Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 234: Tại sao công khai bạn gái (length: 7994)

Một người phụ nữ lắm điều như vậy không thể đặt chân vào cửa nhà Cung gia được. "Vậy mẹ muốn thế nào?" Cung Âu lạnh lùng hỏi. "Mẹ không thích thái độ này của con, mẹ cũng vì con mà chiến tranh lạnh với cha con mấy ngày, lần này cha con mới đồng ý để ta đến đây giải quyết." La Kỳ nói, "Nếu như cha con đến chuyến này, ta nghĩ mọi chuyện sẽ còn tệ hơn." Nếu đổi thành cha của Cung Âu trực tiếp giải quyết, chỉ sợ sẽ phát sinh đại chiến thế giới mất. Gia đình hòa hợp, quan hệ gắn bó hay không còn dựa vào bà, kết quả Cung Âu còn không cảm kích. "Vậy mẹ muốn giải quyết thế nào?" Cung Âu hờ hững hỏi, giọng nói từ tính. Người hầu bưng trà chanh lên, cung kính lui sang một bên. La Kỳ bỏ găng tay ra, bưng chén lên uống một ngụm, lúc này mới nhìn về phía Cung Âu, ôn nhu nói rằng, "Giống như bất cứ gia đình nào muốn ngăn cản con cái tự do yêu đương, trước tiên phải hiểu rõ nguyên nhân." "Cái gì?" Cung Âu trầm giọng hỏi ngược lại, hai chân thon dài tùy ý gác lên, ánh mắt lộ ra một vẻ thiếu kiên nhẫn. "Con vẫn đồng ý gánh vác trách nhiệm gia tộc, vậy nói cho mẹ biết, tại sao lại công khai người bạn gái này?" La Kỳ hỏi. Cung Âu ngồi cách xa bà, nghe vậy, ngước mắt lạnh lùng nhìn bà, môi mỏng khẽ nhếch, "Ba cái lý do." Hắn nói từng lý do một. "Nha?" La Kỳ xinh đẹp ung dung trên mặt đầy vẻ hiếu kỳ. "Thứ nhất, con thích cô ấy." "..." "Thứ hai, con thích cô ấy." "..." "Thứ ba, con thích cô ấy." Cung Âu nói, ngữ khí bá đạo, thái độ hung hăng như không cho phép người khác xen vào. "Ta không cho đây là lý do quan trọng để con công khai tình yêu." La Kỳ nhẹ nhàng nói, cúi mắt liếc nhìn trà chanh trong chén, "Theo ta được biết, kiểu phụ nữ như vậy bên cạnh con không ít." Coi trọng một người phụ nữ thì có thể cho đi theo bên cạnh, chỉ cần không phải chính thức giao du là được, cần gì phải từ bỏ thông gia, từ bỏ trách nhiệm gia tộc. Chuyện này thực sự không phải là việc làm sáng suốt. "Bởi vì" Cung Âu đang nhìn mẹ của mình. Thái độ La Kỳ ung dung chờ đáp án của hắn. Cung Âu ngửa cằm, sau đó chậm rãi mở miệng, "Bởi vì con muốn ở bên cạnh cô ấy, muốn nhìn cô ấy cả đời, những người phụ nữ khác con đều không muốn nhìn, càng không muốn ngủ." Ngữ khí của hắn ngông cuồng đến tự đại. "..." Sắc mặt La Kỳ vừa mới còn thong dong vào đúng lúc này như sụp đổ xuống, không cách nào trấn định được nữa, "Cung Âu, con có biết con đang nói cái gì hay không?" "Sao, bây giờ mẫu thân nghe không hiểu tiếng Trung rồi." Cung Âu hỏi ngược lại, môi mỏng làm nổi lên một đường cong, tà khí đến cực điểm. "Con đang nói tới con muốn có mối quan hệ nghiêm túc với cô ta?" La Kỳ hỏi. Điên mất rồi, con trai của bà lại muốn có mối quan hệ nghiêm túc với một người phụ nữ, hắn động tình rồi. Con ngươi đen của Cung Âu nhìn bà, "Mẹ biết tổng kết." "Ta muốn gặp cô ta." La Kỳ nói, gương mặt xinh đẹp nhất thời nghiêm túc lại, đã không còn một chút nụ cười. Bà nghĩ, vấn đề này hẳn là khó giải quyết. "Mẹ, con sẽ không để người dùng bộ dạng hiện tại đi gặp cô ấy." Thân thể Cung Âu hơi nghiêng về phía trước, mười ngón tay giao nhau, con ngươi đen nhìn về phía bà, môi mỏng hơi cong lên, giọng nói trầm thấp, "Bây giờ cô ấy ra sao thì lòng con đau lắm." "..." Đau lòng? La Kỳ không còn gì để nói, một lát sau mới nói, "Sợ ta làm cô ta sợ, còn có thể sống sót ở bên cạnh con thì năng lực chống chọi cũng không tệ nhỉ." Con trai mình bị chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng cũng không phải là bà không biết. "Dù thế nào người cũng không thể hù dọa cô ấy." Giọng điệu Cung Âu bá đạo đến cực điểm, biểu hiện cố chấp con muốn bảo vệ cô ấy sẽ bảo vệ đến cùng. La Kỳ hiểu tính khí của con trai mình đương nhiên sẽ không làm việc xằng bậy, đặt cốc trà về, khẽ nói, "Vậy cũng tốt, ta đi chọn một căn phòng để nghỉ ngơi một chút." Đây là lần đầu tiên bà đến đế quốc pháo đài, không nghĩ tới sẽ là để giải quyết chuyện tình cảm của con trai. "Phong Đức." Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía Phong Đức đang đứng gần đó. "Vâng." Phong Đức gật đầu, nho nhã lễ độ hướng về phía La Kỳ đi tới, "Phu nhân, mời tới bên này." "Ừ." La Kỳ từ trên ghế salon đứng lên liếc mắt nhìn Cung Âu, trong đôi mắt xinh đẹp có sự lo lắng, sau đó cùng Phong Đức rời đi, dáng đi cao quý tao nhã. Cung Âu ngồi trên ghế salông, đôi mắt dần ảm đạm.
Mẹ đến, không biết Thời Tiểu Niệm có thể vượt qua cửa ải này hay không. Cung Âu từ trên ghế salon đứng lên, sắc mặt khẽ biến, hướng về phía phòng ngủ của mình, đẩy cửa ra, Cung Âu đi vào bên trong, đứng cạnh cây đàn dương cầm cổ nhìn khắp toàn bộ phòng ngủ không sót thứ gì. Trong phòng ngủ không có bóng người Thời Tiểu Niệm. Đi đâu rồi? Lại đang đau khổ vì Mộ Thiên Sơ đang không rõ tung tích sao? Lông mày Cung Âu nhíu chặt, ra khỏi phòng, tiện tay kéo một người hầu vừa đi ngang qua, "Thời Tiểu Niệm ở đâu?" "Thiếu gia, Thời tiểu thư ở phòng trà." Người hầu cúi đầu. "..." Phòng trà? Không có chuyện gì lại chạy đến phòng trà làm gì không biết, không phải bảo cô ngoan ngoãn ngồi trong phòng sao, nhỡ chạm mặt mẹ hắn. Cung Âu vội vàng đi đến phòng trà, đẩy cửa phòng trà ra, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đứng trước một chiếc bàn gỗ màu đen, trên tay cầm chiếc ấm trong suốt, chăm chú rót trà. Một loạt người hầu đứng ở bên cạnh. "Các người nếm thử, mùi vị thế nào?" Thời Tiểu Niệm đưa một ly trà cho người hầu, ngữ khí có phần căng thẳng. "Cảm tạ Thời tiểu thư." Người hầu nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra vẻ mặt phức tạp, nói rằng, "Thời tiểu thư, không phải nói Hồng Trà này cô pha không đúng, nhưng nó có rất ít mùi vị Anh quốc." "..." Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, vẻ mặt có sự thất vọng. Mùi vị Anh quốc? Anh quốc cô chưa từng đến, thì làm sao có thể pha ra được cái gì mùi vị Anh quốc, mấy món ăn Anh quốc lần trước cô học cũng chưa từng được thực hành. Đừng nói các món ăn, hiện tại ngay cả Hồng Trà cô cũng không pha được. "Đang làm gì?" Cung Âu hướng về phía cô, ôm Thời Tiểu Niệm vào trong lòng, con ngươi đen thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, có chút sủng nịch. Người hầu lập tức hướng về phía hắn cúi đầu, "Thiếu gia." "Đều lui cả ra." Cung Âu phất tay ra hiệu. "Vâng, thiếu gia." Người hầu lũ lượt rời đi. Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh bàn, đôi tay trắng nõn nâng chiếc ấm, môi mím chặt, mấy giây sau mới nói, "Còn có thể làm gì, muốn đi lấy lòng mẹ anh, kết quả phát hiện mình ngay cả mấy người hầu đã từng ở Anh quốc cũng không lấy lòng được, em không muốn đi bêu xấu." So với bêu xấu, không bằng giấu dốt. Cung Âu nhìn cô, ngực khẽ chấn động. Cô lại đang suy nghĩ làm mẹ hắn vui lòng. Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, đem ấm trà để xuống mặt bàn, bên hông có thêm một đôi tay. Cung Âu từ phía sau ôm cô, hai tay quấn ở hông của cô, cầm chặt hai bàn tay của cô, giọng nói trầm thấp mà bá đạo, "Vậy thì không cần phải đi lấy lòng bà." "Trước đây không phải anh hi vọng em có thể lấy lòng người nhà của anh sao?" Thời Tiểu Niệm tựa vào ngực hắn hỏi. Trước đây, hắn còn bắt cô phải đi học cách làm mấy món ăn Anh quốc. Chính là vì để một ngày cô có thể khiến người nhà hắn yêu thích. "Trước đây không phải anh còn không nghĩ tới mình sẽ công khai em đối với toàn bộ thế giới sao." Cung Âu nói, xoay người cô lại, làm cho cô dựa vào bàn gỗ màu đen mặt hướng về mình, thoáng cúi người mặt kề mặt cô, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, đôi môi ấm áp khẽ mơn trớn mặt cô, "Ngược lại, anh đã vì em mà phản kháng lại gia tộc, kết quả em học thế nào không còn quan trọng nữa, bọn họ chịu hay không chịu cũng phải tiếp thu." Hai mắt Thời Tiểu Niệm hơi rủ xuống, cô nhìn cúc áo trên áo sơ mi của hắn, lúng túng hỏi, "Mẹ anh nói muốn gặp em sao?" Cung Âu nói, "Trước hết anh để cho tâm tình của bà ổn định lại đã." Không thể làm cho cô sợ. Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm khẽ cười một tiếng, nhìn về phía hắn, "Anh còn có thể để cho tâm tình của người khác ổn định lại à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận