Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 429: Cái người đàn ông vụng về này (length: 10380)

Nếu trong một giây nữa hắn ném cô vào tường thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Anh đừng giận, em nói những lời này vì không muốn giấu anh bất cứ chuyện gì nữa." Thời Tiểu Niệm nhíu mày, nhìn hắn chăm chú nói, "Bây giờ anh có thể tin em được không, em cũng đã ở bên cạnh anh rồi, đã đính hôn với anh rồi, em nợ Mộ Thiên Sơ một câu xin lỗi, nợ hắn một lời thú nhận, anh hiểu không?"
"Không hiểu."
Cung Âu mạnh mẽ buông ra hai chữ.
Tại sao hắn phải tìm hiểu chuyện cô và Mộ Thiên Sơ ở cùng nhau, tại sao hắn phải biết những chuyện này, nếu không phải hắn khư khư cố chấp, thì cô đã quyết định ở bên Mộ Thiên Sơ cả đời.
Buồn cười.
Hắn không muốn biết.
Nói với hắn những điều này căn bản không có ý nghĩa.
"Nếu em và Mộ Thiên Sơ thật sự có gì mờ ám, em sẽ không ở trước mặt anh nói như vậy."
Cô trong sạch, không hề chột dạ.
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt hắn nói, "Em nợ Thiên Sơ nhiều lắm, sau khi Mona đem chuyện của Tịch Ngọc vạch trần cho Cung gia biết, em đã phải trải qua rất nhiều trận tập kích, nếu không có Thiên Sơ, em đã chết rất nhiều lần rồi."
"..."
Cung Âu im lặng không nói, răng cắn chặt, đôi mắt đen trừng trừng nhìn cô.
Ánh đèn trong thang máy lướt qua mặt hắn, vẻ mặt hắn lúc này cực kỳ lạnh lẽo.
"Còn nữa, lúc trước ở Anh, cũng là Thiên Sơ cứu em ra ngoài, hắn đối xử với em thật sự quá tốt rồi, nếu như hắn vì em mà xảy ra chuyện gì, em sẽ áy náy cả đời." Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, hy vọng có thể được Cung Âu thấu hiểu.
Nếu không có sự đồng ý của Cung Âu, mà cô cứ đi tìm Mộ Thiên Sơ, thì con đường của bọn họ sẽ càng ngày càng khó đi.
"Hắn làm những điều này chỉ để giành lấy được em, giữ lấy em mà thôi." Cung Âu trừng mắt nhìn cô nói, cố nén cơn tức giận đang bùng phát trong người.
"Dù là vậy, nhưng hắn vẫn đến giúp em, không phải sao?" Thời Tiểu Niệm nói, lông mi khẽ run rẩy, tay đang ôm cánh tay của hắn rũ xuống, nhìn kỹ Cung Âu mà nói, "Lại nói, chẳng lẽ anh không biết gì, việc mẹ em hôn mê trong bệnh viện hai ngày là do anh giở trò phải không."
Lời này, cô vốn không muốn nói.
Cung Âu đứng trước mặt nàng, sắc mặt hơi ngưng lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm nàng, "Sao em biết?"
Trong mắt hắn có một tia lo sợ thoáng qua, nhưng không có vẻ chột dạ khi bị vạch trần.
Hắn là kiểu người dù làm chuyện xấu cũng vẫn tự cho là đúng, chỉ là sợ cô chán ghét hắn.
"Em đoán." Thời Tiểu Niệm cười khổ, "Mẹ nói, sau khi bà đến bệnh viện mới trở nên buồn ngủ như vậy, lúc trước em vẫn cho là bà bị té xỉu, nhưng ngất thì cũng không thể có trạng thái như vậy."
"Anh không thể để em rời đi trước khi lễ đính hôn bắt đầu một ngày, nhưng nếu đưa em đi sớm hơn thì cha anh sẽ có thời gian phát hiện ra, mẹ em vào bệnh viện là bước ngoặt tốt nhất, vì thế nên anh để bác sĩ động tay động chân một chút." Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô nói.
Đợi đến trước đêm lễ đính hôn diễn ra, mang cô đi là thời cơ thích hợp nhất.
Thời Tiểu Niệm cắn môi.
Thấy vậy, Cung Âu cố nói thêm một câu, "Chỉ là thuốc ngủ mà thôi, không làm hại đến sức khỏe của bà ấy."
"Em biết anh sẽ không làm hại mẹ em."
Thời Tiểu Niệm cười nhạt, không hoài nghi gì, cô nhìn về phía Cung Âu, "Đối với em mà nói, chỉ cần không làm tổn thương đến người mà em quan tâm, hoặc là vượt qua giới hạn cuối cùng của em, em đều hiểu được."
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, cơn giận so với vừa nãy đã giảm đi nhiều, hừ lạnh một tiếng, "Nói thẳng ra, em muốn anh đồng ý để em đi tìm người đàn ông kia."
"Không phải, là anh cùng em đi tìm."
Thời Tiểu Niệm nói một cách dứt khoát.
"Thời Tiểu Niệm, có phải em muốn ăn đòn không?"
Cung Âu giơ nắm đấm lên.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, không có ý muốn lùi bước, trong mắt càng không có vẻ e ngại, Cung Âu giơ tay một lúc, mắt trừng cô, khí thế muốn đàn áp rõ ràng, cuối cùng ở trong ánh mắt của Thời Tiểu Niệm mà hết sức khó chịu thu tay về.
"Tìm thì tìm, em muốn nói chuyện gì với hắn nhất định phải nói ngay trước mặt anh."
Cung Âu vẫn chịu thỏa hiệp.
"Ừ, tốt."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, cùng hắn đi ra khỏi thang máy, trở lại trong xe.
Cô kể đầu đuôi chuyện Mộ Thiên Sơ biến mất một cách đơn giản, Cung Âu lười biếng ngồi trong xe, ngón tay thon dài nghịch nghịch mép váy của cô, khinh thường nói, "Không phải là đi rồi sao, một người đàn ông lớn đầu rồi, còn lo lắng hắn sẽ nghĩ quẩn."
Nghĩ quẩn thì càng tốt hơn.
Cung Âu hắn sẽ tặng thêm cho mấy quả pháo hoa.
Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh hắn, bất đắc dĩ nhìn hắn, không thể nào hi vọng Cung Âu giúp cô tìm người, việc nhiều nhất mà hắn làm chính là giám thị cô.
Thời Tiểu Niệm cầu cứu nhìn về phía Phong Đức ngồi ở ghế lái, Phong Đức nói, "Tịch tiểu thư đừng lo, chúng ta có thể tìm camera giám sát từ chỗ Mộ tiên sinh xuất hiện cuối cùng, sau đó tìm từng cái một, sẽ nhanh có manh mối thôi."
Cô còn chưa kịp nói gì, âm thanh lạnh như băng của Cung Âu đã truyền đến, "Lão già này, ông có biết làm những việc này tốn không ít nhân lực vật lực hay không, có phải ông thừa tiền không hả?"
"..."
Phong Đức im lặng.
Bắt đầu từ khi nào thì thiếu gia quan tâm đến chuyện tiền bạc?
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn gương mặt lạnh như băng của Cung Âu, "Không phải anh nói không bao giờ thiếu tiền sao?"
"Sau khi tổ chức lễ đính hôn thì thiếu tiền rồi." Cung Âu hùng hổ nói.
"..."
"Em xem em phá của như thế nào, anh cũng sắp bị em vét sạch rồi."
Cung Âu nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.
"..."
Thời Tiểu Niệm biết rõ Cung Âu không muốn để cho cô tìm, cô nói khô cả miệng cũng vô dụng, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi đó.
Phong Đức ngồi ở phía trước nói, "Vậy chỉ có cách xin Tịch tiểu thư thử nghĩ lại xem Mộ tiên sinh có thể đi đâu, tôi sẽ bảo vệ sĩ tìm xung quanh đó một chút, dù sao lương của vệ sĩ cũng được trả theo kỳ."
Vừa dứt lời, Phong Đức đã bị Cung Âu tàn nhẫn trừng một cái, "Tôi thấy hình như dạo này xương cốt của ông cũng bắt đầu lỏng lẻo rồi thì phải, cánh tay thường xuyên hướng ra ngoài."
Trong chuyện bắt Thời Tiểu Niệm đi, Phong Đức vẫn còn cảm thấy áy náy với cô.
Cô quá tín nhiệm ông, nhưng ông lại lừa, bởi vậy Phong Đức muốn giúp Thời Tiểu Niệm một chút, nghe vậy ông cười, "Thiếu gia nói nghiêm trọng quá rồi, bây giờ Tịch tiểu thư là vợ chưa cưới của thiếu gia, là người một nhà, cánh tay của tôi có hướng ra ngoài đâu."
Phong Đức am hiểu nghệ thuật nói chuyện.
Quả nhiên, Cung Âu nghe vậy mặt tuy rằng vẫn lạnh lẽo, nhưng ánh mắt đã hòa hoãn hơn so với vừa nãy rất nhiều.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, khẽ cắn môi.
Nơi mà Thiên Sơ có thể đi, hắn sẽ đi đến đâu đây?
Nếu là vì chuyện của cô mà đột nhiên biến mất, vậy có thể hắn sẽ đến nơi có liên quan đến cô.
"Phong quản gia, có thể phái người về quê của tôi tìm xem, tôi sẽ viết mấy địa chỉ cho ông." Thời Tiểu Niệm nói, cô nghĩ đến khu vườn ở quê kia, với lại, khi còn bé cô và Thiên Sơ có rất nhiều kỷ niệm ở nơi đó.
"Tốt, Tịch tiểu thư."
Phong Đức nói, đưa giấy bút cho cô.
"Còn có Vân Chi đảo, cũng nên đến đó tìm một chút."
Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa nhận giấy bút bắt đầu viết địa chỉ xuống, Vân trên Chi đảo là nơi đầu tiên Mộ Thiên Sơ khôi phục ký ức, hắn có thể sẽ đến nơi đó.
"Nhiều địa chỉ như vậy, hồi ức của hai người đúng là quá nhiều." Đôi mắt đen của Cung Âu sâu kín nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ngón tay suýt chút nữa xé rách mép váy của cô.
Thời Tiểu Niệm không để ý tới hắn, tiếp tục chuyên chú viết địa chỉ.
Cung Âu đâm váy của cô thành một cái lỗ nhỏ, trong mắt che một mảnh mờ mịt, "Nếu anh biến mất, vậy em có thể nghĩ ra dù chỉ là một địa chỉ không?"
"Thiên Chi cảng."
Thời Tiểu Niệm đang viết địa chỉ, buột miệng nói ra.
Thiên Chi cảng, là nơi bọn họ có nhiều hồi ức nhất, hắn sẽ không đi chỗ khác.
Động tác xoắn mép váy của Cung Âu hơi chậm lại, sắc mặt hơi thay đổi, lạnh lùng nói, "Nếu không tìm thấy anh ở Thiên Chi cảng thì sao?"
"Thì đến tiểu khu mà vợ chồng Hạ Vũ ở." Thời Tiểu Niệm đáp lại, tiếp tục viết địa chỉ.
"Cái tiểu khu rách kia anh không thèm đi."
Cung Âu phủ nhận.
"..."
"Đoán nữa đi, em đoán được nhiều nơi mà Mộ Thiên Sơ có thể đến lắm cơ mà." Sao hồi ức của bọn họ lại nhiều như vậy.
Hắn có khả năng có thể đến những đây, có những nơi đã bị đập đi xây lại, có những nơi thì đã bị bỏ hoang.
"Thời gian em ở cái tiểu khu kia là thời điểm anh làm em đau lòng nhất, nếu như anh không ở Thiên Chi cảng nhớ nhung quá khứ, thì anh nhất định sẽ đi nơi nào đó để ăn năn." Thời Tiểu Niệm đem giấy bút giao cho Phong Đức, sau đó quay đầu nhìn về phía Cung Âu, mỉm cười, "Em nói rất đúng phải không?"
"..."
Cung Âu không hề nhúc nhích mà ngồi ở đó đối diện với ánh mắt của cô, đôi mắt của cô trong suốt mà sáng sủa.
Trúng hết.
Nói không sai chút nào.
Cô giống như con giun đũa bò trong bụng hắn.
Thấy hắn không nói lời nào, Thời Tiểu Niệm nói, "Xem ra em đã đoán đúng rồi."
"Em thật sự hiểu đàn ông." Cung Âu bất âm bất dương nói.
"Tịch tiểu thư vẫn yêu thiếu gia, vì thế nên mới có thể nói một cách khẳng định như vậy, đối với hướng đi của Mộ tiên sinh đều hoàn toàn không chắc chắn, nên mới phải đoán nhiều địa chỉ như vậy." Phong Đức cố nịnh bợ nói, nụ cười hiền lành.
"Cắt."
Cung Âu ngồi trong xe, mặt không thay đổi quay đầu nhìn về bóng đêm ngoài cửa sổ, bỗng dưng, khóe môi cong lên, ý cười sâu sắc, giữ nguyên nụ cười tươi roi rói.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn một cái, vừa vặn từ trên cửa sổ xe nhìn thấy nụ cười của Cung Âu, giống như một đứa bé.
"..."
Cái người đàn ông vụng về này.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nở nụ cười.
Màn đêm thăm thẳm, xe chầm chậm dừng lại ở một kiến trúc hoành tráng, cả tòa kiến trúc được bao bọc bởi ánh sáng rực rỡ, chỉ có điều tòa kiến trúc này không mang chút hơi ấm nào.
Thời Tiểu Niệm bước xuống xe, ngước mắt nhìn kiến trúc trước mắt.
Cô còn nhớ thời điểm lần đầu tiên đi vào nơi này, bị sự huy hoàng và phồn hoa của tập đoàn Mộ thị làm cho kinh ngạc, nhưng hôm nay, nó giống như một tòa thành lẻ loi đứng đó, không có một chút hơi người nào.
Những nơi cần tìm Phong Đức đều đã phái người đi tìm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận