Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 675: Số 8 tổ C chính là em (length: 10698)

Editor: Yuhina Hắn chưa từng nghe qua mới đúng chứ. "Có thể là năm đó, khi anh điều tra em nên đã nghe qua con số này rồi." Thời Tiểu Niệm đứng ở đó nói. Lúc đó, Cung Âu tra xét rất nhiều người, vẫn điều tra xem ai đã bỏ thuốc hắn, kết quả bởi vì Đường Nghệ nói dối, tất cả đều chĩa mũi nhọn vào cô. "Có ý gì?" Cung Âu nheo mắt lại. "Bởi vì tổ C số 8 chính là em." Thời Tiểu Niệm nói. Lúc đó, cô và Đường Nghệ đều làm nhân viên phục vụ trên chuyến tàu này, các cô đều đeo kẹp tóc, của cô chính là tổ C số 8. Nghe vậy, Cung Âu giơ tay mình lên, nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tóc này, giọng nói gợi cảm, "Vậy đây chính là chiếc kẹp tóc của em vào 7 năm trước, chẳng phải trên tàu rất chú trọng vệ sinh sao, sao lại có chỗ chưa quét dọn sạch sẽ?" Tuy nhiên, đây là đồ cô đã dùng, đột nhiên hắn lại cảm thấy chiếc kẹp tóc này vừa mắt. Hắn rất ít khi thấy cô dùng kẹp tóc gì đó, Cung Âu tung hứng chiếc kẹp tóc trong tay, "Sao vậy, em thích chiếc kẹp tóc này à, về anh mua cho em cả đống." Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt hắn, môi mím chặt nói, "Anh biết em tìm thấy chiếc kẹp tóc này ở đâu không?" "Ở đâu?" "Ở tủ đầu giường trong căn phòng anh đã ở, không biết vì sao nó lại dính ở trên đó." Thời Tiểu Niệm nói, "Anh để người phục vụ mang hết đồ trong phòng đi em mới phát hiện." Thì ra, căn phòng kia của Cung Âu cơ hồ đã bảy năm rồi không có ai quét dọn, đến bây giờ, chiếc kẹp tóc này mới rơi ra. Lời cô vừa dứt, Cung Âu cả người từ trên giường bật dậy, đứng trước mặt cô, mắt trợn trừng nhìn cô, "Em nói cái gì?" "…" "Em nói cái kẹp tóc này là của em, tìm thấy từ phòng anh?" Cung Âu nắm chặt chiếc kẹp tóc màu đỏ trong tay, một vài sợi lông màu đỏ rơi xuống. "Em cũng cảm thấy rất kỳ quái, sao cái kẹp tóc này lại xuất hiện ở đó, nhưng em tin tưởng mọi chuyện đều có thể giải thích." "Anh biết ngay đêm đó là em mà." Cung Âu hét lớn một tiếng, cắt ngang lời cô. "…" Thời Tiểu Niệm theo bản năng bịt tai, suýt chút nữa thì điếc tai. Cái gì mà đêm đó chính là cô? "Anh biết chắc chắn là em mà!" Cung Âu cầm lấy cái kẹp tóc, trên gương mặt tuấn tú lộ rõ sự hưng phấn, như thể vừa phát hiện ra đại lục mới, "Anh đã nói là anh không thể phán đoán sai, người mà bảy năm trước trên chuyến tàu theo anh lên giường chính là em!" Người lên giường với hắn là cô? Não hắn lại bay trở về bảy năm trước. "Nhưng chuyện này là không thể a." Thời Tiểu Niệm nói, muốn giải thích với hắn, nhưng Cung Âu hưng phấn đến mức không thể kiềm chế được, túm lấy cô, tàn nhẫn hôn hai cái lên mặt cô, đưa tay nới lỏng cà vạt ra, ném cái kẹp tóc lên giường, "Sao Cung Âu anh lại có thể phạm sai lầm được chứ, đêm đó chính là em!" "Cung…" "Đó là em, chính là em đã lên giường của anh!" "Không phải, chuyện này..." "Quả nhiên là anh đã sớm lên giường với em, vì thế nên, từ trước đến nay anh sẽ không tính sai!" Cung Âu đi đến cửa, mở cửa ra, nói với Phong Đức đang đứng bên ngoài, "Đến quán bar báo một tiếng, ba ngày này toàn bộ rượu trong bữa tiệc sẽ do Cung Âu tôi mời!" Phong Đức có chút ngạc nhiên nhìn Cung Âu, cúi thấp đầu, "Vâng, thiếu gia." Hình như thiếu gia đang rất vui vẻ. "Cung Âu!" Thời Tiểu Niệm cau mày tiến lên, bị Cung Âu ôm vào lòng rồi lại hôn một cái, cô đã không ngăn cản được sự hưng phấn của Cung Âu, Cung Âu xoa bóp cằm cô, cắn cắn vào miệng cô, "Thời Tiểu Niệm, sao em lại đáng yêu như vậy chứ?" "Cung Âu, anh nghe em..." "Thời Tiểu Niệm, anh yêu em chết mất!" Cung Âu ôm cô thật chặt, ngón tay thon dài vuốt ve lưng cô, giọng nói từ tính khiến người ta nghẹt thở, "Nếu hôm nay vui vẻ như vậy, chúng ta lên giường đi." "…" Thời Tiểu Niệm lập tức biến sắc, nỗ lực giải thích, nhưng Cung Âu đã không thể chờ đợi được nữa, tìm khóa váy trên lễ phục dạ hội của cô, "Chúng ta đi ôn lại một chút đi." Còn muốn ôn lại nữa? Có ma mới muốn ôn lại. Lúc Cung Âu ôm ngang cô lên, Thời Tiểu Niệm thực sự không chịu được, hét lớn một tiếng, "Cho em xuống!" Cung Âu trừng cô, "Em la cái gì mà la, nói to như vậy không đau họng à?" Cô không hét thì làm sao hắn nghe được tiếng cô? Thời Tiểu Niệm bị hắn vây trong lồng ngực, giận dữ nói, "Cung Âu, anh có thể nghe em nói tử tế một câu không?" "Em muốn nói gì thì lên trên giường rồi nói." Cung Âu nói, ném cô xuống giường. "Tại sao anh lại hưng phấn như vậy?" Thời Tiểu Niệm giãy giụa hai lần, không giãy ra được, khó hiểu nhìn hắn, "Em tưởng anh nhìn thấy cái này thì sẽ nghi ngờ người bỏ thuốc anh lúc trước chính là em." Hắn lại trở nên hưng phấn như vậy? Cái não này cô cũng hết nói nổi. "Có phải là em bỏ thuốc hay không thì có quan hệ gì?" Cung Âu cúi mắt nhìn cô, ngậm môi cô đầy ám muội hỏi. "Chẳng phải anh nói chuyện này là sự sỉ nhục suốt đời khó gột rửa của anh sao?" Một người đàn ông bị bỏ thuốc mà lại còn hưng phấn. Lúc trước bọn họ vừa nhắc đến Đường Nghệ, hắn vẫn còn bộ dạng hận không thể băm vằm Đường Nghệ ra thành từng mảnh. Nghe vậy, Cung Âu tà khí nhếch khóe môi, trong đôi mắt đen kịt tràn ngập ý cười sủng nịch, "Thời Tiểu Niệm, có lúc em nhìn vẫn tính là thông minh, nhưng có lúc sao lại ngốc đến như vậy?" "…" "Thảo nào hai đứa nhỏ không thông minh bằng anh, ra là bị em trung hòa." "…" Xin tha cho đi, khinh bỉ cô đã đành, còn muốn khinh bỉ cả con trai của bọn họ, Thời Tiểu Niệm có chút buồn bực, "Anh có ý gì?" Cung Âu bắt nạt cô, con ngươi đen nhìn sâu vào cô, ánh mắt đó rõ ràng mang theo sự sủng nịch, "Coi như đêm đó là em bỏ thuốc thì anh có gì mà sỉ nhục, hay là anh lại để em bỏ thuốc thêm một lần nữa, chúng ta cùng nhau tìm lại hồi ức?" "…" Cái hồi ức này có gì tốt chứ, người bình thường ai lại muốn nhớ lại hồi ức này. Thời Tiểu Niệm bĩu môi, muốn giải thích gì đó, Cung Âu lại hôn xuống, hôn mút nhiều lần trên môi cô, cướp đoạt hơi thở của cô, Thời Tiểu Niệm vẫn cố gắng giãy dụa, nhưng vẫn không tránh được cái hôn chính xác của Cung Âu. Hai tay cô đặt trên ngực hắn, quay đầu, cố gắng tìm kiếm một tia không khí, vội vàng nói, "Nhưng đêm đó thật sự không phải là em, em xin thề!" "Anh mặc kệ!" Hắn ngầm thừa nhận là phải sao? Cung Âu tiếp tục hôn cô. "Cung Âu anh lại không tin em, đã bao giờ em lừa dối anh chuyện như vậy chưa?" Thời Tiểu Niệm thốt lên. Nghe vậy, môi của Cung Âu dừng lại trên gò má cô, đôi mắt đen trở nên càng thăm thẳm hơn, nặng nề nhìn chằm chằm vào cô, một chút hưng phấn kích động vừa dấy lên đã bị quét sạch toàn bộ. Hắn từ trên người cô xuống, cởi giày, cả người ngồi xổm trên giường nhìn cô, giọng nói trầm ổn, "Được, em nói đi." "Đêm hôm đó thật sự không thể là em." Thời Tiểu Niệm nói, "Em hoàn toàn không có ấn tượng, hơn nữa, chính tai em nghe trộm được Đường Nghệ và Thời Địch nói chuyện, Đường Nghệ bỏ thuốc anh, còn bị anh đang nửa tỉnh nửa mê nói câu muốn giết cô ta." Cung Âu ngồi xổm ở đó, sắc mặt cực kỳ đen, "Bỏ mấy câu đó đi cho anh, bỏ mấy câu đó đi cho anh!" "Vâng." Thời Tiểu Niệm chỉnh lại váy trên người, ngồi dậy, vẻ mặt thành thật phân tích, "Vì thế nên, đêm hôm đó không thể nào là em được." "Có thể Đường Nghệ nói dối trước mặt Thời Địch thì sao." "Tại sao lại phải như vậy?" "Anh quan tâm cô ta làm gì?" Sao hắn lại phải nghĩ xem tại sao người phụ nữ kia nói dối, có quan hệ gì đến hắn chứ? Thời Tiểu Niệm cắn môi, nói, "Cung Âu, anh đây là muốn mạnh mẽ phủi sạch mọi quan hệ với Đường Nghệ à, ặc, được rồi, vậy coi như không có quan hệ gì với cô ta, coi như là em đi." Bỗng nhiên cô ý thức được, Cung Âu cũng không có ý muốn theo đuổi toàn bộ chân tướng của chuyện cũ bảy năm trước, hắn chỉ quan tâm là mình bị một người phụ nữ không phải là cô hạ thuốc, nếu như đổi lại là cô, hắn sẽ vui vẻ chấp nhận. Nếu vậy thì cô cũng không cần quá so đo. Chuyện bảy năm trước thì còn có thể tìm ra chân tướng gì đây. "Cái gì mà coi như anh và cô ta không liên quan?" Cung Âu không hài lòng với giọng điệu của cô, giống như muốn động viên một đứa trẻ hồ đồ, hắn cầm chiếc kẹp tóc bên cạnh đó, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng mấp máy, "Vậy bây giờ em nói cho anh biết, cái kẹp tóc này là như thế nào?" "Cái này em có thể giải thích." Thời Tiểu Niệm nói. "Nói." Rốt cuộc Cung Âu và cô cũng lại tích cực tìm hiểu chuyện bảy năm trước. "Căn phòng kia của anh có phải là đã bị niêm phong bảy năm rồi hay không, có thể là hôm nay có người dọn dẹp nên làm rơi ở đó?" Thời Tiểu Niệm hỏi. Cung Âu đối với loại ý nghĩ này của cô, khịt mũi một tiếng cười khẩy, đưa tay nắm chặt cô đi ra ngoài, "Đi theo anh." "Đi đâu?" Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía hắn, bị Cung Âu dẫn đi thẳng, từ trên cầu thang quanh co khúc khuỷu đi xuống, đứng ở giữa cầu thang, hắn nắm tay Thời Tiểu Niệm nói, "Tự mình xem đi." Thời Tiểu Niệm nhìn theo ánh mắt của hắn xuống dưới, chỉ thấy phía dưới người đi lại nhộn nhịp, có người đang ngồi ở trước sòng bạc, có người ngồi ở quầy bar uống rượu, còn có ngôi sao ca nhạc đang hát ở trên sân khấu, một khung cảnh xa hoa đồi trụy, trong không khí đều tản ra mùi vị tiền bạc, nơi này chính là cái mỏ vàng cho người ta khai quật. Năm đó, Đường Nghệ chính là bị cảnh tượng này mê hoặc nên mới động lòng tham. Các nhân viên phục vụ đều mặc đồng phục giống nhau như đúc đi qua đi lại xung quanh khách mời, vì phục vụ khách mời, người bưng đồ uống, người bưng rượu, bận bịu xoay quanh. Thời Tiểu Niệm nghiêm túc quan sát, chỉ thấy đồng phục của những người phục vụ kia không giống lúc trước, hơn nữa nhân viên phục vụ nữ cũng không còn cài kẹp tóc, mà trên váy của mỗi người đều thêu số. "Em tưởng rằng bữa tiệc này được tổ chức nhiều lần như vậy sẽ không thay đổi sao, đã sớm thay đổi rồi." Giọng Cung Âu vang lên bên tai cô. Đúng vậy. Cái loại kẹp tóc đó đã sớm không còn lưu hành, bữa tiệc này lại chú trọng đến trào lưu và sự giàu sang, sao có thể vẫn dùng loại kẹp tóc như trước đây, nhất định là đã thay đổi đồng phục của nhân viên phục vụ. Nói như vậy, cái kẹp tóc này chỉ có thể là của cô. Chuyện này thật quỷ dị. "Sao, còn có gì muốn nói không?" Cung Âu nhìn về phía cô, chờ đợi câu trả lời tiếp theo của cô. Hắn cũng muốn xem xem cô còn có thể cãi lại, giải thích cái gì nữa. "Em không biết." Thời Tiểu Niệm lắc đầu, "Nếu chiếc kẹp tóc này thực sự là của em, tại sao nó lại ở trong phòng của anh, em thực sự không bước vào phòng của anh mà." "Bởi vì lúc đó người cùng với anh chính là em." Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô nói, "Tuy rằng không thể nhận ra người đã ở bên cạnh anh đêm đó là ai, nhưng anh vẫn luôn có cảm giác mãnh liệt với em, khẳng định chính là em." "Nhưng khi đó em bị đánh thuốc mê ngất ở nhà vệ sinh, em cũng không thể bay được." "Em nói em ở nhà vệ sinh nhưng lại không có ai nhìn thấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận