Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 123: Xử lý sạch sẽ một chút (length: 7894)

Editor: Yu Hina "…"
Thời Tiểu Niệm lần thứ hai trở nên im lặng.
Thôi đi.
Là cô ngốc, hết lần này đến lần khác đều cho rằng có thể cùng một người hoang tưởng tranh cãi vấn đề.
Cô quá ngây thơ rồi, cô đúng là nhớ ăn không nhớ đòn, bài học rõ ràng như vậy đã không phải là lần đầu tiên.
"Em nhớ kỹ cho tôi, hoặc là vĩnh viễn đừng làm tôi tức giận, hoặc là liền trốn đi một nơi mà tôi không thể nào tìm được."
Cung Âu bá đạo nói, muốn cô phải học được quy tắc ứng xử.
Nói xong, hắn đút một miếng cơm vào miệng cô, động tác thô bạo, nhưng ngoài dự đoán lại nhẹ nhàng.
"…"
Thời Tiểu Niệm đối với hắn đã không còn gì để nói.
Cô hiểu rõ, hiện tại có thể xem như lương tâm hắn trỗi dậy, sau đó hối hận giải thích cho cô.
Hắn đối với cô vẫn chưa xấu xa đến mức tuyệt đối, nhưng cô vẫn là không nhịn được.
Hoang tưởng thật sự đáng sợ.
Ăn cơm xong, Cung Âu tự mình bưng khay thức ăn ra ngoài, Thời Tiểu Niệm tiếp tục lấy điện thoại di động ra, nhập mật mã mở khóa.
Tin nhắn bên trong, ngoại trừ của Cung Âu, còn có tin nhắn của Thời Dịch, cô vừa mở ra, đã thấy các câu chửi rủa của Thời Dịch "…"
Nhìn những tin nhắn này, Thời Tiểu Niệm dâng lên một tia tức giận.
Rốt cuộc là cô làm sai, hay là Thời Dịch làm sai, tại sao Thời Dịch có thể mặt dày nói tất cả đều là cô sai? Cô cấp tốc nhập chữ trên tin nhắn, nhập được một nửa, cô lại xóa đi.
Có thể nói cái gì đây.
Cùng Thời Dịch tranh cãi thắng thì sao, cô vẫn bị Thời gia đuổi đi còn gì. Ngày đó ở tập đoàn Mộ thị, cô nói ra những chuyện Thời Dịch đã làm để hại cô, bố mẹ nuôi đứng ở một bên nhưng vẫn như thường không hề chất vấn, coi như chưa từng nghe thấy chuyện gì.
Bất cứ lúc nào Thời Dịch cũng đều đúng.
Ngược lại, Thời Dịch hiện tại đã bị Mộ Thiên Sơ bỏ rơi, cô cũng không còn ý định trả thù gì nữa.
Thời Tiểu Niệm xóa tin nhắn của Thời Dịch, sau đó đưa số điện thoại của cô ta vào danh sách đen, lúc này mới xem tin nhắn của Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ.
Với thực lực bây giờ của hắn đối đầu với Cung Âu chỉ có thua mà thôi.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, đầu ngón tay nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại di động. Cô gửi tin nhắn đi.
Tin nhắn của Mộ Thiên Sơ rất nhanh đã gửi đến. Thời Tiểu Niệm nhìn câu cuối cùng của hắn, mắt bỗng nhiên có chút cay cay.
Cô nói không muốn nhắn tin, hắn chỉ quan tâm thân thể cô có sao không.
Hắn quá tốt với cô.
Thời Tiểu Niệm chớp chớp mắt, nhập chữ. Hắn bây giờ còn có tập đoàn Mộ thị hỗn loạn phải thu xếp, cô không thể để hắn vì cô mà lo lắng.
Mộ Thiên Sơ nói được là làm được.
Cô gửi tin nhắn cho hắn, hắn liền không gửi một tin nào nữa.
Thời Tiểu Niệm đưa tay định xóa tin nhắn, ánh mắt rơi vào dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại, một câu "Đường Nghệ cũng mất tích".
Từ khi trở về Thiên Chi Cảng, cô chưa gặp Đường Nghệ.
Đường Nghệ người này không thể nói là tốt, nhưng rất giỏi các phương pháp luồn lách, vào lúc này, nhất định sẽ phải đến thăm cô.
Thế nhưng lần này Đường Nghệ không hề đến.
Chẳng lẽ là bởi vì ở công viên gửi cho cô tin nhắn lừa đảo, tự biết mình đuối lý, liền trốn đi; thời điểm ba năm trước vu hại cô, Đường Nghệ cũng có thể tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì với cô.
Đường Nghệ làm sao có thể tự biết đuối lý.
Vậy sao lại đột nhiên không có tin tức? Thời Tiểu Niệm nhớ đến trận cãi vã kịch liệt với Cung Âu lần trước, nhớ đến ánh mắt âm trầm của Cung Âu khi nhắc tới Đường Nghệ, đột nhiên cô thấy rùng mình.
Chẳng lẽ không phải...? Thời Tiểu Niệm vội vã vén chăn xuống giường, chạy ra ngoài.
Trong phòng khách, Cung Âu ưu nhã ngồi trên ghế sô pha, một chân gác lên, trên đùi đặt một phần văn kiện, hắn đang cúi đầu xem, lạnh lùng hỏi, "Bao lâu thì có thể khỏi hẳn?"
Cách phát âm tiếng Anh của hắn rất chuẩn, trôi chảy mà gợi cảm.
Trước mặt hắn, mấy người nước ngoài đang đứng, nghe vậy một người trong đó đáp, "Nếu dưỡng tốt thì một tháng sau sẽ bình phục hoàn toàn."
Cung Âu cầm trên tay báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe của Thời Tiểu Niệm, định hỏi tiếp, bỗng thấy Thời Tiểu Niệm chạy tới, hướng về phía phòng khách chạy đi.
Cô không nằm nghỉ ngơi lại chạy đi đâu.
Cung Âu nhíu mày.
Chốc lát, Thời Tiểu Niệm lại chạy về, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía hắn, "Cung Âu, Đường Nghệ với Bob đâu?"
Mấy người nước ngoài đều là bác sĩ riêng của Cung gia bên Anh quốc, lúc này cũng không khỏi kỳ lạ nhìn Thời Tiểu Niệm.
Lần đầu tiên nhị thiếu gia vì một cô gái mà điều động bọn họ từ Anh quốc xa xôi đến.
"Đi rồi."
Cung Âu ánh mắt âm trầm nhìn về phía cô.
Cô đột nhiên chạy đến vội vã hỏi là đang tìm Đường Nghệ, cô cứ quan tâm đến người bạn học cũ kia làm gì? "Đi rồi?" Sắc mặt Thời Tiểu Niệm nhất thời càng thêm trắng bệch, "Cái gì gọi là đi rồi?"
Cô không tin rằng Cung Âu chỉ là đuổi mẹ con Đường Nghệ đi.
Nếu là đuổi đi, Mộ Thiên Sơ sẽ rất dễ dàng tìm được họ, mà sẽ không ở trong tin nhắn nói không có tin tức của Đường Nghệ.
"Bọn họ đã cáo từ rời đi rồi."
Cung Âu cúi mắt, môi mỏng khẽ mở, hờ hững trả lời, tiếp tục xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô.
"Không thể nào!" Thời Tiểu Niệm đi đến trước mặt hắn, kích động hỏi, "Cung Âu, anh đã làm gì bọn họ?"
Nhất định là Cung Âu.
"Em đang chất vấn tôi?"
Giọng điệu của Cung Âu trong nháy mắt trở nên tệ đi, ngước mắt nhìn về phía cô, trong đôi mắt đen kìm nén sự tức giận.
"Rốt cuộc anh đã làm gì họ?" Thời Tiểu Niệm vội hỏi, "Toàn bộ chuyện này đều do tôi nghĩ ra, không liên quan gì đến mẹ con họ, đặc biệt là không liên quan gì đến thằng bé Bob, anh biết không?"
Thực tế, cô chỉ lo lắng cho Bob.
Đứa trẻ còn quá nhỏ, đã bị bọn cô liên lụy vào ván cờ này.
"Tôi không biết." Cung Âu lạnh lùng nói, "Tôi chỉ biết một người đàn bà đã mang con mà vẫn muốn lên giường tôi, buồn cười."
Hắn Cung Âu có đến mức đói khát không?
Thời Tiểu Niệm chọn loại phụ nữ này để thay cô giải vây, quả thật đúng là trò cười.
"Bọn họ ở đâu, nhất định là anh đã làm gì họ rồi."
"Đối với loại người đó làm gì cũng không quá đáng, mẹ thì muốn lên giường người khác, con trai thì là Tiểu Sắc Lang." Cung Âu khinh thường.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người, đầu óc càng thêm rối bời.
"Bob rốt cuộc ở đâu, anh đã làm gì thằng bé Bob ở đâu?"
Thời Tiểu Niệm hỏi, cuối cùng giọng nói như xé rách, tim đập vô cùng kịch liệt, cô cố gắng kiểm soát để không nghĩ đến phương án tồi tệ nhất.
Cô sợ hãi, cô sợ kế hoạch của mình sẽ làm hại đến một đứa trẻ nhỏ như vậy.
Cung Âu u ám nhìn cô, cô đang lo lắng cho người khác, mà chưa từng dùng giọng điệu điên cuồng như vậy mà lo lắng cho hắn.
Hắn trong mắt cô rốt cuộc là gì? "Về phòng nghỉ ngơi."
Một lát, hắn chậm rãi nói bảy chữ.
Hắn muốn kìm chế tính tình của mình, cô còn đang bị thương.
"Bọn họ rốt cuộc ở đâu?" Thời Tiểu Niệm kích động hỏi.
"Về phòng nghỉ ngơi."
Cung Âu chỉ nói bảy chữ này.
Thời Tiểu Niệm từ trên mặt hắn không nhìn ra được một chút manh mối nào, trong lòng càng thêm lo lắng, đang định hỏi lại, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.
Phong Đức từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm điện thoại di động đang nói chuyện, "Được, các người đưa xe đến Thiên Chi Cảng đi, xử lý cho sạch sẽ một chút, không để..."
Nói đến đây, phát hiện bọn họ đều ở phòng khách, Phong Đức im bặt đi, cúi đầu xuống.
Xử lý sạch sẽ một chút? Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cả người đều ngây dại, cái gì gọi là xử lý sạch sẽ một chút, không để cái gì? không để cô biết?
Chẳng lẽ...
Không thể nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận