Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 141: Tôi sẽ càng không buông tay (length: 9031)

"Thời tiểu thư, cô bây giờ đã biết rồi, xin nhờ cô, thiếu gia... nghe lời cô nhất, sủng ái cô nhất, cô bảo hắn mở cửa." Phong Đức gần như cầu xin mà nhìn Thời Tiểu Niệm.
"Nghe lời của tôi nhất?"
Cung Âu lúc nào nghe qua lời của cô.
"Bất kể chuyện gì xảy ra, trong mắt tôi, trừ Đại thiếu gia ra, cô là người thiếu gia để ý nhất." Phong Đức kích động nói, "Thời tiểu thư, đi thôi, tôi không muốn lại thấy thiếu gia tự hủy hoại mình thêm một lần nữa."
Không thể vào được, ai cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
"..."
Trừ Đại thiếu gia ra, cô là người thiếu gia để ý nhất.
Thời Tiểu Niệm bị lời này làm chấn động.
Nhìn dáng vẻ Phong Đức gấp gáp đến độ không chịu được, Thời Tiểu Niệm biết sự việc nghiêm trọng đến mức nào, không dám chậm trễ một phút nào.
Cô đi đến trước cửa phòng, đứng bên ngoài gõ cửa, tận lực dịu dàng nói, "Cung Âu, tôi là Thời Tiểu Niệm, anh mở cửa ra được không?"
Bên trong không có chút phản ứng nào.
"Không có chìa khóa à?"
Thời Tiểu Niệm hỏi Phong Đức.
Phong Đức lắc đầu, "Phòng ngủ của thiếu gia chỉ có mình hắn có chìa khóa, chắc chắn là không muốn cho bất kỳ ai vào."
Trừ khi quét dọn, ông cũng không thể tùy ý đi vào.
"..."
Thời Tiểu Niệm không còn cách nào khác, chỉ đành tiếp tục gõ cửa, lại gọi vài tiếng, vẫn là không hề có một chút phản ứng nào, cô chán nản nói, "Phong quản gia, ông xem thế nào?"
Cô không thể làm Cung Âu mở cửa được.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Phong Đức cầm ống tiêm mà lo lắng đổ mồ hôi, "Làm sao bây giờ, nếu chúng ta vào trễ một chút, thiếu gia có thể sẽ làm tổn thương chính mình không, có chuyện gì thì phải làm sao, tôi ăn nói sao với Cung gia bên Anh quốc đây."
Đã rất lâu rồi, thiếu gia không tái phát hội chứng sợ tai nạn xe cộ.
Thời Tiểu Niệm nhìn vẻ mặt không thể trấn tĩnh của Phong Đức, khẽ nhíu mày.
Cô cúi đầu, nhìn cánh tay trái được băng bó của mình, mắt khẽ chuyển động, trong lòng nảy ra một kế.
Thời Tiểu Niệm xông đến cánh cửa phòng đang đóng chặt, cất giọng hô lớn, "Cung Âu, nếu anh không mở cửa ra, tôi sẽ đi leo cửa sổ, phá cửa này không dễ, nhưng leo cửa sổ vào thì đơn giản thôi!"
Cô lớn tiếng mà hét lên.
Chưa đến hai giây, chỉ nghe thấy âm thanh điện tử "cạch" một tiếng, cửa theo đó mà mở ra.
Đây là cửa mở tự động.
Thời Tiểu Niệm đưa tay ra đẩy cửa, cửa bị cô đẩy ra dễ dàng, ánh mắt của cô sững lại.
Thì ra, hắn thật sự sợ cô leo cửa sổ.
Sợ đến nỗi không thể kìm chế được mà mở cửa cho cô.
"Cảm ơn cô, Thời tiểu thư."
Phong Đức cảm kích nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, sau đó lập tức chạy vào.
Thời Tiểu Niệm đi theo vào, đi đến bên cây đàn dương cầm thì nhìn thấy, chỉ thấy Cung Âu đang rụt người ngồi ở góc tường, trên cổ tay lại bị trói chặt bằng dây da màu đen, thiết bị điều khiển rơi ở bên chân hắn.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, kinh hãi nhìn về phía hắn.
Từ trước đến nay, cô chưa từng thấy Cung Âu như thế này.
Hắn giống như một đứa trẻ đang bị hoảng sợ ngồi trên sàn nhà dựa vào góc tường, hai tay bị trói chặt đang ôm mặt, che đi hơn nửa khuôn mặt của hắn.
Thân thể hắn đang run rẩy, hai mắt hoảng sợ mà nhìn phía trước, hai con ngươi đen căng ra, tất cả đều là sợ sệt, kinh hãi. Băng gạc trên tay phải hắn đã bị xé ra, rơi xuống một bên, máu từ lòng bàn tay thon dài chảy ra, máu tràn cả ra cổ tay.
Thời Tiểu Niệm không khỏi nhíu mày.
Sao hắn lại thành bộ dạng này, hắn vẫn là Cung Âu sao?
Hắn bây giờ, cô không tìm thấy một chút cao ngạo, ngông cuồng tự đại nào.
"Thiếu gia."
Phong Đức lo lắng đi về phía trước.
"Không được tới, cút ra ngoài."
Cung Âu không nhìn về phía ông ta, chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, gầm khẽ, âm thanh đều mang theo sự run rẩy.
Phong Đức lo lắng nói, "Thiếu gia, tiêm một mũi là sẽ tốt thôi, không có gì đâu."
"Tôi bảo ông cút."
Cung Âu điên cuồng mà hét, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống mặt đất, dường như ở đó có thứ gì thu hút hắn.
Phong Đức chậm rãi đến gần hắn, "Thiếu gia, người đừng hành hạ mình như vậy nữa, lão gia đã nói rồi, đó không phải là lỗi của người, Đại thiếu gia ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách người đâu."
"Cút."
Cung Âu hoàn toàn không nghe lọt, hai tay đang bị trói lại vơ lấy một đồ trang trí trên tủ đầu giường rồi ném thẳng vào Phong Đức.
Bị bất ngờ Phong Đức không tránh kịp, bị đập trúng đầu, máu từ trên trán chảy xuống.
"Phong quản gia!" Thời Tiểu Niệm kinh hãi, chạy tới đỡ lấy Phong Đức.
"Không sao, tôi không sao." Phong Đức lắc đầu, cầu xin nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Thời tiểu thư..."
Thời Tiểu Niệm biết ông ta muốn nói gì, cô nhíu mày, "Tôi miễn cưỡng thử xem sao."
Cô cũng không chắc, Cung Âu có thể nghe cô nói hay không.
Thời Tiểu Niệm quay người, nhìn về phía tủ đầu giường, trên mặt tủ đã không còn thứ gì có thể ném.
Cô chậm rãi đi về phía Cung Âu, Cung Âu vẫn nhìn chằm chằm mặt đất quát, "Đi ra ngoài, đều cút ra ngoài cho tôi!"
Thời Tiểu Niệm cắn môi, nhắm mắt bước về phía trước, chậm rãi ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn không xa, dịu dàng nói, "Cung Âu, là tôi, tôi là Thời Tiểu Niệm đây."
Nghe được giọng của cô, Cung Âu lập tức dùng hai tay che khuất mặt, không cho cô nhìn thấy.
Như một người xấu xí, không muốn bị người ngoài nhìn thấy bộ dạng của mình.
"..."
Hô.
Không đánh cô.
Thời Tiểu Niệm hơi thở phào nhẹ nhõm, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, chậm rãi nhích từng chút một về phía trước, nhích đến trước mặt hắn, hai mắt nhìn cả người hắn đang run rẩy, "Cung Âu..."
"Đi ra ngoài cho tôi, ngươi cút ra ngoài, ngươi nghe không hiểu hả, cút!"
Cung Âu điên cuồng mà quát, càng thêm co rúc người lại.
Phảng phất như thế, hắn có thể co mình lại nhỏ nhất có thể, không muốn cô nhìn thấy.
Bộ dạng của hắn như vậy, lại đột nhiên như bị phân liệt nhân cách, hoàn toàn không giống Cung Âu bình thường, như một đứa trẻ mang trên lưng một tội nghiệt rất lớn.
Thời Tiểu Niệm có chút do dự đưa tay ra, chậm rãi nắm lấy tay hắn.
Cung Âu người cứng đờ.
"Không sao rồi, Cung Âu, tất cả đã qua rồi." Thời Tiểu Niệm ngồi xổm trước mặt hắn nhẹ giọng nói, "Mọi chuyện đã qua, anh không nên như vậy, được không?"
Cô tiếp tục thuyết phục.
Cung Âu co người lại, ngồi dưới đất như một kẻ đáng thương.
Nghe vậy, thanh âm gì hắn cũng đều không phát ra, thân thể vẫn còn run lên.
Tựa như đang rất lạnh.
"Tất cả những gì anh làm đều rất tốt, Cung Âu." Cô tiếp tục nói, giọng điệu dịu dàng, "Anh phát triển hệ thống N.E được tốt như vậy, anh hoàn thiện hệ thống N.E mà anh trai anh còn dang dở và khiến cả thế giới đều có thể dùng nó."
"..."
Nghe được lời cô nói, thân thể Cung Âu bỗng nhiên run rẩy kịch liệt.
Thời Tiểu Niệm thấy hữu hiệu, liền tiếp tục nắm chặt tay hắn nói, "Anh có biết không, hệ thống N.E lợi hại lắm, nó chạy nhanh, cấu trúc thì đơn giản lại đẹp, chưa từng xảy ra một lỗi nào, sau khi tôi dùng nó, tôi chưa bao giờ muốn đổi một hệ thống điện thoại di động nào khác."
Cung Âu vẫn sợ hãi nhìn chằm chằm mặt đất, đôi mắt từ từ nhìn về cô, trong mắt không có sự bá đạo, ương ngạnh như bình thường, chỉ có một nét yếu đuối không nói ra được.
Thời khắc này, hắn vô cùng cần được người khác bảo vệ.
"Tất cả những gì anh làm đều rất tốt."
"..."
Hắn nhìn cô.
"Không ai có thể làm tốt hơn anh, không ai có thể làm vì anh trai của mình được nhiều như anh."
Thời Tiểu Niệm không ngừng nói cho hắn biết, ánh mắt cô kiên định.
Cung Âu nhìn cô, môi mỏng đang tái nhợt hé mở, "Ôm tôi."
"..."
Thời Tiểu Niệm khẽ run.
"Thời Tiểu Niệm, ôm tôi."
Cung Âu nhìn cô, giọng nói rất nhỏ, hoàn toàn không có sự hung hăng như bình thường, như đang cầu xin cô vậy.
Thời Tiểu Niệm chần chừ hai giây, quỳ xuống bên cạnh hắn, lưng thẳng lên, chậm rãi duỗi tay về phía hắn.
Cung Âu ngồi dưới đất, nghiêng người từ từ tựa đầu vào trong ngực cô, mặt dựa vào cơ thể mềm mại của cô.
Thân thể của hắn, hoàn toàn lạnh lẽo.
Như một khối băng di động, không hề có chút hơi ấm.
Thời Tiểu Niệm tùy ý để hắn dựa vào, một tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, động viên hắn, "Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Phong Đức ôm trán nhìn về phía bọn họ, nhìn Thời Tiểu Niệm nói vài câu đã thấy thiếu gia chịu lại gần cô, thật sự không ngạc nhiên là giả.
Những năm này, mỗi khi thiếu gia phát bệnh, thì ngay cả lão gia, thái thái đều không thể ngăn được.
Thời Tiểu Niệm mới nói có mấy câu, cảm xúc của thiếu gia đã bình tĩnh lại.
Xem ra là ổn rồi, Phong Đức im lặng lùi về sau, rời khỏi phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, chỉ còn lại Thời Tiểu Niệm và Cung Âu.
Ở góc tường, Thời Tiểu Niệm quỳ gối ở đó, tùy ý để Cung Âu tựa vào trong lòng cô, hắn giơ hai tay bị trói chặt lên nắm lấy quần áo trên người cô.
Thời Tiểu Niệm hạ mắt nhìn xuống, dáng vẻ lúc này của hắn như thể đang nắm một cọng cỏ cứu mạng.
Cọng cỏ cứu mạng.
Nghĩ tới bốn chữ này, tâm trạng Thời Tiểu Niệm trở nên nặng nề.
"Thời Tiểu Niệm." Cung Âu bỗng nhiên mở miệng, thân thể của hắn trong lòng cô từ từ ấm dần lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận