Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 589: Phu nhân muốn nói gì với tôi? (length: 10259)

"Phu nhân." Thời Tiểu Niệm đi tới, cúi thấp đầu với La Kỳ.
"Ngồi xuống đi." La Kỳ tiếp tục cắt tỉa cành hoa, trên bàn trước mặt bày một đống bình, bà liếc nhìn Thời Tiểu Niệm, không khỏi nói, "Cô rất thoải mái." Bà không thấy sự hối hận nào trên mặt Thời Tiểu Niệm.
"Tôi nên căng thẳng sao?" Thời Tiểu Niệm ngồi xuống một bên, mỉm cười hỏi lại.
La Kỳ khẽ cười, nói, "Có được khí độ này là tốt, làm nữ chủ nhân tương lai của Cung gia, không có chút định lực thì không thể được."
"Không biết phu nhân muốn nói gì với tôi?" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Ba chuyện, chỉ mong cô nghe xong vẫn có thể thoải mái như vậy." La Kỳ ngồi ở đó, cầm kéo cắt một cành hoa, giọng nói du dương êm tai.
Ba chuyện.
Thời Tiểu Niệm an tĩnh ngồi, chờ bà nói tiếp.
"Chuyện thứ nhất, hôn lễ tổ chức ở đây, thân phận của cô, Cung gia không thể tổ chức lớn, nhưng những hoàng tộc cần mời đều phải mời đủ, lễ nghi nên có đều phải có toàn bộ." La Kỳ từ tốn nói, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của bà, khiến mọi cử chỉ của bà đều đẹp như tranh vẽ.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, gật đầu, "Được, tôi đồng ý."
Điểm này cô cũng đoán được. Cung gia không thể đồng ý để bọn họ chỉ đăng ký kết hôn mà không tổ chức rình rang, coi như là hợp ý cô rồi. Nhưng về phương diện lễ nghi này, Thời Tiểu Niệm vừa nghĩ đến nhóm nữ hầu lễ phép tiến lui đã sợ run. Cô là cô dâu của Cung Âu, e rằng lễ nghi còn nhiều hơn a!
"Chuyện thứ hai, sau khi hai người kết hôn, cặp sinh đôi phải ở lại bên cạnh chúng tôi." La Kỳ nói.
"..."
Nghe vậy, sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng bệch, đứng bật dậy khỏi ghế.
"Sao vậy, vừa mới khen cô có khí chất giờ lại không được sao?" La Kỳ chăm chú nhìn vào bình hoa, "Bản thân Cung Âu không giống con cháu quý tộc, sau khi qua lại với cô thì càng không giống, để các người nuôi dạy con, tôi thực sự lo lắng."
"Thưa phu nhân, tôi cho rằng cha mẹ chăm sóc con cái là chuyện đương nhiên." Thời Tiểu Niệm nói, không ngờ Cung Âu đã trở về, La Kỳ vẫn muốn tranh giành con.
"Chuyện thứ ba." La Kỳ không để ý đến cô, tiếp tục nói, "Cô cũng phải ở lại đây, thích ứng với hoàn cảnh Cung gia, học văn hóa quý tộc, cho đến khi các người kết hôn. Sau khi kết hôn, mỗi năm cô phải ở đây ít nhất bốn tháng, cho đến khi cô rũ bỏ hoàn toàn khí tức dân thường trên người thì thôi, tôi nghĩ cô có thể giúp ích một chút cho Cung Âu."
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn bà, môi mấp máy, muốn cãi lại nhưng không biết nên nói gì. La Kỳ nói có lý, kết hôn với quý tộc vốn khác với người bình thường, quý tộc tự cao tự đại cô không phải hôm nay mới biết, nhưng muốn cô ở lại Cung gia, cô không làm được.
"Thế nào?" La Kỳ buông kéo xuống, ngẩng mặt lên nhìn cô, "Cô cảm thấy tôi sẽ dựa vào đó mà ngược đãi cô sao?"
"..."
"Cô yên tâm, nếu ta thật sự chướng mắt cô, tôi sẽ không đồng ý cho các người kết hôn." La Kỳ cười nhạt, đứng lên từ sau bàn đi tới trước mặt cô, "Tịch Tiểu Niệm, cô có biết điểm duy nhất cô xứng với Cung Âu là gì không?"
"..."
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn bà.
"Chính là cô thật lòng với nó, bốn năm rồi, điểm này tôi không phủ nhận cô." La Kỳ đứng trước mặt cô nói, "Thật lòng mà nói, thỉnh thoảng tôi cũng muốn, sẽ có một người phụ nữ khác có thể vì con trai tôi trả giá như vậy."
Hết sạch gia sản, nhẫn nhịn vì lợi ích chung, lãng phí tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất để tìm một người sống chết không rõ, có lẽ rất nhiều người có thể làm được việc tìm kiếm trong bốn năm, nhưng Thời Tiểu Niệm tìm trong tình huống hoàn toàn không biết kỳ hạn, chưa bao giờ từ bỏ, điểm đó thật đáng quý.
"Nhưng phu nhân ghét tôi là người bình dân." Thời Tiểu Niệm hiểu ý bà.
"Thực ra từ trước đến giờ, tôi đối với cô không có chuyện ghét bỏ hay không ghét, tôi chỉ không thể để luồng gió bình dân thổi vào trong nhà, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đời sau của Cung Âu." La Kỳ nói, vẻ mặt ôn hòa, không có ý tranh chấp với cô, "Cô yên tâm, tôi không cần cô đọc nhiều sách như trước đây, sống ở đây một thời gian dài, cô tự nhiên sẽ tiếp nhận được nền giáo dục tốt nhất."
Thời Tiểu Niệm đứng trong đình, nói, "Phu nhân muốn đồng hóa tôi?"
"Tôi không cần cô có gia thế cao quý, nhưng cũng không thể để những thứ trên người cô ảnh hưởng đến người thừa kế Cung gia." La Kỳ nói.
Thời Tiểu Niệm nghe hiểu, điều kiện để cô bước vào Cung gia, chính là cô phải trở thành một kiểu mẫu quý tộc, có khí chất cao cao tại thượng.
"Cung Âu sẽ không để tôi ở đây lâu." Thời Tiểu Niệm nói, cô không muốn xa Cung Âu, cô muốn, Cung Âu cũng không muốn xa cô.
"Trước đây..." La Kỳ cười cười, nói, "Trước đây Cung Âu là người chuyên quyền độc đoán, nghe nói sau khi nó chữa bệnh đã thay đổi rất nhiều, nếu không các người cũng sẽ không cãi nhau chia tay, đúng không?"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm mới hiểu Cung gia biết nhiều hơn so với tưởng tượng của cô.
"Không sai, Cung Âu bây giờ không giống trước đây." Thời Tiểu Niệm nói.
"Cho nên ngay cả cha Cung Âu cũng sẽ không tiếp tục áp dụng phương pháp cấp tiến với nó, Cung Âu bớt đi chút góc cạnh, chúng ta có thể chung sống tốt đẹp." La Kỳ nói.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, mỗi một chữ mỗi một câu cô không thể nào phản bác được. Hóa ra hòa bình không phải tự nhiên mà có, mà là mỗi người đều nhìn thấu, họ chỉ hạ thấp điểm mấu chốt mà thôi, đó là chấp nhận cô vào cửa.
"Nếu Cung Âu đồng ý, tôi sẽ theo ý của mọi người." Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, nếu Cung Âu không cần cô cũng không sao, cô sẽ cẩn thận làm thiếu phu nhân Cung gia thôi.
"Xem ra góc cạnh của cô cũng mòn đi nhiều." La Kỳ thỏa mãn gật đầu, chuyển mắt nhìn người giúp việc một bên nói, "Chọn vài nữ hầu hầu hạ cô, quản gia của cô tôi vẫn đang chọn."
"Tôi không cần..." Thời Tiểu Niệm buột miệng.
La Kỳ lườm cô một cái, chặn lời cô lại.
"Từ giờ trở đi, quên thân phận của cô đi, cô là thiếu phu nhân tương lai của Cung gia, người cao quý nên được che chở cẩn thận, hiểu không?" La Kỳ nói, "Được rồi, cô đi trước đi."
Thời Tiểu Niệm mím môi, cúi đầu, "Vâng, thưa phu nhân."
Cô xoay người rời đi, một đám nữ hầu đông đúc đi theo sau, cái gì gọi núi áp lực lớn, hiện tại cô đã hiểu. Thích kiểu đàn ông nào, thì phải trả giá như thế.
Thời Tiểu Niệm không có thời gian gặp mặt hai đứa con một lần, đã đi vào đại sảnh, nhóm nữ hầu thay phiên giới thiệu bản thân, nói công việc riêng của mình. Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sofa cố gắng nặn ra vẻ tươi cười nghe bọn họ nói, hết một lượt, cô thậm chí không nhớ nổi ai tên gì.
"Cô Tịch." Một giọng Luân Đôn chuẩn mực vang lên.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy một ông già bước về phía này, đường nét phương tây sâu sắc, trên người mặc đồng phục quản gia, đeo găng tay trắng, trong đôi mắt màu nâu ánh lên ý cười.
"Cô Tịch, đã lâu không gặp." Ông đi tới trước mặt cô, khom người một cái.
"Quản gia Charles." Thời Tiểu Niệm đứng dậy, gật đầu với ông, trên mặt không có nụ cười gặp lại người quen cũ. Quản gia Charles. Cô vẫn nhớ, ban đầu chính ông đã đưa Cung Diệu vừa mới sinh ra đi, khiến cô đến bây giờ không thể tranh giành đứa bé này với Cung gia.
"Cô Tịch, chuyện kia tôi rất xin lỗi, người ở vị trí nào thì phải làm cái đó, sau này, tôi sẽ hết lòng bảo vệ cô Tịch." Charles tao nhã lễ phép nói.
"Cái gì?" Cái gì gọi là hết lòng bảo vệ cô?
"Phu nhân dặn, khi chưa chọn được quản gia phù hợp, tôi chính là quản gia của cô Tịch, cô Tịch có bất cứ chuyện gì đều có thể sai bảo tôi." Charles đưa tay để trước ngực, hướng cô cúi thấp lưng, tư thế cực kỳ cung kính.
"Ông là quản gia của tôi?" Thời Tiểu Niệm thở ra một hơi, thông minh như La Kỳ, sắp xếp một quản gia đã làm việc mấy chục năm ở bên cạnh cô, ý đồ khống chế cô rất rõ ràng. Đương nhiên họ không thể khống chế được Cung Âu, bây giờ có thể khống chế được cô cũng là một ý kiến không tồi.
"Đúng vậy." Charles gật đầu.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, "Ok, tùy ý đi!" Dù không phải Charles thì cũng sẽ có người khác, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía nhóm nữ hầu trước mặt, nói thẳng ra đều là tai mắt của Cung gia, trong hoàn cảnh này, cô không biết mình có thể chịu được bao nhiêu văn hóa quý tộc. Nhưng cô biết, áp lực của cô sẽ ngày càng tăng lên cùng với đám cưới này.
Lúc Cung Âu trở về phòng, Thời Tiểu Niệm đang đứng trước giá vẽ bên cửa sổ vẽ tranh, tay cầm một chiếc bút chì phác họa, dùng sức vẽ trên giấy, cuối cùng phiền chán mà ném bút.
"Có chuyện gì vậy?" Cung Âu trầm thấp lên tiếng.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn hắn, vẻ phiền muộn trên mặt lập tức tan biến, nở nụ cười thay thế, hướng hắn đi tới, người như chim nhỏ nép vào hắn, "Không có gì, không vẽ được, có chút bực bội."
"Không đi ra ngoài một chút sao?" Cung Âu hỏi. Cung gia có phong cảnh đẹp hiếm thấy trên thế gian.
"Có nhiều thời gian, à, không vội." Thời Tiểu Niệm nhún nhún vai.
Cung Âu cúi mắt nhìn cô, Thời Tiểu Niệm cười nói, "Phu nhân bảo em ở lại tiếp thu không khí Cung gia đến khi em có thể mang khí chất thiếu phu nhân quý tộc ra ngoài."
"Anh đã đoán được rồi." Cung Âu nhàn nhạt gật đầu, không có gì bất ngờ.
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm hiểu trong mắt Cung Âu đây là chuyện rất hợp lý, dù sao hắn cũng xuất thân từ nơi này. Nghĩ vậy, Thời Tiểu Niệm đẩy Cung Âu lên giường.
Cung Âu không lường trước được chiêu này của cô, cả người ngồi xuống giường, con ngươi đen liếc nhìn cô, Thời Tiểu Niệm trực tiếp dạng chân ngồi lên đùi hắn, đưa hai tay ôm lấy cổ hắn, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn chằm chằm.
"..."
Thân thể Cung Âu lập tức căng thẳng, con ngươi nhìn chằm chằm cô, "Em muốn làm gì?"
"Cung Tước tìm anh làm gì?" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Thương lượng ngày kết hôn, định vào tháng sau, Cung gia hết sức chuẩn bị, chỉ thông báo trong hoàng tộc, tạm thời không công khai ra ngoài, đợi vài năm rồi tính." Cung Âu nói, cúi mắt nhìn cô, hai tay đặt trên giường, người ngả ra sau, Thời Tiểu Niệm lại tiến gần thân thể hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận