Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 531: Tịch Tiểu Niệm, em đã muốn nhiều lắm rồi đó (length: 11089)

Thời Tiểu Niệm tựa vào cột, nhìn người đàn ông trước mặt, "Em hẹn bác sĩ tâm lý là muốn hiểu rõ anh." Cô muốn hắn trở về như trước đây dù chỉ một chút, cô muốn biết có phải Cung Âu bình thường là người lạnh lùng, không có tình người như thế này không. "Hiểu rõ anh?" Cung Âu cười lạnh một tiếng, "Em cần gì phải tìm hiểu về nó, từ sau khi anh trở về còn chưa tới nửa tháng, em đã muốn chia tay với anh, cướp quyền nuôi dưỡng cặp sinh đôi." "Đó là bởi vì em thấy..." "Là em... không chỉ một lần muốn anh chữa bệnh, là em không muốn Cung Âu trước đây, là em muốn anh xuất hiện, tất cả đều là em." Cung Âu đánh gãy lời cô, khuôn mặt tuấn tú áp sát cô từng chút một, giọng nói lạnh lẽo lộ ra trách cứ, "Hiện tại, em có tư cách gì lại muốn anh biến về như trước đây, Thời Tiểu Niệm, anh không phải là con rối của em." Thời Tiểu Niệm nhìn vào đôi mắt của hắn, con ngươi đen của hắn sâu thẳm như vậy, rất khiến cho tâm cô loạn lên. "Cung Âu, trong mắt anh, anh bây giờ và trước kia là hai người khác nhau phải không?" Thời Tiểu Niệm thấp giọng hỏi, giọng có chút nghẹn lại, "Nhưng anh có biết không, ước nguyện ban đầu của em không phải anh biến thành người khác, chỉ là hy vọng anh có thể khắc chế được một số cảm xúc quá khích." Giận nhiều hại thân, không phải sao? Lẽ nào cô sai sao, cô chỉ mong hắn khỏe mạnh. "Hiện tại anh đã khắc chế rồi." Cung Âu nói. "Nhưng anh lại khắc chế tất cả cảm xúc của mình, trước đây không cần nói đến em, chỉ cần Tiểu Quỳ mở miệng gọi anh một tiếng, anh đều sẽ rất vui vẻ." Nhưng còn bây giờ thì sao, hắn đã tự mình kìm chế đến mức hoàn toàn không còn chút tình người nào. "Thời Tiểu Niệm, một người không thể làm được tất cả mọi thứ, hiểu không?" "..." Thời Tiểu Niệm im lặng, ánh mắt chán nản dừng ở hắn, là do cô muốn quá nhiều sao? "Trước đây lẫn bây giờ, anh đều ghét những gì không hoàn mỹ, lẽ nào em nghĩ mình hoàn mỹ sao?" Cung Âu trào phúng cười lạnh một tiếng, chậm rãi thu tay mình lại. Thân thể Thời Tiểu Niệm cứng đờ, đầu như bị cái gì tàn nhẫn gõ xuống, khiến cô cảm giác như đang nằm mơ. Cung Âu thu tay lại, xoay người, ngước mắt nhìn toàn bộ căn phòng tân hôn. "Toàn bộ Bắc Bộ loan đều là Cung Âu trước đây vì em mà tạo nên, em đã quen với loại tình yêu như vậy rồi, vẫn muốn hưởng thụ, nhưng lại phản cảm với những cảm xúc quá khích của hắn." Cung Âu lạnh lùng nói, "Em để anh bước ra, rồi lại phản cảm anh không giống như trước đây nâng em trong lòng bàn tay." "Từ trước đến giờ em chưa bao giờ nói là phản cảm." "Thời Tiểu Niệm, em đã muốn quá nhiều rồi đấy." Cung Âu xoay người nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, con ngươi đen âm trầm, "Anh yêu em, nhưng trước kia do bị rối loạn nhân cách hoang tưởng nên anh mới nâng em như vậy, không phải em thì không thể làm thế. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, anh đã khôi phục bình thường, tình cảm của người bình thường cũng không kiên trì bền bỉ như thế." "..." Không hiểu vì sao, Thời Tiểu Niệm cảm giác như có một thùng nước đá từ trên trời đổ xuống, dội vào cả người cô, làm cho máu thịt cô đông lại. Những câu nói này giống như cô đã từng nghe. Trước đây rất lâu, Mona cũng đã nói lời tương tự với cô. "Ngươi có nghĩ tới không, nếu em cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ cảm thấy thất vọng về em." Cung Âu chậm rãi đi về phía trước, hai tay đút trong túi quần, lạnh lùng dừng lại ở khuôn mặt có chút tái nhợt của cô, "Đến lúc đó, không chỉ Cung Âu trước đây không về được, ngay cả anh bây giờ cũng sẽ không muốn em nữa." "..." Cả người Thời Tiểu Niệm khẽ run, nửa chữ cũng không nói ra. "Thời Tiểu Niệm, có phải em muốn nhìn thấy cục diện như thế, em vì anh mà sinh cặp sinh đôi, em chờ anh bốn năm, em có thể giả bộ tốt bụng, em có thể dùng thủ đoạn, nhưng cuối cùng em có thể lấy được gì, em không cảm thấy đáng tiếc sao?" Cung Âu hỏi. "Anh cảm thấy em giả tạo?" Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại, giọng mang theo một chút run rẩy. Giả tạo ư? Không ngờ cô lại cảm thấy hắn nói đúng, có lẽ cô đã thật sự muốn quá nhiều, muốn mọi chuyện hoàn mỹ, nhưng cô lại là kẻ tồi tệ, vô dụng chỉ biết mơ mộng, dựa vào cái gì mà yêu cầu hắn phải hoàn hảo. "Anh sẽ cho em thời gian để cân nhắc lần cuối cùng." Cung Âu nhìn cô lạnh nhạt nói, "Anh chuẩn bị đăng nhập thời đại không gian ba chiều vào tháng tới, 14 tháng sau anh sẽ tổ chức họp báo tuyên bố, nếu em đồng ý thì ngày đó chúng ta sẽ tuyên bố tổ chức hôn lễ, nếu em không đồng ý, chúng ta sẽ triệt để kết thúc, anh đảm bảo đến lúc đó điều em có thể làm chỉ là dùng nước mắt mà tranh thủ sự đồng tình của dư luận." Hắn đang đe dọa cô sao? "Em..." "Không cần trả lời gấp, còn nửa tháng nữa, em cứ từ từ suy nghĩ đi." Cung Âu lãnh đạm nói, "Cặp song sinh còn đang chơi ở cạnh biển, chúng ta qua đó." Nói xong, Cung Âu xoay người rời đi, không hề có ý định dừng lại. Thời Tiểu Niệm đứng đó nhìn bóng lưng của hắn, chậm rãi ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu gối. Bị nhìn thấu ý định kiện ra tòa. Phản ứng của hắn thật nhanh, dễ dàng nhìn thấu cô như vậy, nhanh như vậy đã tìm được cách đối phó. Hắn biết thực tế cô càng không thể bỏ được chút tình cảm này hơn hắn, hắn sẽ không thay đổi, hắn muốn cô lựa chọn, hoặc là cô hoàn toàn chấp nhận hắn bây giờ, hoặc là, cô vĩnh viễn mất đi hắn. Ha. Bất kể là Cung Âu trước đây hay bây giờ, vẫn thông minh đến mức nghiền ép cô, ép cô đến không kịp thở, vĩnh viễn không có khả năng đưa ra điều kiện. Nửa tháng. Làm sao cô có thể lựa chọn? Thời Tiểu Niệm mê mang, đột nhiên cô không hiểu rốt cuộc cái gì là đúng, cái gì là sai, cũng không hiểu rốt cuộc con đường tiếp theo của cô và Cung Âu nên đi thế nào. Trở lại bờ biển, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tựa như vừa nãy chưa từng có gì. Bọn họ ở bên cạnh cặp song sinh. Trong một giờ, Cung Âu vẫn phải nhận mấy cuộc điện thoại, Thời Tiểu Niệm dạy Cung Quỳ và Cung Diệu vẽ tranh. "Mom, con không biết vẽ biển thế nào." Cung Quỳ nói. "Con nghĩ thế nào thì vẽ như vậy, hội họa không có quy tắc, không phải cứ nói tròn là phải tròn." Thời Tiểu Niệm ngồi xổm giữa hai bé nhẹ nhàng nói. "Vâng ạ." Cung Quỳ cầm bút vẽ lên giấy. "Đừng dùng tư duy của con định nghĩa về dáng vẻ của biển." Một giọng nói trầm thấp vang lên. Thời Tiểu Niệm liếc nhìn, thấy Cung Âu cất điện thoại, đi tới bên cạnh Cung Quỳ, nửa ngồi nửa quỳ xuống, "Biển nó ở đằng kia, dù con thích hay không nó cũng vẫn là hình dạng kia, đừng dùng bút của mình làm sai lệch nó. Con muốn vẽ nó, nó hình dạng gì con phải chấp nhận." Cung Âu nói với Cung Quỳ, nhưng ánh mắt lại nhìn Thời Tiểu Niệm. Thời Tiểu Niệm không hiểu mình nói sai chỗ nào, nhưng đúng là cô không có gì để nói. "A." Cung Quỳ nhìn Thời Tiểu Niệm, rồi lại nhìn Cung Âu. Hai người ngồi xổm ở hai bên Cung Quỳ, tay nhỏ của Cung Quỳ cầm bút cũng không biết làm sao để vẽ, đành phải dùng giọng non nớt mở miệng, "Cha mẹ đi giúp con tìm vỏ sò được không, vừa nãy có chú nói chỗ này có nhiều vỏ sò lắm." "Được, ta đi tìm." Thời Tiểu Niệm đứng lên đi về phía trước, phía sau có tiếng bước chân bình tĩnh. Cung Âu đi theo sau cô. Hai người đứng trên bờ biển tìm vỏ sò, bên ngoài toàn bộ Bắc Bộ loan đều đóng cửa, chỉ còn nhân viên vệ sinh, vì vậy cạnh biển còn rất nhiều vỏ sò. Thời Tiểu Niệm nhặt vỏ sò bỏ vào giỏ nhỏ, Cung Âu đứng một bên, thân thể cao quý không ngồi xuống nhặt. Nhặt mệt, Thời Tiểu Niệm ngồi xuống ở bờ biển, hai tay ấn vào cát mềm mại. Mặt biển tĩnh lặng, nước biển phản chiếu màu xanh thăm thẳm, thời gian lặng lẽ trôi. Với Thời Tiểu Niệm, biển là nơi chứa nhiều hồi ức đặc biệt, khi còn bé cô đã ước ao bố mẹ nuôi mang Thời Địch giẫm chân trên cát, sau đó Cung Âu đã cõng cô đi đạp chân trên cát cả một đêm. Dường như chuyện gì Cung Âu cũng có thể làm cho cô, tất nhiên, đó là Cung Âu trước đây. Hắn bây giờ đã tỉnh táo, sẽ không vì cô mà thay đổi bất cứ điều gì. Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nhìn mặt biển, trong đôi mắt phản chiếu dáng vẻ của nước biển, Cung Âu, có thể là em sai rồi, nhưng em thật sự rất nhớ anh, rất muốn anh cõng em giẫm chân trên cát. "Nghĩ kỹ chưa?" Cung Âu ngồi xuống bên cạnh cô, con ngươi đen nhìn cô. "Không phải nói cho em nửa tháng để cân nhắc sao?" Thời Tiểu Niệm nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, làm sao cũng không tìm thấy dấu vết tương tự như trước đây. "Tẻ nhạt, tiện miệng hỏi một chút thôi." Cung Âu vuốt cát trên tay, ngoái đầu liếc hai đứa bé, lạnh nhạt nói, "Cho trẻ con đi chơi là chuyện vô vị." "Việc này có thể gắn kết quan hệ gia đình." Lúc nhỏ, cô đã thiếu thốn thứ này. "Cái này gọi là lãng phí thời gian." Cung Âu khinh thường nói, "Anh có thể thuê bảo mẫu, thuê người hầu, thuê vệ sĩ, thuê giáo viên, anh ở lại đây là tự hạ thấp giá trị của bản thân, nhưng dù gì thì trước tòa vẫn phải có quan hệ cha con." "Bởi vì trong mắt phần lớn mọi người, quan hệ cha con rất quan trọng, không ở chung sao nảy sinh tình cảm?" Thời Tiểu Niệm nói, "Đứa trẻ nào cũng cần sự quan tâm của cha mẹ." "Quan tâm quan trọng vậy sao, cho bọn nó một hoàn cảnh tốt còn chưa đủ?" Cung Âu nhìn chằm chằm cô. "Quan trọng, điều này rất quan trọng." Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nói, ánh mắt kiên định. Cung Âu đón ánh mắt của cô, ánh mắt thâm trầm, hắn quay mặt đi, nhìn ra biển, chuyển sang đề tài khác, "Còn nửa tháng nữa, em hãy suy nghĩ thật kỹ." "Trong khi chờ em đưa ra câu trả lời chắc chắn, em cần một đáp án." Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ khuôn mặt anh tuấn của hắn nói. "Đáp án gì?" "Trong bốn năm này rốt cuộc anh đã làm gì, tại sao chưa bao giờ liên lạc với em, một lần cũng không có?" Thời Tiểu Niệm hỏi, "Em muốn biết đáp án này." Nghe vậy, ánh mắt của Cung Âu hơi tối đi, "Chuyện đã qua, đừng truy cứu nữa." "Nhưng em muốn biết." "Chữa bệnh thì có gì phải nói, chính là uống thuốc, vận động, rời xa mọi người." Cung Âu nói. "Vậy tại sao không liên lạc với em?" Thời Tiểu Niệm hỏi hắn, "Em cứ nghĩ, nếu như em ở bên cạnh anh khi anh chữa bệnh, chắc chắn anh sẽ không có bộ dạng này." Nếu cô vẫn ở bên, thì tình trạng của hắn có thể tốt hơn nhiều so với bây giờ. Nhưng hắn chưa từng liên lạc với cô. Nghe đến đây, Cung Âu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, "Anh biết em phản cảm dáng vẻ của anh bây giờ, không cần nói nữa, cũng đừng có mưu toan thay đổi anh." Thời Tiểu Niệm không nói, bây giờ cô nói gì đều sẽ bị hắn cho rằng cô đang muốn thay đổi hắn. Bầu trời đang đẹp bỗng trở nên u ám. Ánh mặt trời dần biến mất, mây đen từ đằng xa kéo đến, bầu trời phía đông đang tối dần lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận