Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 92: Sự thật ba năm trước sang tỏ (length: 10820)

Editor: Rose Black, nàng đến thăm Cung Âu vui vẻ rời đi, bản thân tự do, cũng không có Cung Âu, nàng cũng không nghe lén được nội dung gì trong điện thoại di động của Mộ Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm chán nản đứng ở đó, liếc nhìn đồng hồ.
Chờ thêm chút nữa, gọi điện cho Cung Âu rồi nàng sẽ hỏi thăm được thôi, nhưng với tính đa nghi của Cung Âu, chắc chắn sẽ hỏi không ngừng.
Nàng phát hiện cảm xúc của mình đối với Cung Âu thực sự rất phức tạp, đang suy nghĩ thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Nàng lấy điện thoại ra, là một dãy số lạ, Thời Tiểu Niệm nhận điện thoại, "Ai vậy?"
"Là ta." Giọng Mộ Thiên Sơ ôn hòa vang lên bên tai nàng.
Điện thoại của Mộ Thiên Sơ.
Cảnh tượng ban ngày ở khách sạn, lại hiện về trước mắt Thời Tiểu Niệm, nàng cúi đầu nhìn xuống tay mình, ban ngày cái tay này đã bị Mộ Thiên Sơ nắm hai lần.
"Có chuyện gì sao?" Nàng hỏi vào điện thoại, hỏi xong trong lòng thầm mắng mình ngốc.
Mộ Thiên Sơ tìm nàng còn có thể chuyện gì, chẳng qua là muốn nói chuyện điện thoại mà thôi, vậy mà nàng còn hỏi.
"Ha ha."
Quả nhiên, Mộ Thiên Sơ khẽ cười ôn hòa, "Ta còn có thể vì sao chứ, cái điện thoại đó là cái ta hay dùng, ta hiện có vài cái điện thoại muốn đổi, tiện thể em mang ra cho ta một chút được không, ta đang ở ngay cửa thang máy tòa nhà."
"Nha, được." Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa mở ba lô, lấy ra chiếc điện thoại của Mộ Thiên Sơ, ánh mắt liếc qua ba màn hình lớn, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng, nàng liền vội vàng hỏi, "Mộ Thiên Sơ, anh có rành về chương trình máy tính không?"
Mười phút sau, chuông cửa vang lên.
Thời Tiểu Niệm chạy đi mở cửa, Mộ Thiên Sơ đứng ngoài cửa, toàn thân trang phục thoải mái, trẻ trung như sinh viên đại học.
So với dáng vẻ bệnh tật ban ngày, giờ sắc mặt hắn bình thường hơn rất nhiều.
"Mời vào."
Thời Tiểu Niệm tránh sang một bên.
"Ừ."
Mộ Thiên Sơ gật đầu, bước vào, ánh mắt dừng trên kệ giày một bên, trên đó đặt một đôi dép lê kiểu nam, rõ ràng là đồ đôi với đôi Thời Tiểu Niệm đang đi, ánh mắt hắn không khỏi trở nên ảm đạm.
Sao hắn lại đồng ý bước vào căn phòng này, quả thực là tự mình đâm vào mình hai dao.
Thời Tiểu Niệm nhìn theo ánh mắt hắn, cho rằng hắn định thay dép nên tiện miệng nói, "Không cần đổi giày, cứ vào đi."
Bình thường chỗ này không có người lui tới, chỉ có nàng, Cung Âu và Phong Đức.
Bọn vệ sĩ cũng không vào nhà.
Bởi vậy không có dép lê cho khách.
"Ta cứ như vậy đi vào có tiện không?" Mộ Thiên Sơ hỏi, ngước mắt lên nhìn, ánh mắt không ngừng tối sầm xuống.
Đây là nơi Thời Tiểu Niệm và Cung Âu chung sống.
Bàn tay hắn siết thành nắm đấm, buông xuống bên người.
"Anh chỉ đến giúp em sửa máy tính, có gì không tiện?" Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, ánh mắt thẳng thắn.
Hiện tại Cung Âu đang ở Anh quốc, nàng đang nóng lòng muốn nghe nội dung cuộc mật đàm giữa Thời Địch và Đường Nghệ, chỉ có thể nhờ đến Mộ Thiên Sơ.
"Được."
Mộ Thiên Sơ gật đầu, bước vào.
Chỉ đến sửa máy tính, nàng xem hắn như thợ sửa chữa thôi sao?
Đang cùng người đàn ông khác ở chung trong phòng, mời hắn vào, nàng không hề ngượng ngùng, quả thực là xem hắn chẳng ra gì.
Hay là, trong lòng nàng, hắn - Mộ Thiên Sơ đã không còn là gì nữa rồi.
Thời Tiểu Niệm mời Mộ Thiên Sơ vào thư phòng, chỉ vào máy tính nói, "Là cái này, em không biết làm thế nào để liên kết nội dung điện thoại với máy tính, em nhớ lúc Cung Âu làm thì rất nhanh, nhưng em không nhớ rõ làm như thế nào."
"Để ta thử xem."
Mộ Thiên Sơ nói.
"Được, vậy anh cứ từ từ làm, em đi rót cho anh cốc nước."
Thời Tiểu Niệm nói xong liền đi ra ngoài.
Mộ Thiên Sơ đứng đó, quay đầu nhìn quanh thư phòng. Trong thư phòng, ngoài đống thiết bị công nghệ cao, còn lại đều mang bóng dáng Thời Tiểu Niệm, cái bàn trắng, chồng giấy vẽ trên bàn cao ngất, cùng với một chiếc laptop gập lại, trong ống đựng bút có đến bảy tám cái bút.
Nàng hiện tại đang sáng tác truyện tranh trong một hoàn cảnh như vậy.
Bên cạnh một người đàn ông khác sáng tác, đúng công việc mà nàng yêu thích nhất.
"Nước đây." Thời Tiểu Niệm bưng một cốc nước đi tới, lịch sự đặt sang một bên, miệng vội vàng hỏi, "Thế nào rồi, anh làm được không?"
"Không có vấn đề gì."
Chương trình virus hắn không biết, nhưng liên kết máy tính thì làm được.
Mộ Thiên Sơ cắm sạc Ngân Thuẫn, sau đó gõ gõ lên bàn phím.
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh, Mộ Thiên Sơ gõ bàn phím khác hẳn với Cung Âu, Cung Âu thì đánh phím rất nhanh, Mộ Thiên Sơ thì không nhanh không chậm, rất tao nhã.
Gõ một hồi, Mộ Thiên Sơ nói, "Xong rồi."
Phải nói rằng, Cung Âu có một tài năng thiên phú vượt trội người thường trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, hắn chưa từng thấy một chương trình ăn cắp nào hoàn hảo như vậy.
"Thật sao?" Thời Tiểu Niệm mừng rỡ, vội vàng tiến lên, "Mở ra em nghe thử."
Thời Địch và Đường Nghệ lại mật đàm nhanh chóng như vậy, nội dung nhất định rất quan trọng.
Mộ Thiên Sơ nhìn nàng ở ngay đây, vạt áo khẽ chạm vào ngón tay hắn, đầu ngón tay ngứa ran, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, không chút thay đổi sắc mặt đưa tay mở đoạn ghi âm hôm đó lên.
Ghi âm bắt đầu là Mộ Thiên Sơ nhờ người phục vụ kia giúp đỡ, hai người đối thoại với nhau.
Thời Tiểu Niệm vừa nghe vừa liếc nhìn đồng hồ.
"Em không có thời gian à?" Mộ Thiên Sơ để ý thấy vẻ vội vàng của nàng.
"Không phải, em phải gọi điện cho Cung Âu." Thời Tiểu Niệm buột miệng nói.
Nếu nàng không chủ động gọi, Cung Âu nhất định sẽ nổi giận đùng đùng lên.
Dứt lời, sắc mặt Mộ Thiên Sơ cứng đờ, bình thản nói, "Hóa ra tình cảm giữa em và hắn tốt như vậy."
"...".
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút xấu hổ.
Ai cũng rõ giữa nàng và Cung Âu có sự chênh lệch, ai cũng biết Cung Âu có bao nhiêu người tình, nàng không thể nào là bạn gái chính, nói chuyện tình cảm này thật là một sự châm biếm đối với nàng.
Nàng không trả lời, chỉ ngượng ngùng cười, "Ngồi xuống nghe đi."
Thời Tiểu Niệm kéo hai chiếc ghế lại, ngồi xuống một chiếc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Mộ Thiên Sơ bưng cốc nước lên uống một ngụm, ngồi xuống bên cạnh nàng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cúi đầu nhìn đôi dép lê của nàng, im lặng lắng nghe âm thanh phát ra từ máy tính.
Chẳng bao lâu, tiếng đóng cửa vang lên trong máy tính.
Đó là lúc ban ngày, người phục vụ rời đi, thuận lợi đưa điện thoại một cách thần không hay quỷ không biết vào phòng Thời Địch.
Yên tĩnh trong vài giây.
"Tôi nhiều nhất cho cô thêm 300 vạn nữa, cầm tiền rồi ra nước ngoài, không bao giờ được trở về." Giọng Thời Địch xem thường khinh bỉ vang lên trong máy tính.
Thời Tiểu Niệm lắng nghe.
Thời Địch phải đưa tiền cho Đường Nghệ sao? "300 vạn muốn bịt miệng tôi à, tôi chẳng lẽ không đáng giá?" Tiếng cười gằn của Đường Nghệ truyền đến, "Tôi cho cô biết, Thời Tiểu Niệm sở dĩ bây giờ đi theo Cung Âu cũng là vì chuyện ba năm trước."
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế, bất giác mím chặt môi.
Nàng nghĩ, khi sự thật phơi bày ra, có lẽ sẽ rất sốc.
"Thì sao?" Thời Địch lạnh lùng hỏi.
"Sao ư, nếu tôi đem toàn bộ sự việc ra ánh sáng, cô nghĩ cô sẽ đạt được lợi ích gì từ chỗ Cung Âu?" Đường Nghệ cười nói, "Huống hồ, bây giờ cô đã là thái tử phi Mộ thị rồi, chuyện này mà lộ ra, Mộ gia chưa chắc đã muốn chịu một cú sốc như vậy, tất cả sẽ thành một mớ hỗn loạn."
Rất rõ ràng, Đường Nghệ đang lừa gạt Thời Địch.
Đường Nghệ kiên cường năm nào giờ lại đang lừa gạt, nếu như không nghe tận tai, Thời Tiểu Niệm tuyệt đối không tin Đường Nghệ sẽ nói bằng cái giọng điệu này.
"Cô cho là lời cô nói sẽ có người tin?" Thời Địch khinh thường nói.
"Tôi dám nói vậy, đương nhiên tôi có bằng chứng, cô thật sự nghĩ cô cẩn thận đến nỗi mỗi lần đều không cho tôi mang thiết bị liên lạc vào, nên tôi không ghi lại được bằng chứng sao?" Đường Nghệ ung dung nói, "Cô thông minh, tôi cũng không ngốc."
Nghe vậy, Thời Địch dừng một chút, lập tức dò hỏi, "Cô có bằng chứng gì?"
"Đương nhiên là bằng chứng cô lúc đó đã sắp xếp thế nào để dụ dỗ Thời Tiểu Niệm lên thuyền, thế nào cho cô ta uống thuốc mê. Thuốc làm cho cô ta mê man, cuối cùng còn làm chứng rằng cô ta đã mất tích một giờ có căn cứ chính xác." Đường Nghệ nói.
"...".
Thời Tiểu Niệm ngây người nghe.
Đến giây phút này, nàng đứng bật dậy, trong mắt tràn ngập kinh hãi.
Tuy rằng nàng đã đoán được phần nào, nhưng khi chân tướng đặt ngay trước mắt, nàng vẫn bị sốc.
Thuốc mê.
Thì ra, ba năm trước, nàng ở trên tàu không phải vô tình uống phải thuốc mê của Đường Nghệ, mà tất cả là do Thời Địch chủ mưu, Đường Nghệ giúp sức.
Mộ Thiên Sơ ngồi một bên, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, Thời Tiểu Niệm không hề kích động, trên mặt vẫn ôn nhu như thường.
Trong máy tính truyền ra tiếng của Thời Địch không vui, "Đường Nghệ, cô uy hiếp tôi bấy nhiêu năm vẫn chưa đủ sao, năm đó thủ đoạn của cô lớn hơn tôi nhiều, tôi chỉ muốn Thời Tiểu Niệm tiếng xấu thôi, cô chỉ cần cho chút thuốc mê rồi sắp xếp chuyện xảy ra. Vậy mà cô, cô lại để mắt đến một nhân vật lớn như Cung Âu, làm cho sự tình rối tinh cả lên, đến ba năm sau rồi cũng chưa xong việc."
"...".
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm chợt trở nên trắng bệch.
Thì ra, kế hoạch ban đầu của Thời Địch là trên chuyến tàu, là chuẩn bị tìm người cưỡng hiếp nàng.
Thời Tiểu Niệm nhớ lại Tần Đổng, trong trí nhớ nàng có một người đàn ông như vậy, là một lão già hơn 60 tuổi, có lần nàng gặp ở bữa tiệc Thời gia, cả buổi tối cứ nhìn chằm chằm nàng một cách thô bỉ, Thời Địch khi đó còn cười nói nàng sắp được gả vào hào môn rồi.
Em gái của nàng, lại tìm người hãm hại nàng.
"...".
Mộ Thiên Sơ ngồi ở đó, siết chặt cốc nước, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Ba năm trước, Thời Địch đã ngấm ngầm chuẩn bị để người khác làm hại Thời Tiểu Niệm.
Thời Địch, thật khiến hắn phải nhìn bằng con mắt khác.
Trong thư phòng im ắng, một nam một nữ, ngồi xuống lắng nghe những âm thanh phát ra từ máy tính.
Trong máy tính, một lát yên tĩnh, ngay sau đó giọng Đường Nghệ cãi lại vang lên, "Trên tàu có bao nhiêu người có thân phận lớn, tôi chỉ là muốn thử vận may thôi."
"Tìm vận may à?" Thời Địch châm biếm, "Ý của cô là cô muốn có vận may bằng cách bỏ thuốc mê cho cả Cung Âu, leo lên giường hắn để dựa hơi người ta, cuối cùng lại quên đường cho Tần Đổng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận