Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 614: Phong ba trong hôn lễ (length: 11287)

"A di, ngài đang nói cái gì vậy?" Cung Diệu giả vờ thẹn thùng chỉ vào sách, giọng nói non nớt vang lên, "A di này ta cũng rất thích, cô ấy cũng có đôi mắt màu xanh lam."
"A." Mona cười lạnh một tiếng, đưa tay tháo khẩu trang trên mặt xuống, ngồi xổm trước mặt Cung Diệu, "Mày cảm thấy a di còn có thể tin tưởng lời mày nói sao?"
Trên mặt của cô ta có mấy vết thương chưa được xử lý kỹ, thái dương cũng có một vết sẹo rất dài, nhìn đặc biệt đáng sợ, không hề đẹp chút nào.
Nghe lời cô ta, vẻ mặt Cung Diệu hơi ngưng trệ, kéo cửa ra muốn chạy, bị Mona dùng sức đẩy một cái, cả người ngã nhào xuống đất.
"Ầm."
Người lớn và trẻ nhỏ, thể lực chênh lệch rất xa.
Cung Diệu ngã trên mặt đất, tay nhỏ chống trên đất, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô ta, giọng nói non nớt nhưng trấn định, "Nơi này là Cung gia, bà không thể chạy thoát được đâu."
Đây mới là ngữ khí nói chuyện bình thường của bé.
"Trước đây cũng nghe nói, con trai của Cung Âu thông minh hơn người, xem ra ta đã coi thường mày rồi." Mona khóa cửa lại, cười lạnh kéo Cung Diệu từ trên mặt đất lên ném về phía ghế sofa mềm mại, "Ta có chạy được hay không cũng chưa đến lượt mày nói."
Cung Diệu bị ngã lên ghế sofa, bé nhanh chóng ngồi dậy, cầm gối ôm muốn ném cô ta, Mona lấy dao găm từ phía sau bên hông ra, lưỡi dao lạnh lẽo phản chiếu qua đôi mắt to của Cung Diệu, bé ôm chặt lấy gối ôm, không phản kháng nữa.
"Mày thật sự không giống như một đứa trẻ."
Thực tế thì cô ta không gặp khó khăn khi khống chế một đứa trẻ, Mona cúi mắt nhìn bé, cô ta bừng tỉnh nhớ đến năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Cung Âu trên tin tức, cái nhìn kia, cô ta liền biết Cung Âu không giống với bất cứ người đàn ông nào mà cô ta đã tiếp xúc.
"Cô muốn đi ra ngoài ta có thể giúp cô."
Cung Diệu trấn định nói, bọn cướp kia đã nói, thời điểm bị bắt cóc phải tận lực thỏa mãn tất cả yêu cầu của đối phương, không thể chọc giận đối phương.
"Ai nói ta muốn đi ra ngoài?" Mona hỏi ngược lại, "Mày cho rằng ta thực sự bị mày lừa gạt đi vào gặp bác sĩ nào sao?"
"…"
Cung Diệu ngồi ở đó, trong đôi mắt đen lóe lên một tia bất ngờ.
"Ta chỉ thuận thế đi vào mà thôi, ta phải tặng cho cha mẹ mày một món quà cưới độc nhất vô nhị chứ."
Mona lạnh lùng nói, cắm dao găm xuống bàn nhỏ bên cạnh, nhìn lướt qua xung quanh, cầm lấy một món đồ chơi dài như sợi dây trói hai tay, hai chân của Cung Diệu lại.
Cung Diệu không hề nhúc nhích, tùy ý để cô ta muốn làm gì thì làm, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào cô ta, "Cô muốn tặng quà cưới gì?"
"Tất nhiên là một món quà độc nhất vô nhị rồi."
Mona cười lạnh một tiếng, đi tới bên cửa sổ liếc mắt nhìn ra bên ngoài, hiện tại người hầu đều đang bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới, bên này gần như không có ai đi qua.
Vừa nãy, Cung Diệu vì bảo vệ em gái mình, mà mấy cô hầu gái đều là những người trói gà không chặt, nên bé bắt họ ở bên ngoài, không cho ai đi vào.
Cho dù có đi vào thì làm sao, trên tay cô ta có tiểu thiếu gia Cung gia làm bùa hộ mệnh, có thể làm rất nhiều chuyện.
Mona kéo rèm cửa sổ xuống, đi tới bên người Cung Diệu ngồi xuống, kéo ống tay áo liếc mắt nhìn thời gian, "Không vội, trước tiên để a di chơi với mày một lát."
"…"
Tay nhỏ của Cung Diệu bị trói chặt, trầm mặc nhìn cô ta.
Mona đang đợi thời gian trước khi lễ cưới bắt đầu một chút, cô ta cúi đầu xuống, nhìn thấy gói quà mà cô ta đã cầm lên giúp Cung Diệu lúc nãy, cô ta đưa tay mở ra, bên trong là hai chiếc trâm cài.
Một chiếc lớn một chiếc nhỏ, mặt trên được khảm kim cương, hoa lệ lại tươi sáng, thiết kế rất đẹp mắt.
"Đây là lễ vật mà bọn mày muốn tặng cho cha mẹ mày?" Mona cầm trâm cài lên hỏi.
"Vâng."
Cung Diệu bình tĩnh gật đầu.
"Nhỏ như vậy mà đã biết hiếu thuận rồi." Mona cúi mắt nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của bé, "Nói cho a di biết, tại sao mày phải tra tư liệu của ta, nói thật, đừng hòng nói dối mà qua mặt ta."
Cung Diệu cụp mắt, đôi mắt chăm chú nhìn trâm cài trong tay cô ta.
Mona nâng tay lên làm vẻ muốn ném trâm cài đi, Cung Diệu mở miệng, "Ta nghe qua tên bà trong miệng mom, bà không phải là người tốt."
"Vì lẽ đó mày muốn đặt bẫy bắt ta?" Mona hỏi, cảm thấy đặc biệt buồn cười, "Ta không phải người tốt, vậy mày có biết cha mẹ mày đã làm gì không, biết vết thương trên mặt ta từ đâu mà có được không?"
"…"
Cung Diệu im lặng nghe.
Mona cúi đầu nhìn bé, càng nhìn càng thấy bé và Cung Âu cực kỳ giống nhau, giữa hai lông mày càng giống như đúc, nhỏ giọng nói, "Mày điều tra tư liệu của ta, nên biết rằng ta xuất thân từ gia đình quý tộc hiển hách, so với cái loại quý tộc lai như Cung gia chúng mày thì còn cao quý hơn gấp nhiều lần."
Cung Diệu yên lặng ngồi ở đó, tay nhỏ bị dây thừng siết đến nỗi hằn vết đỏ.
"Bằng vào thân phận của ta, coi như gả cho một thái tử vương tử cũng đều xứng đôi. Nhưng còn bây giờ thì sao, ta bị cha của mày hủy hôn, danh dự xuống dốc không phanh, chỉ có thể gả cho một chính khách." giọng của Mona cay đắng, "Hiện tại chính khách này vừa thấy ta có chuyện, liền hỏi cũng không hỏi một câu, bỏ chạy về Mỹ, coi ta như là không khí."
"…"
"Gia tộc của ta vì ta mà bị chỉ trích, ta từ một đại tiểu thư 'chúng tinh củng nguyệt' bị biến thành con chuột chui rúc trong cống rãnh, lẽ nào cha mẹ mày không phải là người xấu à?" Mona hỏi.
Cả đời huy hoàng của cô ta đều bị Cung Âu và Thời Tiểu Niệm phá hủy, cô ta vốn nên cao cao tại thượng, nhưng bây giờ thì sao, ngay cả nhà cô ta cũng không thể về.
Cô ta còn có thể là người xấu sao?
Cung Diệu trầm mặc ngồi ở đó, thấy vẻ mặt lạnh lùng của bé, Mona không khỏi lại nghĩ đến Cung Âu, cũng lạnh lùng như vậy.
Thật giống như từ trước đến nay chưa từng để cô vào mắt.
"Ta bảo mày nói chuyện!"
Mona tức giận đẩy Cung Diệu một cái, Cung Diệu bị đẩy ngã lại bị kéo một cái lên, Mona phẫn hận trừng mắt nhìn bé, "Ta bảo mày nói đi, rốt cuộc thì ai là người xấu?"
"Dad thì ta không biết, nhưng mom không phải là người xấu."
Cung Diệu nói.
"Bốp!"
Mona vung một cái tát lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Diệu, trâm cài trên tay sượt qua mặt bé gây ra một vết xước, vết xước rỉ máu ra, bé cắn chặt răng nhịn xuống.
"Mày và cha của mày đều đáng ghét như thế, Tịch Tiểu Niệm có cái gì tốt, muốn bối cảnh không có bối cảnh, muốn khuôn mặt đẹp không có khuôn mặt đẹp, ngoại trừ biết nhõng nhẽo ra thì còn có thể có cái gì, không phải là các người đều điên rồi chứ?"
Mona có chút kích động nắm chặt lấy Cung Diệu nói.
Từng người từng người đều nói Thời Tiểu Niệm tốt, đây là ma chướng sao, ngay cả tư cách sánh bằng với cô ta Thời Tiểu Niệm cũng không có, vậy mà cô ta lại thua?
"Cô cũng yêu cha của ta."
Cung Diệu bị cô ta nắm lấy quần áo, khuôn mặt nhỏ không thể không ngẩng lên, bé nhìn cô ta hỏi.
"Ta yêu hắn, ta yêu hắn còn sớm hơn so với Tịch Tiểu Niệm." Mona trừng mắt nhìn bé, trong đôi mắt xanh lam lộ ra sự căm hận nồng nặc, "Mày có biết không, vì Cung Âu mà ta đã làm bao nhiêu, ta vì hắn mà nghiên cứu chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, hắn nói một câu muốn kết hôn ta lập tức đồng ý, hắn muốn ta chữa bệnh ta dùng bốn năm chữa bệnh cho hắn, những chuyện ta làm cho hắn so với Tịch Tiểu Niệm còn nhiều hơn gấp bao nhiêu lần, nhưng bọn họ lại đối xử với ta thế nào, bọn họ muốn ta chết sao?"
Cung Diệu bị cô ta nắm chặt, máu trên khuôn mặt nhỏ nhắn chảy xuống nhỏ vào tay Mona.
Nhìn giọt máu trên đầu ngón tay kia, trên mặt Mona lộ ra một vẻ khoái trá tàn nhẫn, "Tiểu bảo bối, a di nói cho mày biết, những người như cha mẹ mày không nên có được hạnh phúc, bọn họ không có tư cách chà đạp cuộc đời của ta, thể xác của ta để được hạnh phúc!"
"Cô muốn làm gì?"
Cung Diệu hỏi.
"Ta muốn gì à?" Mona bật cười, đưa tay ôn nhu kéo bé vào lòng ôm, ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bị thương của bé, "Lúc trước đại lễ đính hôn của ta là một hồi trò hề, bây giờ ta muốn lễ cưới của cha mẹ mày cũng trở thành một hồi trò hề, không, biến thành một đám tang."
Giọng của cô ta mềm mại như nước, đồng thời cũng tàn nhẫn đến tận xương.
Cô ta dùng ngón tay miết mạnh lên vết thương trên mặt Cung Diệu, hết lần này đến lần khác, Cung Diệu bị cô ta ôm vào lòng cắn răng nhẫn nhịn, đôi mắt đen tràn đầy kiên nghị.
--------------------------
Một bên khác, Thời Tiểu Niệm đã mất hai giờ liền để trang điểm, trang điểm đến nỗi cô sắp không nhận ra mình rồi.
Dưới sự giúp đỡ của nữ hầu gái, Thời Tiểu Niệm thay một chiếc váy cưới màu trắng, váy cưới được thiết kế riêng, làm nổi bật vóc dáng tinh tế của cô, làn váy hơi dài, khảm không ít kim cương làm cô đứng cũng thấy hơi nặng.
"Hôm nay thiếu phu nhân thật đẹp."
Từ lúc Thời Tiểu Niệm thay váy cưới đi ra cô đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi, Charles cũng đứng ở đó nhìn cô nở nụ cười ca ngợi.
Thời Tiểu Niệm từ từ đi tới trước gương, nhìn mình mặc chiếc váy lụa trắng tinh trong gương, trên mặt không khỏi hiện ra nụ cười.
Cuối cùng cũng sắp kết hôn.
Cuối cùng cũng có gia đình riêng của mình.
"Còn một tiếng nữa là đại lễ bắt đầu, trước tiên thiếu phu nhân cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi." Charles nói, lại dặn dò người bên cạnh chuẩn bị sẵn sàng công tác.
Thời Tiểu Niệm gật đầu ngồi xuống sofa, nữ hầu gái ngồi xổm xuống trước mặt cô, cẩn thận nâng tay cô lên để kiểm tra móng tay, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Charles, "Sinh đôi đâu, bọn trẻ thay lễ phục xong chưa?"
"Bọn họ?" Charles ngẩn người một chút, nhìn xung quanh, "Từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa thấy tiểu thiếu gia và tiểu thư, có lẽ phu nhân dẫn bọn họ đi thay quần áo rồi."
"Thật không?"
Thời Tiểu Niệm có chút nghi ngờ, đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy tới, cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Cung Quỳ ôm mặt chạy đến bên này, như là phải chịu oan ức lớn.
"Tiểu Quỳ, con sao thế?"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn bé.
"Ô ô." Cung Quỳ khóc òa lên muốn nhào vào lòng Thời Tiểu Niệm, bị Charles kéo lại, "Tiểu Quỳ tiểu thư không được, thiếu phu nhân đã thay lễ phục không thể làm bẩn."
Chiếc váy cưới này chỉ có một chiếc, được thiết kế đặc biệt, không có đồ thay thế.
"Mom." Cung Quỳ khóc lóc đứng ở đó, vừa khóc vừa tức giận nói, "Sau này con không muốn chơi với Holy nữa, ngài mau mau sinh tiểu bảo bảo, con muốn em trai mới."
Nghe thấy có vẻ hai đứa bé tranh chấp, Thời Tiểu Niệm yên tâm, cười nói, "Sao vậy, Holy chọc giận con cái gì?"
Cung Diệu thương em gái như vậy, sao có thể chọc tới bé được?
"Hắn liền chọc con, hắn còn đẩy con ngã xuống đất nữa, hắn là Tiểu Sắc Quỷ, không tin ngài hỏi Ali Sha đi." Cung Quỳ chỉ cô hầu gái của mình nói.
Thời Tiểu Niệm nhìn Ali Sha, Ali Sha lúng túng gật đầu, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, "Sao lại có thể như thế nhỉ?"
Làm thế nào cô cũng không tin Cung Diệu sẽ đẩy Cung Quỳ.
"Là thật, mom không tin con sao?" Cung Quỳ khóc lóc kể lể, oan ức nói, "Con thật là khổ sở."
"Được rồi được rồi, đừng khóc." Thời Tiểu Niệm dỗ dành nói, "Vậy thế này đi, ta với con đi tìm Holy, hỏi một chút cho rõ ràng, được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận