Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 106: Tôi khôi phục trí nhớ (length: 9967)

Thời Tiểu Niệm cõng Mân Thu Quân đến trước cửa thang máy, đợi rất lâu mới chen được vào trong thang máy đang đông nghẹt người, thấy là mẹ vợ của tổng giám đốc, tất cả mọi người đều nhường chỗ.
Thang máy chạy đến tầng 32.
Thời Tiểu Niệm cố hết sức cõng Mân Thu Quân đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô bước vào tập đoàn Mộ thị.
"Tổng giám đốc Thiên Sơ làm việc ở chỗ này." Mân Thu Quân chỉ đường.
Thời Tiểu Niệm cõng bà từng bước từng bước đi về phía trước, cửa phòng làm việc tổng giám đốc đang khép hờ.
Thời Tiểu Niệm vừa mới đi đến gần, liền nghe tiếng giận dữ đùng đùng của Thời Trung truyền tới, "Ta đây bao nhiêu năm thay tiểu tử ngươi ở bên trong Mộ thị trên dưới bôn ba, giúp ngươi ngồi vững vàng vị trí, ngươi vậy mà lại muốn đá ta một cước ra khỏi tập đoàn, đừng hòng mơ tưởng."
Cô ngẩn người, đang muốn đi vào, Mân Thu Quân vỗ vỗ vai cô, ra hiệu trước tiên cô đừng đi vào.
Lúc này Thời Tiểu Niệm đi vào khẳng định lại càng thêm rối ren, trước đây bất kể chuyện gì Thời Trung đều luôn cho rằng là lỗi của Tiểu Niệm, dù chuyện không liên quan gì đến cô cũng phải mắng cô một trận cho hả giận.
"..."
Thời Tiểu Niệm cầm túi xách dừng lại, xuyên qua khe cửa khép hờ nhìn vào.
Trong phòng làm việc rộng lớn của tổng giám đốc, đèn điện sáng trưng.
Mộ Thiên Sơ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngồi trước bàn làm việc, cơ thể hơi ngửa ra sau, trên gương mặt âm nhu thong dong bình tĩnh, không thấy vẻ gì bị nguy cơ của Mộ thị quấy nhiễu.
Mà Thời Trung thì đứng ở đó, gương mặt tức giận đến đỏ gay, đầy vẻ giận dữ.
Thời Địch từ một bên đi ra, mặc bộ đồ mới của Chanel, đẹp đến nao lòng.
Thời Địch động viên vỗ lưng Thời Trung, giọng vui vẻ, "Cha, cha đừng vội, đây chỉ là kế tạm thời của Thiên Sơ thôi, ai bảo lần này cha là người phụ trách chính, chung quy cũng phải đứng ra gánh chịu một phen. Chờ sóng gió qua đi, Thiên Sơ nhất định sẽ cho cha về hội đồng quản trị."
"Hắn hiện tại muốn ta giao cổ phần ra đây này, không phải là dáng vẻ của kế tạm thời, đây rõ ràng là muốn giết chết ta!" Thời Trung gầm lớn.
"Không có không có." Thời Địch nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, "Thiên Sơ, anh nói gì đi chứ."
"..."
Mộ Thiên Sơ ngồi ở chỗ đó, lười biếng cẩu thả, khóe môi hơi cong lên, tựa như cười mà không phải cười, chẳng hề nói một câu.
Thời Tiểu Niệm không hiểu Mộ Thiên Sơ đang nghĩ gì.
Vào lúc này hắn không phải nên là người lo lắng nhất sao?
"Mộ Thiên Sơ làm người không thể vong ân phụ nghĩa, không có Thời Gia ta, làm sao ngươi có thể có ngày hôm nay!"
Thời Trung hướng về phía Mộ Thiên Sơ kích động quát, "Lúc trước, sau khi ngươi phẫu thuật, là Thời Địch không quản ngày đêm chăm sóc ngươi phục hồi; ngươi tiến vào Mộ thị, cùng chị gái của ngươi vì vị trí tổng giám đốc đấu đá nhau liên tục, là ta toàn lực giúp ngươi, giúp ngươi ngồi vào vị trí này. Bây giờ ngươi ngược lại tốt rồi, xảy ra chút chuyện liền đẩy ta ra làm bia đỡ đạn, ngươi có còn lương tâm không hả!"
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười đặc biệt đẹp.
Hắn nhìn về phía Thời Trung, đôi mắt hẹp dài tràn đầy trào phúng, "Cha, ông đang giúp tôi, hay là vẫn đang tư lợi, điểm ấy còn phải nói sao?"
"Thiên Sơ..."
Thời Địch không ngờ Mộ Thiên Sơ lại nói như vậy, nhất thời ngẩn người tại chỗ.
"Ngươi...ngươi có ý gì?"
Thời Trung chỉ vào Mộ Thiên Sơ hỏi, giận không chỗ xả.
"Không cần phải nói tất cả là vì tôi đi, chuyện nói ra để lừa gạt trẻ con này hiển nhiên không phù hợp đem ra lừa tôi." Mộ Thiên Sơ khẽ cười một tiếng, trong mắt có khinh bỉ.
Thời Tiểu Niệm đứng ở ngoài cửa, trên lưng còn đang gánh trọng lượng của Mân Thu Quân, vất vả đến toát mồ hôi, khắp mặt là nghi hoặc.
Mộ Thiên Sơ sao lại nói như vậy?
"Anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy, Thiên Sơ!"
Thời Địch khó tin mà nhìn Mộ Thiên Sơ.
"Tôi nói sai à, cha, ông khi đó chỉ là một tài xế cho Mộ gia tôi, biết cha tôi chê tôi là người mù vô dụng, chủ động nói đem tôi nuôi dưỡng ở nhà ông, vì chuyện này, ông mới thuận lợi tiến vào Mộ gia." Mộ Thiên Sơ nói.
"Ngươi..."
Thời Trung kinh sợ nhìn Mộ Thiên Sơ, không ngờ hắn lại đột ngột khơi lại chuyện cũ.
"Vào lúc ấy, cũng không phải là các người chăm sóc tôi đi?" Mộ Thiên Sơ hỏi.
Sắc mặt Thời Trung khó coi muốn chết, nhìn về phía Thời Địch, "Là, ta có công việc, nhưng mẹ nó, cùng tiểu Địch vẫn là một mực chăm sóc mày."
"Nha." Mộ Thiên Sơ ở trên ghế ngồi thẳng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn lọt vào đáy mắt hắn, để trên mặt hắn nụ cười đặc biệt yêu dị, "Tiểu Niệm lúc này đâu, cô ấy tính là gì?"
Hắn hỏi chuyện nhẹ nhàng như mây gió, vừa dứt lời, trong phòng làm việc liền hoàn toàn yên tĩnh.
Giống như chết tĩnh lặng.
Thời Tiểu Niệm kinh sợ.
Này có ý gì, hắn hiện tại tin tưởng lúc trước là cô chăm sóc cho hắn, lúc trước hắn không phải là đánh chết cũng không tin sao? Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Thời Trung và Thời Địch nhất thời không nói nên lời.
Thời Địch chạy đến trước mặt hắn, đưa tay sờ lên trán hắn, "Thiên Sơ, anh làm sao vậy, gần đây sao anh toàn có hành động kỳ lạ vậy, có phải là người quá mệt mỏi hay không, em dẫn anh đi gặp bác sĩ Trần xem có sao không?"
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ cười càng lạnh hơn, mắt hắn chuyển sang nhìn Thời Địch, từng chữ từng chữ hỏi ngược lại, "Sau đó sẽ để cho hắn cho tôi uống một đống thuốc để lại di chứng sao?"
"..."
Sắc mặt Thời Địch nhất thời hoàn toàn trắng bệch, một chữ cũng không nói ra.
Mộ Thiên Sơ từ trên ghế đứng lên, một tay đặt trên bàn làm việc, ném một phần tài liệu xuống trước mặt Thời Trung, nói một cách ung dung, "Mang theo con gái bảo bối của ông rời khỏi Mộ thị, rời khỏi Mộ gia, tôi sẽ để lại cho các người một con đường sống. Bằng không, kết cục của các ngươi có thể còn thảm hơn hôm nay gấp trăm lần."
"..."
Thời Địch kinh sợ nhìn Mộ Thiên Sơ.
Thời Trung lại càng không ngờ hắn lại nói như vậy, "Mộ Thiên Sơ ngươi phát cái bệnh thần kinh gì vậy?"
Không ngừng muốn đuổi hắn, còn muốn đánh đuổi Thời Địch. "Cha, tôi không phải lên cơn, ông vẫn chưa rõ sao?" Mộ Thiên Sơ đứng thẳng người, mặt lạnh lẽo, "Là tôi đã nhớ lại rồi."
Là tôi đã nhớ lại rồi.
Là tôi đã nhớ lại rồi.
Ánh mặt trời chiếu trên người hắn, dát lên một tầng ánh sáng mờ ảo.
"Đùng!"
Một âm thanh vang lên truyền đến.
Mộ Thiên Sơ hướng về phía cửa nhìn, một cái túi rơi xuống đập vào cánh cửa, cánh cửa bị đẩy ra một ít.
Mà Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa, hai mắt kinh sợ nhìn hắn, môi hơi mở.
Mân Thu Quân từ trên lưng cô trượt xuống, bị đau đứng ở đó, cũng là vẻ ngoài ý muốn nhìn bọn họ.
Đây đúng là một trò đùa bất ngờ nhất.
"Tiểu Niệm..."
Lần đầu tiên thấy một Mộ Thiên Sơ như vậy, Thời Tiểu Niệm cả kinh.
"..."
Thời Tiểu Niệm khó tin nhìn hắn, vẫn là gương mặt đó, ngũ quan như vậy, hết thảy đều không thay đổi.
Hắn đã nhớ lại... Là giả, là nói dối đi.
Cô đang nằm mơ sao? Ký ức lập tức trở về mấy năm trước, hắn mới vừa mất trí nhớ, cô cũng cảm thấy mình đang nằm mơ, trí nhớ của một người làm sao có thể cứ như vậy mà mất đi.
Thời Tiểu Niệm khó có thể tiếp thu, lùi về phía sau hai bước, đột nhiên bỏ chạy.
"Tiểu Niệm!"
Mộ Thiên Sơ chấn động, không suy nghĩ nhiều liền chạy đuổi theo.
"Thiên Sơ!"
Thời Địch sắc mặt trắng bệch, vẫn đang còn kinh ngạc, mãi đến khi thân ảnh Mộ Thiên Sơ biến mất trước mặt cô ta, cô ta mới phản ứng.
Sân bay, trên đường băng.
Một chiếc máy bay tư nhân khổng lồ nương theo tiếng gió gầm rú chậm rãi đáp xuống đất.
Một đám vệ sĩ mặc tây trang màu đen được huấn luyện nghiêm chỉnh từ trên máy bay bước xuống.
Bóng dáng một người cao lớn thon dài xuất hiện ở cửa khoang, người cao gần một mét chín, dáng người gầy gò kiên cường, khí thế bá đạo, quần dài màu đen bao bọc đôi chân dài thẳng tắp, trên cổ chiếc áo sơ mi màu xám bạc cởi ra hai cúc, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Mái tóc ngắn được chăm chút, gương mặt đeo kính mười phần cao ngạo, hắn đưa tay tháo kính xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn, ngũ quan thâm thúy như điêu khắc, đường nét trên gương mặt đều hoàn mỹ đến cực độ.
Hắn chỉ đứng ở nơi đó, tựa như bậc vương giả, khiến người ta không tự chủ được cúi đầu tôn kính.
Trên máy bay, mấy nữ tiếp viên hàng không mắt đưa tình nhìn hắn, nhưng cũng không dám tiếp cận.
Bởi vì trên người nam nhân này tỏa ra một loại khí chất lạnh lùng, người sống chớ gần, người nào lại gần, hắn sẽ giết toàn bộ.
"Cung tiên sinh."
Mấy vệ sĩ xách một cái vali lớn màu bạc từ trên máy bay xuống.
Nam nhân quay đầu lại liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói, "Vận chuyển cẩn thận một chút cho tôi."
"Vâng, Cung tiên sinh."
Cung Âu nhìn ánh mặt trời bên ngoài hơi chói mắt, đem kính đeo lại, thản nhiên tiếp tục đi.
Phong Đức ăn mặc chỉnh tề, dẫn theo một nhóm vệ sĩ đi tới, cung kính cúi đầu chào Cung Âu, "Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong, có thể đi rồi."
"Đi cái gì." Cung Âu trầm giọng nói, khóe môi hơi cong lên, biểu hiện tâm tình của hắn không tệ, "Tôi đang đợi người đến đón, đi đường cái sân bay."
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức gật đầu.
Đoàn người đông nghìn nghịt thông qua đường cái sân bay, thu hút vô số ánh mắt, có mấy người nhận ra Cung Âu, vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Thiếu gia ghét nhất bị người khác chụp trộm.
Phong Đức vội vã liếc mắt ra hiệu, đám cận vệ lập tức tiến lên ngăn cản người khác.
Dẫn đầu đoàn người, Cung Âu nhưng một chút hứng thú đều không có, khóe môi vẫn mím chặt, nhanh chân hướng về phía trước, đôi mắt sau cặp kính nhìn chằm chằm đám người đang cầm điện thoại.
Đám người lít nha lít nhít đang giơ cao biển tìm người, các biển khác nhau.
Bỗng nhiên, tầm mắt của hắn đảo qua một cái biển tìm người hình trái tim, khóe môi hơi nở nụ cười, nhìn kỹ lại, tên ở trên mặt không phải là hắn.
Nụ cười trên môi Cung Âu cứng lại, tiếp tục hướng về phía các khuôn mặt quét tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận