Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 65: Đoạn tuyệt quan hệ (length: 11229)

"Tốt cái gì chứ." Mân Thu Quân lo lắng nói, "Cha con cùng chị gái Thiên Sơ đánh nhau đến khí thế ngất trời, Thiên Sơ cũng không quan tâm chút nào, cả ngày đi cùng Thời Địch dạo phố mua đồ, hoàn toàn không để ý tới đại cục, tất cả đều vứt cho cha con đi làm."
Biết rõ Mộ Thiên Sơ cùng Thời Địch tình cảm thân thiết, nói là buông tay nhưng khi nghe đến, cô vẫn chưa thể miễn dịch.
"Vợ chồng bọn họ ân ái là chuyện tốt mà." Thời Tiểu Niệm cười khổ nói.
"Ân ái thì cũng tốt thôi, nhưng họ cũng không hòa thuận, từ người hầu nhà Mộ ta hỏi thăm được, Thiên Sơ và Thời Địch mới kết hôn mà đã cãi nhau mấy lần rồi." Mân Thu Quân nói.
"Cãi nhau?" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt, "Chuyện này không thể nào đâu."
Nói khí hậu biến đổi thất thường cô còn tin, nói tình cảm của Mộ Thiên Sơ và Thời Địch không tốt sao có thể, cô dây dưa Mộ Thiên Sơ nhiều năm như vậy bọn họ cũng không chia tay, chẳng phải là chứng minh tình yêu của họ chân thành sao.
"Nguyên nhân cãi nhau hình như đều vì con." Mân Thu Quân nhìn Thời Tiểu Niệm, giọng có chút khó chịu.
"…"
Thân thể Thời Tiểu Niệm cứng đờ, cãi nhau nguyên nhân là vì cô, sao có thể có chuyện đó.
"Người hầu họ nói, hiện tại ở nhà cứ mỗi lần vừa nhắc tới con, hai người liền rùm beng lên. Sau khi kết hôn Thiên Sơ như biến thành người khác, nó là một người lịch sự nho nhã như vậy mà lại cùng Thời Địch cãi nhau." Mân Thu Quân vỗ vỗ đầu, "Em gái con mỗi lần cãi nhau đều gọi điện thoại cho chúng ta khóc lóc kể lể, mẹ khuyên thế nào đều không hữu dụng."
Lúc này, phục vụ bưng lên hai ly cà phê.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, không nghĩ ra những năm đó cô dây dưa thế nào cũng không có chuyện, làm sao kết hôn rồi cô lại thành dây dẫn lửa của bọn họ.
Hiện tại cô không xuất hiện trước mặt họ, lẩn đi rất xa, ngược lại bọn họ lại không yên ổn.
Đây coi là cái gì? Có điều, Mộ Thiên Sơ thật có chút kỳ quái, trước vì có thể cho Thời Địch một đám cưới hoàn mỹ, liền chịu đau đớn thuốc cũng đều không uống, tại sao bây giờ lại cùng Thời Địch làm ầm ĩ lên.
"Cha con tức giận mấy đêm liền ngủ không ngon, công việc cùng việc nhà tất cả đều phiền đến ông ấy, ông ấy liền…"
Nói tới chỗ này, Mân Thu Quân muốn nói rồi lại thôi.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía mẹ nuôi, bà nhìn cô không mấy dễ chịu, mơ hồ cảm thấy lời tiếp theo của mẹ nuôi mới là đề tài chính hôm nay.
Quả nhiên, Mân Thu Quân nhìn cô hồi lâu, sau đó từ trong túi xách lấy ra một phần văn kiện để trước mặt cô, nói chuyện rất khó khăn, "Cha con hy vọng con ký vào phần văn kiện này."
Tay Thời Tiểu Niệm cầm ly cà phê nóng hổi, cúi đầu nhìn về phía văn kiện.
Trên văn kiện có lít nha lít nhít chữ, cô không thấy rõ, chỉ nhìn ra một tiêu đề lớn Đoạn Tuyệt Quan Hệ.
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm nháy mắt hoàn toàn trắng bệch, ngón tay cầm ly cà phê không vững, ly cà phê đổ xuống bàn, phần văn kiện này dù muốn hay không cô cũng phải cầm, văn kiện không bị làm sao, một chữ đều không ướt, cà phê nhỏ trên người cô, nóng bỏng đến lợi hại.
"Tiểu Niệm"
Mân Thu Quân kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng đứng lên lấy khăn giấy lau vết bẩn cho cô.
Thời Tiểu Niệm đứng lên đẩy tay bà ra, "Con không sao."
"Không được, con sẽ bị bỏng mất."
"Chúng ta nói chuyện chính đi." Thời Tiểu Niệm nhìn sự lo lắng trong mắt bà, đột nhiên cảm giác thấy có chút trào phúng, đẩy tay mẹ nuôi ra, giọng Thời Tiểu Niệm lạnh như băng nói, "Không phải đến để ký tên sao."
Người phục vụ đi tới dọn dẹp bàn sạch sẽ.
"Tiểu Niệm," Mân Thu Quân ngồi xuống, khó khăn mà nhìn cô, trên mặt đều là cay đắng, "mẹ cùng cha con tranh chấp đã lâu rồi, nhưng ông ấy vẫn cứ quyết ý như vậy, ông ấy cho rằng trước đây con dây dưa không dứt với Thiên Sơ nên hôn nhân bây giờ của Thiên Sơ và Thời Địch không thuận lợi, ông ấy nhất định phải trục xuất con ra khỏi nhà."
"Tôi không phải đã bị trục xuất khỏi gia tộc rồi sao?" Lúc Tiểu Niệm nở nụ cười tự giễu, con mắt cay xè, "Mấy năm trước, các người đã không để tôi ở lại Thời gia rồi."
Trục xuất, chuyện như vậy có thể một lần lại một lần sao? "Tiểu Niệm."
"Hiện tại lại muốn ý nghĩa về mặt pháp luật trục xuất tôi, không liên quan, tôi ký, đằng nào tôi cũng không cảm thấy mình là con gái của Thời gia từ lâu rồi." Thời Tiểu Niệm thờ ơ cười.
Mân Thu Quân thương xót mà nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm vẫn là nở nụ cười, cười đến rất là hờ hững, hoàn toàn không thèm để ý, "Mẹ, bút đâu mẹ chắc chắn mang bút rồi. Nha, tôi hiện tại cũng không thể gọi người là mẹ được nữa."
Có chuẩn bị mà đến mà.
"Tiểu Niệm, con đừng như vậy." Mân Thu Quân nhìn nụ cười bên môi cô cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn lấy bút ra từ trong túi đưa cho cô, "Trong nhà đều là cha con làm chủ, mẹ không tranh nổi với ông ấy, nhưng sau này mẹ sẽ lén lút gặp con."
Lén lút.
Mẹ gặp con gái mà phải lén lút gặp sao.
"Không liên quan, tôi đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay rồi, tôi ký tên là được."
Thời Tiểu Niệm nhận bút từ tay bà, trực tiếp lật tới trang cuối cùng của văn kiện, ngòi bút dừng lại một giây, nước mắt một giọt một giọt rơi vào trên giấy, căn bản không khống chế được nước mắt.
Cô cứ nghĩ mình như vậy hờ hững, kiên cường.
Cô cứ nghĩ mình đối với Thời Gia không để ý.
Mân Thu Quân kinh ngạc mà nhìn cô, "Tiểu Niệm, con..."
"Tại sao nhận nuôi tôi rồi lại vứt bỏ tôi?"
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, tay đang cầm bút run rẩy, âm thanh nghẹn ngào đến không phát ra được câu hoàn chỉnh, "Tôi đã làm gì sai, từ nhỏ đến lớn, các người chỉ yêu thương chiều chuộng một mình Thời Địch, các người lén lút ở một bên đút thức ăn cho cô ta, lén lút dẫn cô ta đến trường luyện thi, các người len lén dẫn cô ta đi chụp ảnh gia đình, nếu như vậy tại sao còn nhận nuôi tôi, còn đem tôi tới nhà các người, giá mà các người đối xử với tôi bằng một phần như vậy thì thật tốt biết bao."
"…"
Mân Thu Quân ngơ ngác nhìn Thời Tiểu Niệm, không nghĩ tới những việc này cô đều biết.
Lúc trước, vợ chồng bọn họ là vì không sinh được con mới đi nhận nuôi một đứa trẻ ở cô nhi viện, không nghĩ tới nhận nuôi xong bà mới phát hiện mình đã mang thai.
Thời Địch đến không dễ dàng, cho nên vợ chồng bọn họ yêu thương chiều chuộng Thời Địch đến vậy.
Bà cho rằng, làm những việc này Thời Tiểu Niệm cũng không biết.
"Cũng bởi vì tôi không phải là con ruột của các người, cho nên cái gì sai cũng đều là tôi, hậu quả xấu gì cũng đều là do tôi phải chịu đựng." Thời Tiểu Niệm có chút kích động nói, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Lúc trước, chăm sóc Mộ Thiên Sơ chính là tôi, hắn khôi phục thị lực, trở lại Mộ gia các người liền toàn lực thúc đẩy hắn và Thời Địch, lén lút nói cho Mộ Thiên Sơ trước đây chính là Thời Địch chăm sóc hắn, cùng hắn quan hệ tốt nhất. Các người chỉ trách tôi dây dưa, nhưng các người có hay không nghĩ tới cảm thụ của tôi?"
"…"
"Hiện tại, tôi từ bỏ tôi nhận thua, tôi không dây dưa với bọn họ, kết quả sai vẫn là tôi."
"…"
Thời Tiểu Niệm nắm chặt bút trong tay, lệ đã rơi đầy mặt từ lâu, âm thanh run rẩy đến lợi hại, "Tại sao tôi lại là cô nhi, tại sao lại nhận nuôi tôi??? Tại sao cứ phải như vậy vứt bỏ tôi, bởi vì tôi không phải là con ruột nên có thể tùy tiện vứt bỏ à, cha mẹ thì có thể tùy tiện vứt bỏ con cái, đúng không?"
Cô thực rất quan tâm đến cái nhà này, cô rất quan tâm đến tình thân.
Tại sao lại có kết cục như vậy?
Mân Thu Quân ngồi đối diện cô, nghe lời của cô bà cũng khóc.
Thời Tiểu Niệm vẫn lẩm bẩm, "Tại sao phải vứt bỏ tôi, tại sao không cần tôi nữa, tại sao dù tôi có làm tốt thế nào đi nữa cũng không cần tôi, tôi luôn cố gắng làm con gái các người thật tốt, từ nhỏ không dám đi sai nửa bước, tôi cố gắng như vậy mà các người có nhìn đến không, muốn nhặt là nhặt muốn vứt là vứt."
Cô như một tiểu hài tử lạc lối.
Từ nhỏ đến lớn, cô nỗ lực học tập, không được khích lệ; cô nỗ lực làm việc nhà, không được một lời khen; ngoại trừ dây dưa với Mộ Thiên Sơ cô cũng chưa từng làm cái gì có lỗi với họ, tại sao cứ như vậy không cần cô nữa, tại sao Mân Thu Quân không phải là người có tâm địa sắt đá, nghe vậy cũng lại không chịu nổi, liền khóc nói, "Từ từ rồi tính, Tiểu Niệm, không ký, chúng ta không ký nữa."
Văn kiện dưới ngòi bút của Thời Tiểu Niệm đột nhiên bị rút đi.
Cô sững sờ, ngẩng đầu lên, nước mắt mơ hồ che đi tầm mắt của cô, chỉ thấy Cung Âu sắc mặt tái xanh đứng bên cạnh cô, một tay dùng sức nắm chặt văn kiện.
Anh làm sao đến rồi? "A." Cung Âu nhìn chằm chằm văn kiện trong tay cười lạnh một tiếng, "Tôi còn tưởng rằng là cái gì quá đáng làm cho em khóc thành như vậy, Thời Tiểu Niệm, em có thể hay không có chút tiền đồ?"
"Anh là..."
Mân Thu Quân kinh ngạc mà nhìn Cung Âu.
"Bà chính là mẹ nuôi của cô ấy?" Cung Âu nhìn về phía Mân Thu Quân, lạnh giọng hỏi.
Rõ ràng là một người trẻ tuổi, lại có khí thế bức người như vậy, ở trước mặt hắn, Mân Thu Quân cảm giác mình như trở nên thấp kém, liền không tự chủ được mà trả lời, "Phải, tôi là mẹ Tiểu Niệm."
Sao bà cứ cảm thấy đã gặp người trẻ tuổi anh tuấn này ở đâu đó, khá quen mắt.
"Vứt bỏ con mình, bà xứng đáng là mẹ sao?" Cung Âu vung tay lên, đem Thời Tiểu Niệm đẩy sang một bên, ngồi xuống bên cạnh nàng, lạnh lùng nhìn Mân Thu Quân nói, "Mẹ ruột của cô ấy không xứng, bà cũng không xứng."
"Cung Âu, anh làm cái gì vậy, đây là chuyện của tôi."
Thời Tiểu Niệm không để ý đến nước mắt, vội vàng nói với Cung Âu.
Cung Âu ghét bỏ, khẽ trừng khuôn mặt đầy nước mắt của cô một cái, "Em xem dáng vẻ bây giờ của em đi, có tư cách gì nói với tôi không được xen vào chuyện của em?"
Anh ngang ngược đến lợi hại.
"Tôi..." Thời Tiểu Niệm á khẩu, không nói ra lời, bộ dáng cô lúc này đích thực là uất ức cực kỳ.
Cung Âu? Mân Thu Quân kinh sợ nhìn về phía Cung Âu, hắn chính là cái Cung Âu, Cung Âu của N.E? Cung Âu dời tầm mắt từ trên người Thời Tiểu Niệm, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía Mân Thu Quân ngồi bàn đối diện, giơ thẳng văn kiện trong tay lên, "Chữ ký của các người ở trên tôi thấy rồi, Mân nữ sĩ, tại sao bà lại phải cùng Thời Tiểu Niệm đoạn tuyệt quan hệ?"
"Chuyện này..." Mân Thu Quân đón nhận ánh mắt Cung Âu, ánh mắt do dự trả lời, "Là bởi vì chị em hai người họ không hợp."
Lời này nghe qua có chút kỳ quái.
"À, vậy tại sao không phải là đoạn tuyệt quan hệ với em gái cô ấy, mà lại là cô ấy?" Cung Âu cười lạnh một tiếng hỏi, bỗng nhiên làm bộ bừng tỉnh, "Đúng rồi, Thời Tiểu Niệm là con gái nuôi, muốn vứt thì tự nhiên vứt, cần gì phải quan tâm."
"Không phải như vậy, trước đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, người ngoài chắc là không hiểu rõ lắm."
Mân Thu Quân không nhịn được mà biện giải cho con gái ruột mình.
Ít nhất là chuyện của Mộ Thiên Sơ, cả nhà bọn họ đều cho rằng Thời Địch không sai.
Trong mắt người bình thường, Mộ Thiên Sơ ưu tú vậy thì tự nhiên nên ở cùng với Thời Địch, làm chị nên nhường cho em, chứ không phải tranh chấp long trời lở đất.
Nghe vậy, Cung Âu cười càng thêm lợi hại, khóe môi hơi cong lên tràn đầy trào phúng, hắn nhìn văn kiện trong tay nói, "Vứt bỏ con gái mà có thể như Mân nữ sĩ ra vẻ đạo mạo như thế, ra vẻ trong lòng khổ tâm nhưng lại không chút do dự vứt bỏ, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó vẫn cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận