Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 130: Học một ít Tiểu Niệm nhà ta (length: 9054)

Cung Âu ôm lấy môi, bỗng nhiên quay người nhìn về phía Phong Đức, con ngươi đen thăm thẳm, "Phong Đức."
"Thiếu gia có gì dặn dò?" Phong Đức cố gắng lên tinh thần.
"Nữ nhân của ta có phải là đặc biệt xinh đẹp không?" Cung Âu cười hỏi, giọng nói trầm ấm gợi cảm, một đôi mắt đẹp tràn đầy đắc ý.
"Hả?"
"Nhớ phải ăn nhiều rau xanh, lão già ngươi càng già nếp nhăn càng nhiều, học một chút ẩm thực của Tiểu Niệm nhà ta có được không?" Cung Âu từ trên xuống dưới đánh giá hắn một chút, sau đó lại vớ lấy mấy bó rau mầm.
"Vâng."
Phong Đức phiền muộn sờ sờ mặt của mình, hắn đã già đầu rồi, không có nếp nhăn chẳng lẽ trường sinh à? Thiếu gia đây là ghét bỏ tuổi tác hắn lớn hơn hay sao? Chẳng lẽ hắn cũng muốn đi kéo da?
Đi dạo qua khu rau dưa, Cung Âu lại hướng đến khu đồ ăn vặt, ném một túi đồ ăn vặt vào trong giỏ hàng.
Bỗng nhiên, Cung Âu nhìn thấy một loạt hình ở trên kệ.
Đĩa đựng là hình hoạt hình tạo hình bé gái, tóc dài tết, bên trong toàn là bảy sắc cầu vồng.
Thời Tiểu Niệm mỗi lần ở thư phòng vẽ vời đều gài loại kẹp tóc này.
Cung Âu tay dài cầm lên một chiếc đĩa, đầu ngón tay vuốt nhẹ qua mái tóc tết, khóe môi lần thứ hai nhếch lên.
Chưa bằng tóc tết của Thời Tiểu Niệm đáng yêu.
Hình bé gái này cười quá ngốc nghếch, Thời Tiểu Niệm không phải như vậy, bề ngoài thanh thuần, đôi mắt trong veo, nhưng trong xương lại lộ ra vẻ bất cần, không thèm phản bội.
"Cười ngốc một chút thì tốt."
Trừ khi là hết sức ngụy trang, bình thường khóe miệng nàng đều mang theo cảm giác nặng trĩu tâm sự.
Không biết đang nghĩ gì.
Cung Âu nhìn chằm chằm vào hình bé gái lẩm bẩm.
Phong Đức đứng phía sau hắn, chỉ thấy Cung Âu giơ tay lên, ôm một đống hình bé gái ném vào xe mua sắm.
Dường như vẫn chưa hài lòng, Cung Âu quay đầu nhìn về phía Phong Đức, "Phong Đức."
"Thiếu gia có gì dặn dò?"
"Đi mua lại công ty sản xuất hình này về dưới tay chúng ta, để bọn họ cải tiến mẫu mã rồi tung ra thị trường." Cung Âu nói, trong lời nói đều là sự ngông cuồng, tự cao tự đại.
Phong Đức nghi ngờ nhìn về phía hắn, sao lại còn muốn làm chuyện này, "Không biết thiếu gia muốn đổi tên thành gì?" Phong Đức hỏi.
Đổi thành cái gì?
Cung Âu bước chân khựng lại, con ngươi đen càng sâu thêm, lộ ra một thoáng suy tư, lát sau, hắn lên tiếng, "Niệm Niệm, cứ gọi là Niệm Niệm."
Hóa ra lại là vì Thời tiểu thư.
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức cúi đầu.
"Đúng rồi, về tốc độ khai thác bảo bọn họ nâng cao lên, ít nhất phải cho ta một sản phẩm hoàn mỹ." Cung Âu trầm giọng nói.
Phong Đức cúi đầu, "Vâng, thiếu gia, ta sẽ thúc giục bọn họ."
Cung Âu gật đầu, chân dài tiếp tục bước về phía trước, chợt thấy một chiếc gối ôm hình điền viên, lập tức cầm lấy, "Phong Đức, cái này chẳng phải rất giống Thời Tiểu Niệm sao?"
"..."
Phong Đức tự an ủi trong lòng.
Thời tiểu thư chỉ là có hơi yêu thích phong cách đồng quê thôi mà, sao có thể giống cái gối ôm được chứ.
Chờ Cung Âu từ siêu thị đi ra, Phong Đức nhìn vào điện thoại di động của mình, trên đó đã ghi chép lại mười lăm sản phẩm.
Những sản phẩm này đều có những nét tương đồng không thể giải thích với Thời Tiểu Niệm, Cung Âu quyết định thu mua hết, toàn bộ đổi tên rồi cho sản xuất lại. Không thì cải tên thành Niệm Niệm, không thì cải tên thành Nhớ Mãi, không thì cũng phải Nhớ Không Quên.
Nói tóm lại là muốn đến gần với Thời tiểu thư.
Phong Đức sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên thấy một người rơi vào tình yêu là cái dạng này.
"Qua một thời gian chờ tay Tiểu Niệm khỏi hẳn, ta định dẫn cô ấy đi lặn biển, ngươi sắp xếp đi." Cung Âu vừa đi về phía xe vừa nói.
"Vâng, thiếu gia."
Qua một thời gian sắp xếp là đi lặn biển.
Vậy ngày mai... Cung Âu mím môi, bỗng nhiên nhìn về phía Phong Đức, nói, "Đi tìm xem có khu phong cảnh lãng mạn nào, không nguy hiểm, ta mai sẽ mang Tiểu Niệm đi dạo."
Tay nàng bị thương, có thể đi ngắm cảnh một chút.
Nghe vậy, Phong Đức không nhịn được nói, "Thiếu gia, ngài đã mấy ngày không đến công ty, còn rất nhiều tài liệu chờ ngài phê duyệt."
"Buổi tối đưa cho ta." Hắn có thể làm việc buổi tối, khi Thời Tiểu Niệm đã ngủ say.
"Vậy còn các cuộc họp?"
"Toàn bộ hoãn lại."
Cung Âu quả quyết ra quyết định, Thời Tiểu Niệm bị thương, tâm tình không tốt, là người đàn ông của cô, đương nhiên phải ở bên cô trước đã.
Ngồi vào trong xe, trời bên ngoài đã dần tối.
Cung Âu nhìn về phía Phong Đức, "Về dạy ta nấu ăn."
"Cái gì?" Phong Đức nghi ngờ tai mình có vấn đề, kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu.
Thiếu gia bao giờ đã xuống bếp đâu, hắn toàn ghét bỏ người khác nấu ăn thôi mà.
"Ta muốn tự mình xuống bếp."
Chỉ là một việc xuống bếp thôi, nhưng Cung Âu nói đến có vẻ ngông cuồng, tay dài cầm lấy điện thoại di động.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Bên trên là một bản tin, tiêu đề là, theo thống kê, đàn ông nấu ăn là điều phụ nữ thích nhất. Cung Âu ngồi ở đó, một đôi mắt lộ ra vẻ tự tin.
Hắn không tin Thời Tiểu Niệm của hắn tâm như đá.
Hắn làm nhiều như vậy, nếu cô còn không cảm động, hắn liền đem cô ra mổ tim thay.
Tài xế chen vào hỏi, "Cung tiên sinh, bây giờ đi đâu ạ?"
Cung Âu nhướng mày, "Đến đón Thời Tiểu Niệm."
"Vâng."
Xe chậm rãi khởi động.
Màn đêm buông xuống, trong công viên trò chơi Thời Tiểu Niệm chơi đến mệt lử, không còn muốn chơi nữa, có chút suy sụp đi vào, ngồi lên chiếc đu quay.
Bóng đêm bao phủ toàn bộ công viên, gió mát từ từ thổi đến, thổi bay mồ hôi mỏng trên mặt nàng.
"Còn muốn chơi gì không?"
Mộ Thiên Sơ đi tới, ngồi xuống chiếc đu quay bên cạnh nàng, hai mắt trìu mến nhìn về phía nàng.
"Không chơi." Thời Tiểu Niệm cười xua tay, "Điên cả buổi chiều, mệt chết mất."
"Vui vẻ chứ?" Mộ Thiên Sơ hỏi.
"Vui." Thời Tiểu Niệm liên tục gật đầu, nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, trên gương mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ, "Hôm nay, là một ngày vui vẻ nhất trong những năm gần đây của em."
Bởi vì, nàng lại trải qua một ngày vô tư của thời niên thiếu.
"Vui là được rồi."
Trên mặt Mộ Thiên Sơ ôn nhu cũng lộ ra một chút nụ cười, hai chân chống trên nền cát, nhìn vào nụ cười trên mặt nàng rồi nói, "Vậy bây giờ có thể nói cho ta biết, cái gì đã làm tâm tình em không tốt được không?"
Nghe vậy, nụ cười của Thời Tiểu Niệm cứng đờ trên mặt.
"Tiểu Niệm, đừng giữ chuyện buồn trong lòng, cứ để những cảm xúc tiêu cực tích tụ sẽ chỉ khiến em thêm mệt mỏi thôi." Mộ Thiên Sơ ôn tồn nói, "Nhân lúc em đang vui, hãy nói ra những chuyện không vui, tất cả sẽ qua thôi."
Thời Tiểu Niệm ngồi trên chiếc đu quay nhìn hắn.
Ở đằng xa có một loạt đèn, ánh đèn trắng lóa chiếu lên mặt Mộ Thiên Sơ, sáng ngời, dịu dàng và đẹp đẽ đến thế.
Nàng lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc được, Mộ Thiên Sơ đã thực sự trở về.
Chỉ có hắn mới có thể quan tâm đến mọi cảm xúc của nàng.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, một tay nắm chặt sợi dây thừng của chiếc đu quay, nói, "Kế hoạch của em thất bại rồi, Thiên Sơ."
"Thật sao?"
Mộ Thiên Sơ thản nhiên hỏi ngược lại, trên mặt cũng không tỏ ra bất ngờ mấy.
"Cung Âu muốn có con trai nhưng không cần Đường Nghệ, Đường Nghệ cầu xin em giúp cô ta, nhưng em đã từ chối." Thời Tiểu Niệm nói, giọng có chút trầm xuống.
Mộ Thiên Sơ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân, "Trong mắt ta, Tiểu Niệm vẫn là người rõ ràng về ân oán, cô ta có lỗi với em trước, em không có lý do gì để đồng tình với cô ta cả."
"Em không cảm thấy việc em làm là sai." Thời Tiểu Niệm dừng lại một chút, mới tiếp tục nói, "Nhưng khi em nhìn thấy Bob, trong lòng em cảm thấy rất có lỗi, không biết tại sao nữa."
"..."
Mộ Thiên Sơ im lặng nhìn nàng.
"Ngày hôm nay, em đã trơ mắt nhìn mẹ con bọn họ chia lìa." Thời Tiểu Niệm nói, ngước mắt nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, "Thiên Sơ, chuyện này có phải là quá tàn nhẫn với Bob không?"
Nàng nhìn thấy Bob, liền có thể nghĩ đến chính mình.
Mộ Thiên Sơ nhìn nàng thật sâu, đột nhiên nói, "Tiểu Niệm, có chuyện, ta muốn nói thật với em."
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn về phía hắn.
"Thực ra, Bob không phải là con trai của Cung Âu." Mộ Thiên Sơ nói, ánh mắt có chút áy náy nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm kinh hãi mở to mắt, lập tức nhảy xuống khỏi chiếc đu quay.
Không phải con trai của Cung Âu? Tại sao lại thế được.
Mộ Thiên Sơ nhìn nàng, gió đêm từ từ thổi qua, "Khi Thời Địch cùng Đường Nghệ bày mưu tính kế ba năm trước, ta đã đi điều tra Đường Nghệ, phát hiện cô ta một mình mang theo Bob, nhưng Bob không phải con của Cung Âu, mà là con của Đường Nghệ với một người đàn ông khác."
"Sau đó thì sao?"
"Chính ta đã muốn Đường Nghệ nói dối với em." Mộ Thiên Sơ nói, đem toàn bộ chân tướng nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận