Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 311: Di chứng chia tay (length: 10604)

Editor: Yuhina. Vừa nghe hai chữ "tên trộm", Mr Cung lập tức dang hai tay ra che trước người cô, "Chủ nhân đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngài, ngài cứ ở yên đây, ta đi ra ngoài giúp ngài đ·á·n·h đuổi tên trộm." Mr Cung thông minh khiến cô ấm lòng. "Được." Thời Tiểu Niệm gật đầu, Mr Cung có công phu, nếu là tên trộm vặt chắc chắn không có nhiều tên, cũng chưa chắc còn ở ngoài. Mr Cung đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, Thời Tiểu Niệm đi đến gần cửa, cắn chặt môi. Mới ngày đầu tiên ở trong căn hộ này mà đã xảy ra chuyện kỳ lạ, có tiếng động mà không nghe thấy âm thanh gì, cẩn thận thay khóa cũng không an toàn, có lẽ cô phải tìm chỗ mới thôi. Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, liền nghe tiếng Mr Cung từ bên ngoài truyền đến, "Chủ nhân, bên ngoài không có ai." "Ngươi chắc chắn chứ?" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên hỏi vọng qua cánh cửa, Mr Cung đã tìm kỹ chưa? "Đúng, chủ nhân, ta có thể cảm nhận được hơi thở của người, nếu có ai ở gần, ta có thể cảm nhận được, ngài yên tâm, trong phòng an toàn." Giọng nói điện tử của Mr Cung vang lên ngoài cửa. Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm. Không phải trộm là tốt rồi. Thời Tiểu Niệm kéo cửa ra, Mr Cung bình tĩnh đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy nó, trong mắt Thời Tiểu Niệm tràn đầy cảm động, "Cám ơn ngươi, Mr Cung, may là có ngươi ở đây." Cô sợ có trộm. Biết không có ai bên ngoài, Thời Tiểu Niệm dạn dĩ hơn rất nhiều, đi ra ngoài bật tất cả đèn trong phòng lên, ánh đèn sáng trưng, cô cảm thấy cả người dễ chịu hơn nhiều. "Kỳ lạ thật, trước đây tôi ở một mình không sao, mà mới ngày đầu tiên ở căn hộ này lại xảy ra chuyện lạ." Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa nhìn quanh phòng. Chẳng lẽ cô nghĩ nhiều quá, kỳ thực không có gì xảy ra? Là do cô đa nghi? Thời Tiểu Niệm đi vào nhà bếp, thấy cái vá đảo thức ăn nằm chỏng chơ trên sàn nhà, sao cái vá lại ở dưới sàn? Cô ngơ ngác, Thời Tiểu Niệm nhặt cái vá lên xem, rồi nhìn lên kệ bếp sạch sẽ, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Chẳng lẽ do cô làm rơi cái vá từ trước sao? Trong phút chốc, đầu óc Thời Tiểu Niệm có chút rối bời, cắn môi, đặt cái vá trở về chỗ cũ. "Chủ nhân, ngài nên nghỉ ngơi đi, ta sẽ bảo vệ ngài, ta sẽ canh giữ bên cạnh ngài." Cảm nhận được tâm trạng sợ sệt của Thời Tiểu Niệm, Mr Cung đứng bên cạnh nói. Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía Mr Cung, nhìn thân hình cao lớn của nó, sau đó gật đầu. Có người làm bạn cảm giác thật an tâm, dù đó chỉ là người máy. Trở về phòng ngủ, Thời Tiểu Niệm khóa cửa phòng rồi mới nằm dài trên giường, Mr Cung đứng thẳng tắp ngay trước cửa, cách cô khoảng 1 mét, tránh để bức xạ ảnh hưởng đến cô. Nhìn nó, nghe bản nhạc ru ngủ, Thời Tiểu Niệm nằm trên giường từ từ nhắm mắt. Ngày hôm sau, Thời Tiểu Niệm vừa tỉnh dậy, chưa kịp ăn sáng đã chạy vào phòng an ninh, xin bảo an tòa nhà cho xem hình ảnh camera giám sát phía ngoài căn hộ của cô tối hôm qua, kết quả cả đêm đều không có động tĩnh gì. Trước cửa căn hộ không có ai đi qua. Bên ngoài ban công cũng không có ai trèo lên. Tất cả nói cho cô biết, do cô đa nghi thôi, chỉ là một cái vá rơi xuống đất, không có chuyện gì. Thời Tiểu Niệm trở lại căn hộ, người có chút mệt mỏi, cô do dự có nên dọn đi hay không, nhưng hợp đồng thuê đã ký rồi, cô còn đóng trước nửa năm tiền thuê nhà. Hiện tại, tiền bạc đối với cô rất quan trọng. Cô nhất định phải tích cóp thật nhiều tiền, nếu không sau khi em bé ra đời sẽ không được sống tốt. Đã từ lâu rồi Thời Tiểu Niệm không phải vì cuộc sống mà nhức đầu buồn phiền như vậy, cô đi về phía tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh, lấy món ăn thừa tối qua ra, chuẩn bị hâm nóng lại để ăn sáng. Thời Tiểu Niệm lấy hộp đựng thức ăn ra, mở màng bọc thực phẩm, rồi sửng sốt, hình như hộp vơi đi một nửa. "…" Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn chằm chằm vào hộp bảo quản thực phẩm, cô nhớ rõ tối hôm qua sau khi nấu xong, cô không có khẩu vị, nên không động vào một miếng nào. Hơn nữa cô nhớ trong hộp có miếng trứng hình tam giác ở trên cùng, hiện giờ không thấy đâu. Thời Tiểu Niệm đặt hộp thức ăn xuống, từ trong tủ lạnh lấy ra hai món ăn và một bát canh còn lại, cũng vậy, đều thiếu một chút, không nhìn kỹ sẽ không thấy. Thời Tiểu Niệm lại mở nồi cơm điện, cơm trong nồi vẫn còn, nhưng rõ ràng đã vơi đi không ít. Quả nhiên có người đã đến phòng cô. Ăn vụng cơm còn có thể đặt lại đồ vật vị trí cũ, sau đó còn sửa lại hình ảnh camera giám sát, khiến người không hay không biết, kiểu trộm công nghệ cao này trước giờ cô chưa từng gặp. Thời Tiểu Niệm nghĩ, cô biết "Tên trộm" này là ai. Nhưng không nên. Chẳng phải hắn đã hết thèm đồ ăn cô làm rồi sao, chẳng phải hắn đã chữa khỏi bệnh rồi sao, chẳng phải hắn muốn vứt bỏ cái tình cảm sủng vật này rồi sao? Rốt cuộc thì hắn đang nghĩ gì, lại muốn làm gì? Thời Tiểu Niệm mang đồ ăn đi hâm nóng, trong lòng đầy nghi hoặc, một lát sau, sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô mở miệng nói, "Mr Cung, tạm thời chúng ta không dọn nhà nữa." Thứ nhất, cô không muốn lãng phí tiền, thứ hai, cô muốn bắt tên trộm. Hai ngày liên tiếp, tên trộm đều không đến. Hạ Vũ sợ Thời Tiểu Niệm một mình ở nhà cắm đầu sáng tác sẽ buồn chết, cưỡng ép cô đến văn phòng tạp chí làm việc, Thời Tiểu Niệm không lay chuyển được Hạ Vũ, đành phải theo cô đi làm. Đến văn phòng tạp chí truyện tranh, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện bố cục bên trong rất khác biệt, một phòng nhìn là biết phong cách của Hạ Vũ, một phòng có vẻ vừa mới được sửa sang lại. "Đến đây, đây là văn phòng tạp chí truyện tranh của chúng ta, văn phòng làm việc này là của cô." Hạ Vũ dẫn cô đến trước cửa kính, khoa trương nói lớn. "…" Thời Tiểu Niệm nhìn dòng chữ "Văn phòng danh dự của họa sĩ truyện tranh" in trên cửa kính, không khỏi ngại ngùng, "Không cần phải khoa trương vậy chứ, Hạ biên tập, không đúng, Hạ tổng." "Tôi muốn khoa trương đó, vào xem văn phòng mới của cô đi." Hạ Vũ đẩy cô đi vào. Bên trong phòng sạch sẽ, bàn làm việc là bàn kính tạo hình uốn lượn nhìn rất khác biệt, có thể kích thích cảm hứng của người sáng tác, trong góc đặt hai chậu cây cảnh, khiến không khí trong lành hơn. Vừa nhìn đã thấy người sắp xếp rất có tâm. Ngồi ở đây, tốt hơn nhiều so với việc cô ngồi một mình sáng tác trước bàn ăn. Thời Tiểu Niệm nhìn những thứ này, ôm Hạ Vũ, "Hạ biên tập, tôi thật sự rất vui, vì bây giờ bên cạnh tôi có cô, có Mr Cung, may là có mọi người." Họ cho cô biết, cô không phải chỉ có một mình, cô còn có người quan tâm. "Còn có một chuyện đáng làm cô cảm động hơn, cô biết không, bộ truyện “độc chiếm” của cô, tôi đã bán bản quyền phim truyền hình và điện ảnh rồi đó, còn là hãng phim lớn nhất nước quay đó nhé." Hạ Vũ vỗ lưng cô nói, "Cô sắp nổi tiếng rồi đó." "Thật sao?" Thời Tiểu Niệm rất kinh hỉ, "Vậy có phải tôi đã có tiền rồi không?" Cô khá quan tâm đến tiền bạc. "Chậc chậc, cô xem, theo Cung tiên sinh một chuyến, cô đã vượt qua được đống hỗn tạp đó mà trở về." Hạ Vũ không nhịn được nói, "Yên tâm đi, có tiền, cô cứ ở đây vẽ đi. Cô phải nổi tiếng, nổi tiếng đến cả thế giới biết đến, phải nổi tiếng để còn chọc mù mắt Cung tiên sinh." "…" Thời Tiểu Niệm cười trừ không nói gì. "Được rồi, không làm phiền cô nữa, tôi đi ra ngoài trước." Hạ Vũ nói rồi đi ngay ra ngoài. Phải nổi tiếng đến cả thế giới biết đến, phải nổi tiếng để chọc mù con mắt người kia, người không còn muốn cô, làm sao để có thể kích thích được hắn? Thời Tiểu Niệm ngồi vào bàn làm việc, đặt điện thoại di động sang một bên. Điện thoại di động bỗng rung lên, thông báo mới. Thế giới này có rất nhiều người có tiền. Mọi động thái của Cung Âu đều được tung hô là thần thoại. Thời Tiểu Niệm chua xót gượng cười, ngón tay không nhịn được mở tin tức kia, xem nội dung cụ thể, kéo xuống dưới đọc hết. Không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện chia tay. Hắn là người làm việc lớn, người bị ảnh hưởng chỉ có mình cô mà thôi, còn chuyện tên trộm, phải giải thích như thế nào? Thời Tiểu Niệm định đóng tin tức lại, bỗng nhiên một bài báo khác lọt vào mắt cô. Bài báo này được đặt ở vị trí bắt mắt, kèm theo một bức ảnh chụp trộm, là ảnh Cung Âu đi đến công ty. Chiếc xe hàng hiệu dừng trước cao ốc N.E, Cung Âu bước xuống xe, áo sơ mi màu bạc, cà vạt nhạt màu, tôn lên dáng người thon dài thanh nhã, nhìn qua tâm tình không nặng nề, chỉ có vẻ lạnh lùng, mang theo khí chất chín chắn. Trong bức ảnh chụp trộm, gò má Cung Âu lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm, ai nhìn cũng sẽ chú ý đến cặp mắt kia của hắn. Nhìn qua có vẻ tinh thần của hắn rất tốt, không hề có vẻ vừa chia tay. Không giống như cô, ra đường nhất định phải đeo kính để che đi đôi mắt sưng đỏ. Trong bức ảnh, Mona đi sau Cung Âu, Mona mặc chiếc váy kẻ ô vuông màu lam đậm, dáng người yểu điệu quyến rũ, trên cổ tay đeo chiếc lắc kim cương lấp lánh, một tay cầm túi xách đồng màu để phối với váy. Mona đi sau Cung Âu, trên mặt mang theo ý cười. Từ góc độ này, không giống như đi phía sau, càng giống như hai người đi cạnh nhau, giống như vị trí của cô trước đây. Mona, hiện giờ cô ta đã quang minh chính đại đồng hành bên cạnh Cung Âu. Thời Tiểu Niệm kéo tin tức xuống, quả nhiên bài báo đã bới ra Mona là ai, đại tiểu thư của dòng họ Lancaster, ẩn mình trong thế giới của những người giàu có. Nhìn vào bài giới thiệu này, Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa bị bối cảnh của Mona làm cho kinh sợ, gia tộc Lancaster ở thế giới vô cùng kín tiếng, nhưng chỉ cần nhắc đến, người ta sẽ phát hiện rượu của giới quý tộc, hay những chiếc thẻ kim cương nào đó đều là của nhà Lancaster. Trong bài báo suy đoán, Mona chính là bạn gái của Cung Âu sau này. Thời Tiểu Niệm mở bình luận ra. "Cinderella". Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, đóng tin tức kia lại, bỗng nhiên lại chú ý đến hai dòng chữ trong tin tức, Cung Âu đi tham dự hội nghị thượng đỉnh thế giới trong hai ngày, đến giờ đã quay về, đến công ty N.E, lại vội vàng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận