Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 549: Chân tướng rõ ràng (length: 10356)

"... Nói!" Cung Âu đưa tay nới lỏng cổ áo, không biết có phải do gần đây không uống thuốc nữa hay không, hắn có vẻ càng ngày càng dễ nổi giận. Hắn không cắt ngang lời cô nữa, Thời Tiểu Niệm mới có thể nói tiếp một cách trôi chảy.
...
Ở bên kia, trong phòng khách của một căn biệt thự xa lạ, trên mặt đất la liệt những đồ chơi mới tinh. Ánh đèn mờ ảo, Cung Quỳ đang nằm ngủ trên thảm, miệng nhỏ hé mở, còn phát ra vài tiếng ngáy khẽ. Người đàn ông đeo khẩu trang và kính mắt cởi áo trên người mình xuống đắp cho Cung Quỳ, một bên, Cung Diệu đứng ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn với các đường nét tinh xảo nổi bật, nhưng lại không hề có cảm xúc, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, bàn tay nhỏ bé bên người siết chặt thành nắm đấm.
Người đàn ông đắp áo kín cho Cung Quỳ xong, cúi mắt nhìn về phía Cung Diệu đang đứng nghiêm, giọng nói từ sau lớp khẩu trang vọng ra, "Tại sao muốn chạy trốn?"
Cung Diệu đứng im tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, biết bây giờ không cần phải che giấu nữa, "Tại sao bọn cháu phải ở chỗ này, tại sao bọn cháu lại bỏ chạy."
Nghe vậy, người đàn ông nhìn thẳng vào cậu bé, khẽ bật cười một tiếng, đi đến một bên rót một cốc nước ấm, giọng điệu thành thục, "Nói như vậy, cháu không tin chú là người cha cháu phái tới để dạy các cháu học làm người?"
Cậu nhóc này thông minh thật. Giống cha nó y hệt, đều được ông trời ưu ái ban cho chỉ số thông minh cao, điều mà bao nhiêu người cầu cũng không được.
"Cháu thấy rồi." Cung Diệu nói.
"Cái gì?" Người đàn ông bưng ly đi về phía cậu bé, hỏi, giọng nói cũng không có chút công kích nào.
"Tài xế bị chú đánh ngất, hắn trực tiếp bị kéo xuống xe." Cung Diệu nói.
Người đàn ông khẽ cười, ngồi xuống ghế cao, mũi chân chạm đất, tay lắc lắc cái ly, "Vậy cháu thử đoán xem chú là ai?"
"Tên bắt cóc, bọn cháu là con tin của chú." Cung Diệu nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không hề có chút sợ hãi nào, "Chú muốn cháu đọc những lời đó là để truyền cho ba mẹ cháu, không phải để diễn tập cảnh bị bắt cóc cùng bọn cháu."
"Nói cách khác, cháu đã sớm nhìn ra, nhưng vẫn luôn giả vờ là đứa trẻ không biết gì, đợi cơ hội để dẫn em gái bỏ trốn. Không thể không nói, cháu là đứa trẻ thông minh nhất mà chú từng gặp." Người đàn ông ngồi trên ghế cao khẽ cười một tiếng, không hề keo kiệt mà khen ngợi cậu.
Cung Diệu đứng tại đó, cũng không cảm thấy vui vẻ vì được hắn khen, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lạnh như băng, "Chú đã nói, trẻ con bị bắt cóc thì nên phối hợp với tên bắt cóc, đợi người nhà tới cứu."
"Cháu dùng chính đạo lý chú dạy các cháu để chặn họng chú sao?" Người đàn ông cười buông tay, "Chú vốn không muốn làm các cháu bị thương, chỉ muốn tiền, nhưng cháu lại dẫn em gái chạy trốn, thiếu chút nữa làm chú mất một khoản tiền lớn, hơn nữa cháu quá thông minh, thông minh đến không giống một đứa trẻ, sao chú biết cháu đã nhớ bao nhiêu thứ ở đây, chờ sau khi được cứu, cháu sẽ nói với ba mẹ tới bắt chú?"
"Chú muốn thế nào? Giết con tin sao?" Cung Diệu hỏi.
"Cháu không sợ?" Người đàn ông cảm thấy hứng thú với vẻ tỉnh táo của Cung Diệu. Không ngờ tính cách của con trai Cung Âu lại như vậy.
Cung Diệu siết chặt nắm đấm, đôi mắt nhìn về phía Cung Quỳ đang ngủ gục trên thảm, hít thở sâu một cách nặng nề, sau đó nhìn về phía người đàn ông đeo kính, "Em gái cháu cái gì cũng sẽ không nhớ, chú không nên làm nó bị thương."
"Đến lúc này rồi cháu vẫn còn nghĩ đến em gái?" Người đàn ông khẽ cười một tiếng, có vẻ như cảm thấy rất thú vị.
"Việc chạy trốn là do cháu lừa nó chơi thi chạy, nó mới chạy theo, cái gì nó cũng không biết. Em gái cháu tin những gì chú nói với nó, con bé rất ngốc, cho nên chú không cần phải hại nó, chú chỉ muốn tiền thôi mà." Cung Diệu nói, vào thời khắc cuối cùng vẫn cố gắng tìm đường sống cho em gái mình.
Nghe vậy, người đàn ông cúi người xuống, đưa cái ly trong tay cho cậu.
"..."
Ánh mắt Cung Diệu lúc này mới hạ xuống, thoáng hiện lên vẻ đờ đẫn, cậu bé đưa tay nhỏ bé của mình lên nhận lấy ly, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng trở nên tái nhợt. Người đàn ông đột nhiên rất muốn nhìn giới hạn chịu đựng cuối cùng của đứa bé này, nhẹ nhàng đưa tay vuốt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, "Cháu cũng có thể cho em gái cháu uống, dù sao cháu cũng nói, nói gì nó cũng tin, cháu dỗ nó uống cái này thì chắc chắn con bé cũng sẽ đồng ý."
"Có phải chỉ cần cháu uống, em gái cháu sẽ không sao đúng không?" Cung Diệu nhìn hắn hỏi, tay nhỏ bé nắm chặt ly nước.
"Ừ." Người đàn ông gật đầu.
Cung Diệu cúi mắt nhìn em gái đang ngủ say, uống nước trong ly, không hề có chút do dự, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cái chết mà không hề sợ hãi.
Dáng vẻ kiên quyết của cậu bé khiến người đàn ông kia sững sờ mất mấy giây.
Người đàn ông nhìn cái miệng nhỏ nhắn đã khô khốc của cậu, thì ra từ lúc mới bắt đầu cậu đã phòng bị, cho nên mới khiến em gái cả buổi sáng không ăn một miếng, không uống một ngụm. Môi đều đã nứt nẻ rồi.
Cung Diệu uống xong nước trong ly, chỉ vào bình nước thủy tinh trên mặt bàn cách đó không xa, hỏi, "Cháu có thể uống hết không?"
"..." Người đàn ông kia nhìn cậu, biết cậu sợ hắn đem nước trong bình "đầu độc" cho Cung Quỳ uống, không khỏi bật cười, đưa tay xoa đầu cậu. Đúng là một người đàn ông, không tệ.
...
Bóng đêm dày đặc, trên trời lấm tấm những vì sao, biệt thự lưng chừng núi được bao phủ trong ánh trăng. Trong phòng khách yên tĩnh, Thời Tiểu Niệm kể lại toàn bộ chuyện giữa mình và Y tiên sinh mấy năm qua, không thêm bớt một chút nào, kể lại toàn bộ. Cô cố gắng nhớ lại rõ ràng mỗi lần gặp mặt của cô và Y tiên sinh.
"Chính là như vậy." Thời Tiểu Niệm nói xong.
"Em nói hắn thường xuyên mê mẩn nhìn em vẽ tranh?" Cung Âu hỏi, tròng mắt đen lộ ra vẻ lạnh lẽo.
"Đúng vậy." Thời Tiểu Niệm gật đầu, cô cũng không biết mình vẽ tốt đến mức nào, ấn tượng lớn nhất của cô về Y tiên sinh chính là hắn thường xuyên ở trong phòng tranh nhìn cô vẽ rất lâu. Có lúc cô còn có ảo giác mình là một đại sư.
"Xem ra tên bắt cóc chính là hắn." Cung Âu ngồi bên người cô, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, giọng trầm thấp, "Em uống thuốc rồi đi ngủ đi."
"Ngủ?" Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn hắn. Bây giờ đã biết Y tiên sinh có thể là tên bắt cóc, không phải nên nghĩ biện pháp để cứu hai đứa nhỏ hay sao, hoặc là trốn đi trước, sao cô còn có tâm trạng mà ngủ được.
"Hắn sẽ không làm con chúng ta bị thương, trừ khi hắn yêu em đến mức phát cuồng lên vì ghen, vậy thì hắn có rất nhiều cơ hội để trực tiếp chiếm em làm của riêng, chứ không cần phải làm thêm bước bắt cóc này." Cung Âu nói, giọng đã trở lại bình tĩnh.
Thời Tiểu Niệm vẫn không hiểu gì, mặt đầy khó hiểu nhìn hắn. Sao hắn lại chắc chắn Y tiên sinh sẽ không làm hai đứa nhỏ bị thương? Thành thật mà nói, cô vẫn luôn có chút đề phòng với Y tiên sinh, bởi vì đối phương quá thần bí.
"Vẫn còn không hiểu sao?" Cung Âu liếc nhìn cô, "Nếu như em không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, vậy mục đích của hắn chỉ có một."
"Là gì?" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Hắn giúp em và anh có thời gian ở chung, hắn tận lực bảo em vẽ tranh tường cho cô bé bị bệnh ung thư máu đó là muốn em nhớ lại em vẫn còn một phần nhiệt tình với việc vẽ tranh, không nên vì bất cứ ai mà buông bỏ nó." Cung Âu nói, lúc nói lời này giọng hắn không tốt lắm.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, có chút không thể tiếp nhận được sự thật này, "Anh nói Y tiên sinh biết hôm nay em với anh ở cùng một chỗ, hắn là người tốt?"
Y tiên sinh từ một khách hàng trở thành người theo đuổi rồi lại thành tên bắt cóc, cuối cùng lại là người tốt? Cố ý tạo cơ hội cho cô? Tại sao?
"Cái này gọi là người tốt cái gì chứ?" Cung Âu lạnh lùng nói, tròng mắt đen âm trầm nhìn cô, "Bắt cóc là phạm pháp, Tịch tiểu thư." Phản ứng đầu tiên của cô lại là Y tiên sinh là người tốt? Thật là nực cười.
"Nhưng anh nói hắn sẽ không làm hai đứa nhỏ bị thương mà." Thời Tiểu Niệm càng nghĩ càng thấy suy đoán của Cung Âu là đúng, hơi thả lỏng một chút, "Đúng vậy, hai đứa trong hai đoạn video cũng không có vẻ gì là sợ hãi, điều đó chứng tỏ bọn nó không bị thương gì, đúng không? Tốt quá rồi, nếu đúng như vậy thì quá tốt."
Hai đứa không sao là tốt rồi. Bây giờ đối với cô mà nói, chỉ cần con không bị gì, thì tên bắt cóc hay Y tiên sinh gì đó đều là người tốt hết.
Cung Âu âm trầm trừng cô một cái, "Tịch Tiểu Niệm, chẳng lẽ em vì thế mà cảm động sao?" Nhưng người kia lại lái xe tông vào cô, trên đầu cô bây giờ còn quấn băng.
"Em gọi cho Y tiên sinh." Thời Tiểu Niệm hoàn toàn tin vào phán đoán của Cung Âu, vì vậy dứt khoát nhấn số Y tiên sinh.
"Mở loa ngoài." Cung Âu ngồi bên cạnh, thản nhiên nói.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, một giọng nữ vang lên, "Tịch tiểu thư, chào cô, tôi là trợ lý Vưu Y của Y tiên sinh."
"Chào cô, Vưu Y tiểu thư, Y tiên sinh có ở gần cô không? Tôi có vài lời muốn nói với ngài ấy." Thời Tiểu Niệm nói, lại ho khan mấy tiếng.
Cung Âu mặt mày sa sầm lại gần cô ngồi, vểnh tai lên nghe những manh mối từ đầu dây điện thoại bên kia.
"Ngài ấy có ở đây, mời cô nói." Vưu Y ở đầu dây bên kia trả lời.
Thời Tiểu Niệm mím môi, nhìn về phía Cung Âu, sau đó nói, "Y tiên sinh, trước tiên tôi muốn nói tôi rất cảm kích những gì mà ngài đã làm cho tôi, tôi biết ý định ban đầu của ngài là vì tốt cho tôi, muốn tạo cơ hội cho tôi và Cung Âu được ở chung." Chắc là do cuộc điện thoại với Hạ Vũ lần trước, Y tiên sinh nghe được Cung Âu không quan tâm đến cô, cho nên hai ngày nay mới thiết kế ra vở kịch bắt cóc này.
Tròng mắt đen của Cung Âu nhìn chằm chằm vào mặt Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm dứt lời, đầu dây bên kia im lặng một hồi khá lâu, ngay sau đó thanh âm của Vưu Y lại vang lên, "Nếu Tịch tiểu thư đã biết, vậy cũng không có gì cần phải giấu giếm, Y tiên sinh bảo tôi nói với cô, ngài ấy xin lỗi, không nghĩ tới sẽ va phải cô bị thương, cô không sao chứ?"
Quả nhiên đúng là Y tiên sinh. Mọi chuyện đều đúng như Cung Âu đã suy đoán.
"Tôi không sao, đã khỏe hơn nhiều rồi, hơn nữa chuyện này tôi sẽ không truy cứu, bởi vì tôi biết Y tiên sinh là có ý tốt." Cung Âu nghe Thời Tiểu Niệm nói sẽ không truy cứu có chút không vui, dù biết lúc này chỉ có thể nói là không truy cứu, để đối phương không tức giận, nhưng hắn vẫn không hài lòng.
"Tịch tiểu thư thật là giỏi đoán ý người khác." Vưu Y nói.
Thời Tiểu Niệm vội vàng đi vào vấn đề chính, "Vậy còn hai đứa nhỏ..."
Vưu Y cười ngắt lời cô, "Y tiên sinh đã phái người đưa hai đứa nhỏ về, hai đứa bé ở đây chơi cả ngày, bây giờ đã ngủ hết rồi. Chắc khoảng chưa đến mười phút nữa, chúng sẽ được đưa đến phòng tranh của cô."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, toàn thân căng thẳng cũng dần thả lỏng, môi tái nhợt cũng cong lên, "Vậy thì tốt quá."
Hai đứa không sao là tốt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận