể giúp anh." Cung Âu cúi mắt lạnh lùng nhìn tay của cô ta. "Vào thời điểm thích hợp, tôi sẽ nhắc nhở anh, nên làm thế nào, làm thế nào chúng ta mới có thể bảo vệ Thời Tiểu Niệm cẩn thận." Mona nói. "Bốp!" Cung Âu gạt tay cô ta ra, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô ta, lập tức đi về phía nhà bếp. Hắn không kiên trì đuổi cô ta đi nữa. Trên mặt Mona hiện ra một nụ cười, đi theo hắn về phía trước. Vừa vào nhà bếp, Cung Âu liền cầm lấy cốc nước. "Anh không thể chỉ uống nước, như vậy thân thể sẽ không chịu nổi, tôi làm bữa tối cho anh ăn nhé?" Mona thật sự đau lòng cho hắn. "Không cần." Cung Âu lạnh lùng đáp, một tay xách laptop để lên bàn, một tay cầm ly uống nước, dòng nước chảy vào dạ dày trống rỗng của hắn. Mona đau lòng nhìn hắn, không ăn cơm mà chỉ uống nước không sẽ làm tổn hại đến dạ dày. Người ta vẫn nói càng là người có tiền càng quý trọng sinh mệnh, nhưng hắn lại đang tàn phá sinh mệnh của mình. Mona đi lên phía trước, đang muốn tiếp tục khuyên nhủ hắn, ánh mắt vô tình liếc qua màn hình laptop, chỉ thấy trên màn hình laptop đang phát đoạn video. Không phải, là hình ảnh giám sát. Mona nhìn sang, trên màn hình là một căn phòng khá đơn giản sạch sẽ, ống kính camera quay về hướng một cái bàn, trên bàn tất cả đều là tranh phác thảo. Một bóng người gầy gò nằm gục trên bàn, cơ thể hơi run rẩy, tựa hồ đang khóc. Nhìn kỹ lại, bóng người đó rõ ràng là Thời Tiểu Niệm. Thời Tiểu Niệm gục xuống bàn toàn thân run rẩy, đang khóc sao. Góc độ này là... Mona kinh ngạc đến ngây người, đưa tay che miệng, khó tin nhìn về phía Cung Âu, "Cung tiên sinh, anh đang theo dõi Thời Tiểu Niệm, anh điên cuồng quá rồi!" Giọng điệu của cô ta nhất thời thay đổi. Ánh mắt Mona nhìn Cung Âu như nhìn một con quỷ điên cuồng, người như hắn lại có thể làm chuyện theo dõi cuộc sống của người khác, thật là đáng sợ. Quá kinh khủng. "Cô có chuyện gì?" Cung Âu âm trầm trừng mắt nhìn cô ta, khớp ngón tay nổi lên, ngón tay lướt qua chiếc laptop, kéo laptop về phía mình, cúi mắt nhìn người trên màn hình. Đôi mắt của hắn sâu thẳm, lặng lẽ nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm trong màn hình. Cô đã nằm gục ở chỗ này một hồi lâu rồi. Thân thể run rẩy thành cái bộ dạng kia. Cung Âu bưng cốc nước lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, toàn bộ nước trôi xuống, nước lạnh chảy vào cổ họng, lồng ngực của hắn vẫn như cũ buồn đến lợi hại, không hề có một chút khoan khoái nào. "Cung tiên sinh, nếu anh cứ như vậy với Thời Tiểu Niệm, tâm lý của anh sẽ có vấn đề." Mona nhìn hắn nói, muốn khuyên nhủ. Cung Âu chuyển tầm mắt, âm lãnh trừng cô ta, "Sao từ sáng đến tối cô lại nói nhiều như vậy, toàn là những lời vô nghĩa?" "Tôi chỉ muốn anh khỏe mạnh." "Tôi không cần." Cung Âu trừng mắt cô ta, từng chữ từng chữ một lạnh lẽo thốt ra, "Lancaster Mona, tôi có thể giữ cô lại, nhưng cô nên nhớ kỹ, cô chỉ cần nhắc nhở tôi không được tới gần Thời Tiểu Niệm, không được tiết lộ chuyện này ra ngoài. Còn lại, tôi không cần cô nhắc nhở." "..." Mona đứng ở đó, ngơ ngác nhìn sự cố chấp trong mắt Cung Âu. Không đúng, đây không phải là cố chấp. Mà là hoang tưởng. Đây là một loại hoang tưởng đáng sợ . Mười giờ rưỡi, Thời Tiểu Niệm đi vào phòng ngủ nằm xuống, trong phòng ngủ giữ lại một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mờ mờ. Cô nằm trên giường, lăn qua lộn lại, nhưng không có chút buồn ngủ nào. Cô xoay người, nghiêng thân ngủ, nhắm mắt lại, cô cảm thấy vừa mở mắt sẽ thấy Cung Âu đang nằm trên giường, hoặc là khoa trương ngồi xổm trên giường, đứng trên giường, sau đó một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô. Thời Tiểu Niệm chậm rãi mở mắt ra, trước mắt nhưng lại là trống rỗng. Không có Cung Âu. Toàn bộ phòng ngủ đều trống không, căn phòng này nhỏ như vậy, nhưng sao cô cảm thấy nó quá lớn quá trống trải. Người ta vẫn nói sau khi chia tay sẽ để lại di chứng, vậy đến khi nào di chứng này mới biến mất? "Chủ nhân, ngài không ngủ được sao, có cần ta bật nhạc để ngài dễ ngủ không?" Mr. Cung như một người tri kỷ mà phục vụ cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận