Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 27: Đêm không yên tĩnh (length: 11329)

"Team: Lục Phong Hội, Thời Tiểu Niệm xem hết đống tài liệu này, đau đầu đến mức phải xoa trán. Mấy thứ này tự chiếu vào giáo trình cũng làm được, vậy mà hơn nửa đêm còn bắt nàng chạy đến đây… Thật là có b·ệ·n·h.
À, đúng rồi, Cung Âu đúng là có b·ệ·n·h, hoang tưởng nặng.
Mọi người đều nói 'dưới mái hiên không thể không cúi đầu', nhưng khi ở trong nhà cô luôn phải hạ thấp mình. Thời Tiểu Niệm cầm tài liệu lên bắt đầu chế tác. Cung Âu rõ ràng không hề hứng thú với quá trình cô làm, quay người đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, Thời Tiểu Niệm từ trong bếp đi ra, bên ngoài phòng khách vọng đến những âm thanh... Kia là cái gì vậy?
"Thì ra Cung tiên sinh thích đồ ngọt, lần sau tôi sẽ làm cho ngài ăn nhé."
"Cung tiên sinh, vị môi của tôi còn ngọt ngào hơn kem đó. A...ưm...ưm... đáng gh·é·t, Cung tiên sinh."
"Chậm một chút...ưm...ưm, không muốn..."
Thời Tiểu Niệm đứng trong bếp nghe thấy âm thanh bên ngoài, hận không thể xông ra vớ lấy con d·a·o nhà bếp, g·i·ế·t ch·ế·t bọn họ ngay tức khắc. Cung Âu đã biến nơi này thành cái gì rồi hả?
Một cái hộp đêm bất chính sao?
Thời Tiểu Niệm nhẫn nhịn thêm một chút nữa, chỉ nghe thấy giọng của mấy cô gái bên ngoài càng lúc càng phóng đãng, đắc ý lên giọng, quả thực giống như sắp ch·ế·t vậy.
Quá đáng thật rồi.
Thời Tiểu Niệm tức giận bước ra ngoài, thấy Cung Âu cùng một người phụ nữ mặc đồ x·u·y·ê·n thấu dựa vào tường hôn nhau đến khó phân, ba người phụ nữ còn lại ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm với ánh mắt ghen ghét.
"Cung..."
Thời Tiểu Niệm vừa định lên tiếng, Cung Âu đột ngột đẩy cô ta ra, cô ta gần như dính chặt vào người hắn, mặt mũi đầy vẻ khó chịu: "Đáng gh·é·t! Lại thêm một kẻ lừa đảo!"
"Bịch."
Cô ta ngã mạnh xuống đất, quần áo trên người gần như đã bị k·é·o tụt đến hông, thân thể mệt mỏi và chật vật.
"Cung tiên sinh..."
Cô gái nằm trên mặt đất, vẻ mặt ai oán nhìn Cung Âu, đưa tay muốn được hắn kéo lên.
Cung Âu lại làm như không thấy, dùng mu bàn tay lau khóe môi mình, mày nhíu chặt lại, "Phong Đức! Tống cô ta ra ngoài!"
"Vâng, th·iếu gia."
Quản gia vạn năng Phong Đức xuất hiện, gọi bảo vệ đến lôi cô gái mặc đồ x·u·y·ê·n thấu đi.
Cung Âu bước đến ghế sô pha, ba người phụ nữ đang ngồi thấy thế lập tức vui mừng ra mặt, nhao nhao muốn sà vào l·ồ·ng n·g·ự·c của hắn. Cung Âu càng thêm tức giận, "Phong Đức! Tống hết cả ba con đàn bà này ra ngoài cho ta, cản trở ta ngồi sô pha!"
"Cung tiên sinh..."
Ba cô gái xinh đẹp ngạc nhiên nhìn Cung Âu, cản trở hắn ngồi ghế sô pha sao?
Cả ba người bọn họ đều xinh đẹp phóng khoáng trước mặt hắn mà hắn không thèm nhìn. Chỉ muốn ngồi ghế sô pha? Hắn có còn là đàn ông không vậy?
Những thắc mắc này không ai dám mở miệng nói ra, chỉ đành khó chịu để bảo vệ lôi đi. Lúc gần đi ai cũng liếc nhìn Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm bị  liếc nhìn một cách khó hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến cô chứ?
Cái tên Cung Âu này... Cô chưa từng thấy ai "cá tính" như vậy, à mà, cô cũng chưa từng thấy con ngựa đực nào bao giờ cả.
Thời Tiểu Niệm quay người nhớ đến nồi kem đang nấu dở, lát sau, một thùng kem đã làm xong xuôi, cô ôm thùng kem đi ra ngoài.
Cung Âu ngồi trên ghế sô pha, tay cầm một chồng bản thảo lật xem, xem xong một tờ thì ném ra sau, vứt đầy đất.
Đây chính là bản thảo gốc của bộ manga《Hắn đ·ộ·c chiếm dục》 của cô, bản thảo chỉ có một bộ duy nhất.
Hắn đang làm gì vậy? Đúng là có b·ệ·n·h!
"Anh đừng ném nữa."
Thời Tiểu Niệm có chút k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g đi về phía trước. Cô thích vẽ manga, đây là công việc của cô, cũng là đam mê của cô. Trước đây, ngoài Mộ Th·iê·n Sơ, đây là thứ cô trân trọng nhất.
Khoảng thời gian mà cô muốn buông bỏ Mộ Th·iê·n Sơ, manga chính là thứ mà cô trân quý.
"Tôi cứ tưởng cô cô gái này thanh thuần lắm cơ." Cung Âu vẫn chưa chịu buông tha, lại giơ mấy bản thảo lên đùa cợt nhìn cô, "Còn vẽ loại tình tiết trưởng thành này, nào là đồ đồng phục quyến rũ, nào là còng tay, roi da... thì ra cô thích loại này."
Thời Tiểu Niệm lập tức có chút xấu hổ, vội vàng giải t·h·í·c·h, "Chỉ là để phù hợp với tính cách nhân vật thôi mà. T·r·ả lại cho tôi..."
Nàng một tay bưng thùng kem nóng rát, một tay muốn c·h·é·m g·i·ế·t hắn.
Cung Âu ngồi trên ghế sô pha, giơ cao cánh tay dài, đôi mắt đen đảo qua bản thảo, từng chữ từng chữ đọc lên, "Hơi ấm của em khiến anh thỏa mãn, những dấu hôn trên người em tựa như cánh hoa anh đào, đẹp đến xao xuyến. A, em làm anh ướt đẫm mồ hôi, toàn thân bừng bừng..."
Anh cố tình đọc chậm từng câu từng chữ trong bản thảo của cô, từng chữ một đều được hắn đọc với giọng đầy mập mờ.
Thời Tiểu Niệm vốn chẳng cảm thấy bản vẽ của mình có vấn đề gì, chỉ là những tình tiết để làm rõ tính cách nhân vật, cô cũng không vẽ gì rõ ràng. Nhưng giờ phút này khi nghe anh đọc, cô lại thấy xấu hổ vô cùng.
Giống như cô chính là một d·â·m phụ.
"Anh t·r·ả lại cho tôi! Cung Âu! t·r·ả lại cho tôi!" Thời Tiểu Niệm xấu hổ đến không chịu nổi, cả người trở nên vô cùng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g. Cung Âu vừa đọc vừa chế nhạo, "Xấu hổ thì đúng là xấu hổ thôi, còn bày đặt vẽ vời duy mỹ như vậy, các ngươi văn nhân đều chỉ toàn làm ra vẻ."
Thời Tiểu Niệm hận không thể úp cả thùng kem lên đầu hắn, "t·r·ả lại cho tôi, Cung Âu anh đúng là đồ biến thái, trả cho tôi!"
Cung Âu cười cợt nhìn cô.
Chỉ vì muốn lấy lại bản thảo mà cô đã quỳ lên người anh, đầu gối đè lên hông anh mà chẳng hay biết, trong khi người luôn thản nhiên như anh lại lộ vẻ bối rối, mặt đỏ bừng, đôi mắt cũng càng lúc càng đỏ. Dưới ánh đèn, cô có thể thấy rõ trong đôi mắt cô đã phủ một lớp sương mỏng.
Nhìn ánh mắt ấy của cô, n·g·ự·c Cung Âu như bị kim châm, cơ thể nhanh chóng căng cứng.
Anh đành đưa trả lại cô những bản thảo kia.
Thời Tiểu Niệm vừa cầm được thùng kem vừa tranh thủ chỉnh lại bản thảo của mình.
Cung Âu nhìn sâu vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, môi cô mím chặt, bừng lên vẻ sinh khí, dưới ánh đèn đặc biệt mê người.
Hắn nghiêng người, mặt áp lại gần, hôn lên môi cô.
Không hề có phòng bị, Thời Tiểu Niệm cả người c·ứ·n·g đờ, một giây sau đã nhanh chóng né tránh.
Cung Âu đặt thùng kem xuống đất, như một con báo săn, anh nhào đến áp chế cô xuống ghế sô pha, một tay k·é·o thẳng hai chân của cô, dùng chân mình kẹp lại khiến cô không thể nhúc nhích. Đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, sáng như vực sâu.
Thời Tiểu Niệm hiểu ý tứ trong mắt anh: "Anh...cho tôi một tuần."
Một tuần này cô sẽ được tự do.
"Được." Cung Âu nhìn cô, giọng nói vì dục vọng mà khàn đi, gợi cảm khác thường, nhưng vẫn cuồng ngạo bá đạo như thường, "Tôi cho em một tuần để tìm chứng cứ, không có nghĩa là tôi sẽ không chạm vào em!"
"Anh..."
Thời Tiểu Niệm chưa kịp nói hết, môi đã bị Cung Âu cúi xuống chặn lại. Anh ngang ngược cạy mở đôi môi cô, lửa nóng bủa vây tất cả.
Cô muốn phản kháng nhưng hai tay bị hắn kìm lại đưa thẳng lên trên đầu.
Thời Tiểu Niệm liều mạng giãy giụa, nhưng lại bị Cung Âu ghìm chặt. Mặt cô khó chịu: "Thời Tiểu Niệm, tôi đã nể mặt cô lắm rồi đấy, đừng có trước mặt tôi mà giả vờ thanh thuần! Tôi không tin là cái mặt này của cô khiến cô không có ham muốn!"
Giọng điệu của hắn hung hăng ngang ngược đến cực điểm, giống như hắn c·ư·ỡ·ng ép người khác là chuyện đương nhiên.
Nói xong Cung Âu định hôn tiếp, Thời Tiểu Niệm vội mở miệng: "Tôi không có giả bộ thanh thuần, tôi ghét anh."
"..."
Cung Âu cứng người, trừng mắt nhìn cô: "Có giỏi thì cô nói lại lần nữa!"
Hắn lại tức giận.
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy sắc mặt hắn trong chốc lát trở nên tái nhợt, nhớ đến ba ngày trong rừng, cô không muốn phải trải qua chuyện tuyệt thực, tuyệt nước lần nữa.
Ngoài việc chịu đựng, cô còn có thể làm gì khác?
Nhẫn nhịn lần này rồi, biết đâu có tự do, dù sao cô ít nhất sẽ không còn bị giam trong vô vọng nữa.
Thời Tiểu Niệm ngừng giãy giụa, cam chịu nhắm mắt lại.
"Tôi xấu đến mức em phải nhắm mắt lại à?" Cung Âu khó chịu nói.
Thời Tiểu Niệm im lặng, không mở mắt nhưng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Cung Âu ngày càng gần, cô còn có thể ngửi được mùi nước hoa nồng nặc trên người hắn.
Cổ tay bị hắn nắm chặt lại thành nắm đấm.
Nụ hôn vẫn chưa đến, bỗng cổ tay của cô được thả ra, liền đó nghe thấy một tiếng kêu đau đớn từ phía trên: "Ách -- "
Thời Tiểu Niệm mở mắt ra, thấy Cung Âu gục hẳn lên người cô, mặt dựa vào vai cô, không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ thấy mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.
"Xảy ra chuyện gì?" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên hỏi.
"Không có gì, ách!"
Cung Âu cắn răng, từ người cô trượt xuống, một tay ôm lấy bụng lảo đảo chạy về phía nhà vệ sinh.
Thời Tiểu Niệm không hiểu chuyện gì, từ trên ghế sofa ngồi dậy, mắt nhìn xuống thùng kem dưới sàn, chợt hiểu ra.
Không lẽ...
20 thùng kem cuối cùng cũng phát huy tác dụng?
Đáng đời.
Ác giả ác báo, quá sướng! Thời Tiểu Niệm cảm thấy hả hê cực độ, tận hưởng tiếng n·ô·n ọe truyền ra từ nhà vệ sinh. Tiếng nôn nghe như muốn nôn hết ruột gan ra vậy.
Khoảng chừng ba phút sau, Thời Tiểu Niệm bắt đầu cảm thấy bất an.
Đây là do kem của cô gây ra, lát nữa xử lý thế nào đây?
"Ọe --"
Giọng Cung Âu lại vang lên.
Thời Tiểu Niệm cau mày, đứng dậy đi nhanh đến, dựa vào cửa nhà vệ sinh, thấy Cung Âu thân hình cao lớn gần như cúi gập 90 độ dựa vào bồn rửa, vòi nước được mở lớn, ào ào xả nước. Cung Âu ôm chặt lấy bồn, tiếp tục n·ô·n mửa, mặt không chút huyết sắc, mồ hôi lạnh đổ ra, một tay ôm chặt bụng.
Cô nhìn thấy cũng thấy khó chịu thay anh.
"Anh có sao không?" Thời Tiểu Niệm đi đến hỏi.
"Nói thừa! Đương nhiên là không sao rồi! Ọe --"
Cung Âu n·ô·n đến không còn hơi sức để nói.
Thời Tiểu Niệm thấy tình hình của anh không ổn, vội vàng nói, "Để tôi gọi quản gia Phong đưa anh đến b·ệ·n·h viện."
Cô vừa định quay người đi thì sau lưng đã vang lên tiếng "Rầm" lớn.
Quay đầu lại, thấy Cung Âu ngồi bệt xuống đất, đầu tựa vào ngăn tủ dưới bồn rửa mặt, mặt trắng bệch, hai mắt không còn vẻ tinh anh thường ngày mà trở nên trống rỗng.
Ánh mắt ấy, Thời Tiểu Niệm rất quen thuộc, hồi xưa khi Mộ Ngàn Sơ bị mù, ánh mắt cũng vô định như vậy.
Nhớ lại những ký ức kia, lòng Thời Tiểu Niệm bất giác rung động. Cô ngồi xổm xuống bên cạnh Cung Âu, "Này, để tôi đỡ anh lên."
"Đừng động!" Cung Âu một tay ôm bụng, đôi môi mỏng khẽ động, giọng nói yếu ớt, "Khó chịu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận