Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 323: Không có tình cảm với em à (length: 9837)

Editor: Yuhina Hắn biết mình đã lộ ra rất nhiều sơ hở trước mặt cô, hắn không thể tiếp tục phủ nhận. “Anh đối với cô ta… hẳn không phải là tình cảm gì đâu nhỉ?” Thời Tiểu Niệm tiếp tục hỏi, giọng nói nhàn nhạt. “Em moi đâu ra nhiều vấn đề vậy, em quản người khác làm gì, em ghen à?” Cung Âu tàn nhẫn trừng cô một cái, giọng điệu tệ hại vô cùng, “Sáu ngày đã có thể đồng ý chia tay với tôi, tôi còn tưởng em không biết ghen.” Lời này nghe như thể ghen là một đức tính tốt vậy. Bắt đầu từ sau khi chia tay, hắn luôn xoắn xuýt với vấn đề tại sao mới sáu ngày cô đã chia tay, lúc đó trong lòng cô rất khó chịu, nên không nghĩ nhiều lắm. Bây giờ nghĩ lại, nếu như hắn không hề có một chút tình cảm nào với cô, tại sao hắn cứ mãi thắc mắc về vấn đề này. Nếu đã yêu, tại sao lại muốn chia tay với cô? Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng. Hai người bọn họ vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã tới cạnh thùng rác, có hai con mèo con đang nằm trong chiếc thùng giấy cạnh thùng rác, trời mưa, cả hai chú mèo con đều co ro cuộn tròn mình lại. Thời Tiểu Niệm ngồi xổm xuống, cầm một miếng bìa các-tông đặt lên trên miệng thùng, che mưa cho hai chú mèo con. Cung Âu đứng sau lưng cô, che ô cho cô, môi mỏng khẽ nhếch lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, nhìn cô đổ thức ăn vào giữa tấm bìa các-tông, sau đó bỏ vào trong thùng giấy. “Meo meo.” Hai chú mèo con ngửi thấy mùi đồ ăn, vội vàng đứng dậy trong chiếc thùng giấy, bắt đầu thưởng thức mỹ thực. Ánh mắt của Cung Âu như hai lưỡi dao găm tàn nhẫn trừng mắt về phía hai chú mèo con, hắn nửa ngồi nửa quỳ xuống, một chân quỳ hờ trên mặt đất. “Chúng nó đói bụng.” Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn hai chú mèo con đang say sưa ăn đồ ăn, giọng nói nhẹ nhàng, chỉ sợ làm chúng nó hoảng sợ. “Thừa lời.” Hắn còn đang đói bụng đây này, cái gì cũng chưa ăn. “Hai chú mèo con này đáng yêu thật, tôi đang mang thai nên không tiện nuôi, anh muốn mang về nhà nuôi không?” Thời Tiểu Niệm hỏi, quay mặt sang nhìn hắn. Vừa xoay mặt lại, cô mới phát hiện Cung Âu đang đứng sát cạnh cô. Hắn nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh cô, cánh tay gần như dính vào cô, cô xoay mặt một cái, chỉ cách khuôn mặt tuấn tú của Cung Âu vài cen-ti-mét mà thôi. Gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. Chiếc ô vẫn được che trên đầu cô, nửa người của hắn đã ướt hết rồi, hành động như thế làm sao không khiến cô nghĩ lung tung? Bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt Cung Âu hơi bối rối, gương mặt cứng đờ lập tức quay sang chỗ khác, trừng mắt nhìn hai con mèo con, giống như nhìn kẻ thù vậy, lạnh lùng nói: “Xấu quá, không nuôi.” Đáng đời mấy con mèo hoang, dám tranh đồ ăn của hắn. Thời Tiểu Niệm nhìn hắn cố tình dời tầm mắt, tay siết chặt túi, nhìn bàn tay đang cầm ô của hắn, giọng nói hòa lẫn với tiếng mưa đang rơi tí tách: “Cung Âu, anh…” Nói được nửa câu, cô lại không nói tiếp. “Có chuyện gì thì nói đi, ấp úng cái gì?” Cung Âu trừng cô một cái, sắc mặt không tốt lắm, cái dạ dày trống rỗng khiến cho tâm trạng của hắn kém đến cực điểm. “Tại sao anh lại cho tôi tiền?” Thời Tiểu Niệm hỏi. “Ai cho em tiền, em bị hoang tưởng hả?” Cung Âu nhanh chóng phủ nhận. “500 triệu, 300, 350 triệu và 250 triệu.” Thời Tiểu Niệm đặc biệt ghi nhớ chuỗi số đó, “Đây là tiền của anh, anh móc ra để đưa cho tôi, không phải sao?” Lúc nói những lời này, tầm mắt của cô vẫn dõi theo bàn tay của hắn. Tay của hắn rất đẹp, xương ngón tay rõ ràng, bàn tay trắng nõn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng mà sạch sẽ, trông đặc biệt sạch sẽ. Nghe vậy, Cung Âu nở nụ cười trào phúng: “Tôi nghe mà không hiểu em đang nói cái gì, có phải em đang ngồi đây mà ảo tưởng tôi cho em tiền không?” “Tôi biết là anh làm.” Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn, hình ảnh của cô phản chiếu trong đôi mắt của hắn: “Tôi cũng biết rõ, anh ăn vụng món ăn tôi làm, tại sao?” Tại sao, một bên thì đẩy cô ra xa, một bên lại thể hiện hắn vẫn còn tình cảm với cô. Có phải việc mà hắn làm cũng giống như nội dung của mấy vở kịch rẻ tiền, vì một lý do nào đó mà cố ý gây chuyện để chia tay với cô? “Tôi không có, chỉ là vừa thấy có món ăn trên bàn nên ăn một chút thôi.” Cung Âu phủ nhận sạch trơn. “Tại sao anh không thừa nhận?” Thời Tiểu Niệm hỏi, dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn: “Nếu anh muốn chia tay với em, thì sẽ không mang bộ dạng này.” “Tôi không biết em đang ở đây nói cái gì nữa.” Cung Âu nghiêng mắt, tỏ vẻ lạnh lùng không liên quan gì tới hắn. Thời Tiểu Niệm ngồi xổm ở đó, thân thể khẽ run rẩy, giọng nói rất khẽ nhưng rõ ràng từng câu từng chữ: “Vậy anh thử nhìn thẳng vào mắt tôi, nói cho tôi biết, anh không ăn vụng đồ ăn thừa của tôi, anh không có dùng biện pháp đưa tiền cho tôi, anh không bí mật chăm sóc tôi.” Cung Âu không vui trừng mắt về phía cô. Một lần nữa bốn mắt nhìn nhau. Cung Âu trừng mắt nhìn cô, nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, trong veo mà sạch sẽ, chỉ kiên trì được hai giây, Cung Âu không thể tiếp tục được nữa, dời mắt đi chỗ khác, Thời Tiểu Niệm nắm lấy ống tay áo của hắn. “…” Cung Âu im lặng nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm, khiến người ta không thể nào nhìn thấu bên trong là gì, một lát sau, hắn lạnh lùng nói: “Thời Tiểu Niệm, em cảm thấy tôi sẽ ăn đồ ăn thừa của em sao?” “Tôi biết anh không thèm gì, nhưng tôi muốn biết đáp án.” “Đáp án?” Cung Âu khinh thường nở một nụ cười nhạo báng, “Em muốn biết đáp án gì, ăn đồ ăn thừa? Cho em tiền? Nếu đúng thì sao, mà không phải thì sao?” Nụ cười châm chọc của hắn quá chói mắt. Đâm vào trong lòng của cô. Nói xong, Cung Âu lạnh lùng quay đầu đi, Thời Tiểu Niệm lập tức nói: “Anh đừng có dời mắt đi chỗ khác.” “…” Thân hình Cung Âu cứng đờ, khóe môi giật giật, nụ cười trào phúng có chút cứng nhắc. “Cung Âu, tôi biết những lời tôi nói chẳng có chút tôn nghiêm nào cả, nhưng nếu không nói ra, trong lòng tôi sẽ không thoải mái.” “…” Cung Âu nửa ngồi nửa quỳ, tay vẫn cầm ô che mưa cho cô, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào cô. Thời Tiểu Niệm có chút khó khăn nói ra từng câu từng chữ: “Em muốn dùng tự trọng cuối cùng để hỏi anh, Cung Âu, anh thật sự không có chút tình cảm nào với em sao? Hay anh đang gặp hoạn nạn nên không muốn nói cho em biết?” Một câu nói này, cô dùng hết tất cả sức lực trong người. Tại sao lại phải vòng vo để đưa tiền cho cô, tại sao lại đến nhà cô ăn vụng đồ ăn, tại sao lại đem những món ăn còn thừa của cô sắp xếp gọn gàng bỏ vào tủ lạnh. Những đáp án này cô phải biết. Cung Âu nhìn cô, đôi mắt càng ngày càng tối sầm lại, nửa ngày cũng không nói được một lời nào. “Nói cho em biết đáp án đi, Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm ngồi xổm ở đó nắm lấy tay áo hắn, cố chấp truy tìm từng đáp án một: “Anh hãy nói rõ cho ta biết, anh không phải là không có chút tình cảm nào với em.” Mưa, từng hạt từng hạt rơi lên chiếc ô. Hai con mèo con được ăn đồ ngon, đôi mắt lanh lợi thỉnh thoảng nhìn về phía bọn họ. “…” Cung Âu nửa quỳ, gần như không cách nào tiếp tục đối diện được với ánh mắt của cô. Giọng cô nghẹn ngào như tiếng mèo con, mang theo sự cầu xin, hỏi hắn có phải là không có chút tình cảm nào với cô không. Yếu ớt như vậy. Hèn mọn như vậy. Lồng ngực của hắn như bị ai đó dẫm nát, một chữ cũng không thốt nên lời, hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của cô, chỉ muốn điên cuồng hôn lên. Làm sao lại không có tình cảm. Hắn hận không thể mỗi ngày nâng cô trên tay, nhưng không thể được, hắn không thể ở bên cạnh cô. Ít nhất, hiện tại hắn chưa thể vượt qua được những suy nghĩ đó mà làm vậy, hắn vẫn chưa thể bảo vệ chu toàn cho cô. “Tại sao anh không nói gì?” Thời Tiểu Niệm cố chấp hỏi, “Chỉ là một vấn đề đơn giản như vậy thôi, khó trả lời đến thế à?” “Không có.” Cung Âu khẽ nói từng chữ một: “Tình cảm đối với em, đã không còn nữa.” “Vậy tại sao còn cho em tiền?” Thời Tiểu Niệm vẫn tiếp tục hỏi. Biết cô sinh hoạt khó khăn, cho nên đã đi đường vòng để đưa tiền chăm sóc cô. “Tôi…” Không chờ Cung Âu trả lời, Thời Tiểu Niệm đột nhiên đẩy chiếc ô hắn đang cầm ra, chiếc ô rơi xuống đất, mưa thấm ướt cả hai người. Cung Âu trừng mắt nhìn cô, thoáng đau lòng thương xót rồi lặng lẽ giấu đi. Thời Tiểu Niệm ngồi xổm trên mặt đất, bỗng nhiên ngẩng mặt lên, tiến đến gần đôi môi của hắn, hôn lên, nhẹ nhàng áp vào. Cung Âu trừng mắt nhìn cô, không có sức đẩy ra, từ khoảnh khắc cô nhào tới, hắn theo phản xạ đẩy cô xuống, đổi khách thành chủ ôm cô vào lòng. Thân thể của hắn cứng đờ, đẩy không ra, ôm cũng không được. Cung Âu không nhúc nhích. “…” Thời Tiểu Niệm cố gắng dùng hành động, hôn hắn trong mưa, hắn không hề có bất kỳ động thái đáp lại nào. Trước kia, mỗi một lần, nếu cô chịu chủ động, hắn đã sớm nhào tới. Nhưng bây giờ, hắn không hề nhúc nhích. Rốt cuộc thì hắn đang suy nghĩ điều gì, tại sao không nói cho cô biết, trong mắt Thời Tiểu Niệm tràn ngập sự thất vọng, cũng đơ người ở đó, không biết nên làm gì, tiếp tục hôn hay tách ra. “Cô rất muốn biết đáp án, không bằng để tôi nói cho cô biết thì hơn.” Một giọng nữ đột nhiên vang lên trong mưa, bí ẩn mang theo sự đố kị. “…” Thời Tiểu Niệm tách khỏi Cung Âu, ngồi xổm trên mặt đất từ từ quay người lại. Mona đứng cách đó không xa, cô ta cầm một chiếc ô trong suốt, mặc chiếc váy đỏ rực, tà váy tung bay theo gió, như là màu sắc duy nhất trong thời tiết u ám này. Mona đã tới. Thời Tiểu Niệm chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía cô ta. “Tiền là Cung Âu cho cô.” Mona nói, thẳng thắn thừa nhận. Cung Âu từ dưới đất đứng lên, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn về phía Mona, người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện ở đây là muốn làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận