Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 329: Dùng việc đính hôn để đổi lấy tung tích (length: 10030)

Vị bị người quan trọng nhất với mình không tin tưởng là như thế nào, Cung Âu chưa từng trải qua. Nhưng hắn chợt nhớ ra, bởi vì không được tin tưởng, mà Thời Tiểu Niệm cũng giống như cô bé kia, cũng đã rơi rất nhiều nước mắt. Mặc kệ cô ấy nói thế nào, hắn cũng không tin. Cô ấy nói đứa bé là của hắn, hắn không tin, thậm chí còn muốn p·h·á bỏ con của chính mình. Hắn như một thằng khốn nạn vậy, làm sao Thời Tiểu Niệm có thể chịu đựng được. Cung Âu đi qua một bãi cỏ, n·g·ự·c rất khó chịu, cả người bực bội, như có cái gì đó đè lên cổ họng và n·g·ự·c của hắn, nỗi buồn khiến cho hắn gần như nghẹt thở, nhưng không thể giải tỏa. Hắn t·à·n nhẫn mà giẫm lên một đám cây cỏ, đó là một cây quý báu mà Cung gia đặc biệt trồng, bị Cung Âu giẫm nát. Hai tháng. Hắn vẫn chưa tìm được cô, cứ tiếp tục như thế, hắn sợ đến khi hắn tìm được, cơ thể cô đã lạnh ngắt. Cung Âu trở về lâu đài, tr·ê·n giày dính đầy bùn đất.
Hắn đi vào một chiếc cổng vòm cao, có người hầu đã sớm chờ đợi ở đó, "t·h·iếu gia, lão gia vừa từ nhà máy rượu trở về, đang ở thư phòng, xin ngài qua đó một chuyến."
"..."
Cha. Cha của hắn là một nhân vật khó đối phó hơn so với mẹ rất nhiều, mẹ của hắn là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng cha của hắn lại là một người tàn bạo, trong mắt của ông chỉ có danh vọng và vinh dự của Cung gia.
Nửa giờ sau, Cung Âu từ trong thư phòng đi ra, trên mặt có thêm một vết thương, m·á·u tươi từ vết thương chảy xuống, tạo thành một vết m·á·u dài, vết m·á·u n·ổi bật tr·ê·n khuôn mặt anh tuấn của hắn tạo cảm giác có mấy phần bất cần.
Ở nhà, La Kỳ ăn mặc tương đối thoải mái, bà đang ngồi ở trong sảnh thưởng thức trà chiều. Thấy Cung Âu từ một hướng khác đi tới, tay cầm cốc r·u·n rẩy, vội vã buông ra, lo lắng đón hắn, "Cung Âu, sao con bị thương vậy, có phải con lại đi th·á·c·h thức uy nghiêm của cha con?"
Trong nhà, Cung Úc là đứa trẻ luôn nghe lời chồng bà, nhưng vì tư chất bình thường mà không được ông ấy quan tâm; Cung Âu thông minh vượt trội nên khiến ông hài lòng, nhưng lại không đủ vâng lời. Đây đại khái là chuyện đau đầu nhất trong đời của chồng bà.
"..."
Sắc mặt của Cung Âu không được tốt, đẩy La Kỳ ra, đi thẳng tới chiếc ghế salon màu xanh lục rồi ngồi xuống.
"Con biết rõ cha con sẽ không nói tung tích của Thời Tiểu Niệm cho con mà, tại sao còn muốn đi hỏi ông ấy" La Kỳ ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn vết thương trên mặt hắn khá đau lòng.
"Vậy bà nói cho tôi biết sao."
Cung Âu nhìn về phía bà, giọng nói trầm thấp.
"Con trai, sao mặt mày con lại trông uể oải thế, đã bao lâu rồi con không ngủ?" La Kỳ ân cần hỏi.
"Ba ngày."
Ba ngày nay hắn đều nghĩ cách làm thế nào để huy động được người đi tìm, đến cả giấc ngủ cũng không màng.
"Cái gì" La Kỳ k·i·n·h hãi nhìn hắn, "Tại sao con lại làm như vậy, thân thể con sao có thể chịu n·ổi."
Ba ngày không ngủ.
"Vậy bà nói tung tích của Thời Tiểu cho tôi biết đi”, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, đôi mắt nhìn thẳng về phía La Kỳ, trong mắt đã t·h·iếu đi sự sắc bén của hai tháng trước, "Đã hai tháng rồi, đủ chưa?"
Còn muốn để hắn tìm bao lâu nữa. Hắn đã tìm đến mức muốn p·h·át đ·i·ê·n lên rồi, liều m·ạ·n·g tìm k·i·ế·m, nhưng không có một chút tin tức nào.
"Tại sao con cứ phải cố chấp với Thời Tiểu Niệm như vậy, cô ta đáng giá để con lưu luyến đến thế à?" La Kỳ nói, "Con có biết ngày hôm qua cha con vừa nói chuyện gì với mẹ hay không, muốn cho người điều tra về thân phận của Thời Tiểu Niệm một chút, xem cô ta là dạng phụ nữ thế nào mà có thể khiến cho đứa con trai ưu tú của ông ấy si mê đến mức như vậy."
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu cứng đờ, "Ông ấy muốn điều tra Thời Tiểu Niệm?"
Muốn đi điều tra về Thời Tiểu Niệm, sẽ điều tra ra được thân thế bối cảnh chân chính của Thời Tiểu Niệm, và cả chuyện năm đó nữa...
Lúc này hắn đang vội vàng tìm người, còn chưa giải quyết dứt khoát chuyện đó.
"Đúng vậy, con cũng biết tính của cha con rồi đó, chuyện có thể làm cho ông ấy n·ổi giận cũng không nhiều, nhưng một khi đã n·ổi giận, thì hậu quả không thể lường hết được." La Kỳ không biết suy nghĩ trong lòng của Cung Âu, khẽ than nói rằng, "Con đừng tìm cô ta nữa có được không?"
"Nói cho tôi biết tung tích của cô ấy."
Ánh mắt Cung Âu giật giật, cố chấp nói câu này.
"Không phải là chúng ta giấu."
La Kỳ nói.
"Chuyện đã phơi bày ngay trước mắt cớ sao phải d·ố·i tôi, trên đời này có bao nhiêu người có bản lĩnh khiến cho tôi không tra được chút manh mối nào?" Cung Âu cười lạnh một tiếng.
Trừ cha mẹ yêu quý của hắn ra.
Sắc mặt La Kỳ hơi đổi một chút, ánh mắt dừng ở vết thương tr·ê·n mặt của hắn, mắt thấy m·á·u ở vết thương càng chảy càng nhiều, bà càng thêm đau lòng, "Được rồi, không nói những chuyện này nữa, để ta xử lý vết thương giúp con."
Bà cố đổi chủ đề.
Đôi mắt đen kịt của Cung Âu nhìn thẳng vào trong đôi mắt tràn đầy quan tâm của bà, trầm thấp hỏi từng chữ một, "Mẹ, bà rất quan tâm tôi à?"
"Đương nhiên là ta quan tâm con rồi, con là đứa con trai yêu dấu nhất của ta."
La Kỳ không hề che giấu tình yêu với hắn chút nào.
"Vậy bà nói cho tôi biết tung tích của Thời Tiểu Niệm đi."
Cung Âu lại hỏi một lần nữa, kiên quyết muốn có câu t·r·ả lời.
"Cung Âu..."
La Kỳ bất đắc dĩ nhìn hắn, đang muốn nói gì, chỉ thấy Cung Âu ngồi ở đó, con ngươi đen liếc nhìn xung quanh.
La Kỳ đang tự hỏi hắn muốn làm gì, bỗng nhiên Cung Âu vung tay một cái hất cây đèn thủy tinh bên cạnh rơi xuống đất.
"Ầm."
Cây đèn thủy tinh vỡ nát.
Cung Âu không chút do dự mà cầm lấy một mảnh thủy tinh, đem mảnh thủy tinh nhọn nhắm ngay vào vết thương của mình, La Kỳ kinh ngạc bật dậy, "Cung Âu con muốn làm gì?"
"Tôi muốn xem mẹ của tôi yêu tôi được bao nhiêu."
Đôi mắt đen của Cung Âu nặng nề nhìn về phía bà, gằn ra từng chữ một, tay cầm mảnh thủy tinh trực tiếp đ·â·m vào vết thương tr·ê·n mặt mình.
Không hề có một chút chần chờ.
Miệng vết thương bị làm rách to hơn, Cung Âu im lặng, tùy ý để m·á·u tươi chảy xuống.
"Đừng..." gương mặt xinh đẹp của La Kỳ sợ đến mức thất sắc, hoảng sợ nhìn hắn, "Cung Âu, con đừng cố chấp như thế nữa có được không, chúng ta có thể từ từ nói chuyện."
Từ nhỏ đến giờ hành động của Cung Âu luôn cực đoan đến đáng sợ. Chỉ vì Thời Tiểu Niệm mà thằng bé dám đứng trước mặt bà tự hủy hoại chính mình, hắn quá đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g.
"Xem ra sức nặng của tôi không đủ rồi."
Cung Âu tự giễu nói, tựa như không cảm nhận được đau đớn, hắn nắm chặt mảnh thủy tinh tiếp tục đ·â·m vào vết thương của mình.
Dùng sức không chút lưu tình.
Vết thương sâu hơn. Lại một dòng m·á·u chảy xuống.
La Kỳ sợ hãi che miệng lại, liên tục xua tay, "Cung Âu, con đừng như vậy, con đừng dọa ta, con biết thân thể của mẹ không được tốt lắm mà."
Vì cảnh tượng trước mắt mà đầu của bà, La Kỳ vội vã dùng tay đè đầu, thân thể loạng choạng.
"..."
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào bà, không nói gì, tay dùng sức nắm chặt mảnh thủy tinh tiếp tục đ·â·m về phía mặt mình.
La Kỳ sợ sự cố chấp của hắn, liền vội vàng nói, "Được, được rồi, ta nói."
Cung Âu ngừng tay.
"Tất cả các ngươi lui xuống." La Kỳ đẩy người hầu bên cạnh ra, sau đó nhìn Cung Âu nói rằng, "Là ta bắt Thời Tiểu Niệm đi, đứa bé trong bụng cô ta đúng là của con, ta không cho người c·ưỡng b·ứ·c cô ta."
Đáp án này, hắn đoán được. Nhưng giờ phút này một lần nữa nghe được từ miệng của La Kỳ - kẻ cầm đầu nói ra, n·g·ự·c của Cung Âu vẫn tàn nhẫn mà bị chấn động, hắn như nhìn thấy hình ảnh mỗi lần vì hắn không tin mà Thời Tiểu Niệm lại rơi nước mắt. Cô nói rất đúng, xưa nay hắn chưa từng dịu dàng với cô. Chưa từng có.
"Cô ấy ở đâu?"
Vẻ mặt của Cung Âu không có một chút bất ngờ, m·á·u tươi không ngừng chảy ra ở một bên mặt, khiến cho người khác nhìn thấy mà giật mình.
"Ta không thể nói, Cung Âu, thật sự không thể, con không phải không biết tính cách của cha con, với lại con thật sự không thể ở cùng Thời Tiểu Niệm."
La Kỳ đứng ở đó, cả người rất khó chịu, một tay đặt trên vai Cung Âu, màu sắc trên mặt của hắn làm cho ánh mắt của bà khó chịu. Điều này làm cho bà nhớ đến, thời điểm Cung Âu vì cái c·h·ế·t của Cung Úc mà đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g tự hủy hoại bản thân, vào lúc ấy, hắn còn chưa đầy 20 tuổi. Hiện tại, hình ảnh ấy lại lặp lại chỉ vì Thời Tiểu Niệm.
"..."
Cung Âu nhìn bà, cũng không phí lời, cầm mảnh thủy tinh lại muốn đ·â·m lên mặt mình.
"Đừng..." La Kỳ đứng ở đó, đôi mắt xinh đẹp trực tiếp rơi lệ, thương cảm mà nhìn Cung Âu, "Con đừng tiếp tục làm tổn thương đến mình, ta đã mất một đứa con trai rồi, tại sao đứa con còn lại cũng không thể để ta bớt lo."
Lời này làm cho Cung Âu xúc động.
Cung Âu ngồi ở trên ghế salon không chút cảm xúc nào, đôi mắt buồn bã. Nhắc tới anh trai hắn, tay cầm mảnh thủy tinh lại r·u·n rẩy.
"Cung Âu, đừng làm tổn thương chính mình, được không?"
La Kỳ gần như cầu xin.
"Nói cho tôi biết tung tích của Thời Tiểu Niệm" Cung Âu vẫn cố chấp với câu t·r·ả lời.
La Kỳ lau nước mắt nói, "Sao con cứ phải như vậy, con cứ như vậy thì sớm muộn gì cô ta cũng xảy ra chuyện."
"Nếu tôi không tìm được cô ấy, thì đến khi cô ấy sinh con cũng sẽ bị các ngươi s·á·t h·ạ·i" Cung Âu trừng bà thốt ra.
Hắn nhất định phải nhanh chóng tìm được cô, cứu thoát Thời Tiểu Niệm an toàn.
La Kỳ đứng ở đó, ngơ ngác nhìn ánh mắt p·h·ẫ·n nộ của con trai mình, sau đó nhẹ giọng nói rằng, "Cái con lo lắng là sự an toàn của Thời Tiểu Niệm à, không phải là muốn dây dưa với cô ta, có đúng không?"
Nếu như là như vậy, có thể giải quyết mọi chuyện một cách hoàn hảo.
"..."
Cung Âu trầm mặc, không nói gì, môi mỏng mím lại.
"Như vậy, ta có thể nói cho con biết tung tích của Thời Tiểu Niệm, nhưng, ta có một điều kiện." La Kỳ từ trong sợ hãi mà tỉnh lại, ngón tay khẽ lau nước mắt, hắn xuống bên cạnh ngồi.
"Tôi không thực hiện bất cứ điều kiện nào."
Cung Âu lạnh lùng thốt, từ trước đến giờ hắn không t·h·í·c·h bị uy h·i·ế·p.
"Đính hôn với Mona, thông gia cùng gia tộc Lancaster, chính thức c·ô·ng khai liên minh." La Kỳ nhìn hắn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận