Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 548: Nhớ hắn có một chiếc đồng hồ Như vậy (length: 10395)

Thời Tiểu Niệm ăn xong cơm chiên trứng, đi tới bên cạnh hắn xem hắn đang làm gì, động tác tay của Cung Âu thật nhanh, nhanh đến mức cô gần như không nhìn rõ. Cô chỉ thấy trên màn hình là một tấm ảnh chụp màn hình, được cắt ra từ video của tên bắt cóc. Cung Âu lợi dụng phần mềm của hắn không ngừng phóng to tấm ảnh chụp màn hình để nhìn rõ hơn, trên màn hình mặt tiểu Quỳ không ngừng lớn hơn, lại biến lớn.
Thời Tiểu Niệm không hiểu hắn muốn làm gì, khom người đứng ở một bên nhìn. Cung Âu không ngừng phóng to mặt tiểu Quỳ, sau đó có chút nản lòng than nhẹ một tiếng, "Là thông tin vô dụng."
"Cho em xem một chút."
Sao lại là thông tin vô dụng?
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại ngồi xuống bên cạnh hắn, trong màn hình nửa gương mặt của tiểu Quỳ được phóng to, vị trí tiêu điểm là mắt tiểu Quỳ. Cô giờ mới hiểu được ý đồ của Cung Âu, Cung Quỳ ngồi trong cốp xe quay đầu, trong con ngươi hiện một hình ảnh.
Đó là một ảnh bên, có thể thấy là một đoạn cánh tay nâng lên. Hình ảnh rất mờ. Phần mềm của Cung Âu cũng không thể làm rõ như ban đầu. Cung Âu nâng tay lên cầm đĩa bắt đầu ăn cơm, nuốt một miếng xuống, hắn liền phun toàn bộ cơm ra ngoài không còn hình tượng chút nào. Bàn ăn bừa bộn.
Thật là khó ăn.
Cung Âu cầm giấy lên lau miệng, chuyển mắt lạnh như băng trừng người phụ nữ bên cạnh, cô là cố ý chỉnh hắn sao? Khó ăn như vậy còn ăn với dáng vẻ ngon miệng. Hắn đang muốn mắng cô nhàm chán, Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại ở đó xem, càng xem chân mày càng nhíu chặt.
"Sao thế?" Cung Âu hỏi.
"Chẳng lẽ là hắn?" Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nói, nhưng sao lại là hắn?
"Em nhìn ra cái gì rồi?" Cung Âu lau khô miệng hỏi, thu dọn đống bừa bộn trên bàn.
Thời Tiểu Niệm đưa điện thoại cho Cung Âu, "Y tiên sinh, em nhớ hắn có một chiếc đồng hồ như vậy."
Cung Âu phóng to mắt Cung Quỳ, vừa vặn thấy một đoạn cánh tay, trên cổ tay có một chiếc đồng hồ màu trắng, chiếc đồng hồ này cô có ấn tượng. Đó chính là cái Y tiên sinh đeo.
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu trầm xuống, ngồi bên cạnh cô cầm điện thoại, giọng trầm thấp lộ ra mấy phần cổ quái, "Em ngay cả người ta đeo đồng hồ gì cũng nhớ?"
Trí nhớ của cô thật tốt.
"Đúng vậy." Thời Tiểu Niệm đáp.
Còn đúng.
Cung Âu lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, "Em để ý người khác như vậy?"
Thời Tiểu Niệm chỉ lên đồng hồ đeo tay nói, "Chiếc đồng hồ này là phiên bản giới hạn toàn cầu, giá trị bằng một ngôi nhà, cho nên em mới nhớ, có phải là hắn bắt cóc cặp sinh đôi không?"
Sẽ không phải hắn đi, hắn không giống người thiếu tiền.
...
Y tiên sinh.
Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, "Cho nên là em rước họa tới cửa, em làm ầm ĩ chia tay với anh nên cái gì cũng bị mất."
"Em..." Thời Tiểu Niệm cứng họng, cũng không biết biện minh cho mình kiểu gì, "Nhưng dù sao em cũng biết Y tiên sinh lâu rồi, nếu hắn có tính toán với em, sớm đã ra tay."
Bốn năm qua cô đều sống nương tựa vào nhau với Phong Đức, người như Y tiên sinh muốn chỉnh cô hẳn là dễ như trở bàn tay. Tại sao phải chờ tới bây giờ bắt cóc cặp sinh đôi?
"Biết bao lâu?"
Cung Âu lạnh giọng hỏi.
Bao lâu.
Thời Tiểu Niệm đưa tay vịn trán suy tính vấn đề này, nhớ lại quá khứ nói, "Chắc là từ khi em mở phòng tranh, mỗi quý hắn đều tới mua tranh, cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện với em những chuyện khác, nếu hắn muốn đối phó em không phải sớm đối phó được rồi sao?"
"Tâm tư của đàn ông sao em đoán được? Em nghĩ em là ai." Cung Âu lạnh lùng nói, giọng khó chịu đến lợi hại.
Thời Tiểu Niệm không có lòng dạ nào đi quản ghen tuông trong giọng nói của Cung Âu, thầm nghĩ bây giờ nên làm gì. Nếu quả thật là Y tiên sinh làm, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Hắn hẳn là sẽ không làm cặp sinh đôi bị thương.
Cung Âu cầm điện thoại, mở màn hình trống đưa cho cô, "Em biết vẽ, vẽ lại dáng vẻ người đó, Phong Đức nói mỗi lần đối phương tới hắn đều không ở đây, chưa từng thấy qua."
"..." Thời Tiểu Niệm lặng lẽ ngồi ở đó.
"Vẽ đi. Còn muốn cứu cặp sinh đôi không?" Cung Âu thả điện thoại vào trong tay Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, thấp giọng nói, "Em vẽ không được, Y tiên sinh đó chưa từng lộ mặt thật, luôn đeo kính và khẩu trang. Đặc điểm duy nhất em có thể nhớ chính là tóc ngắn hơi xoăn và đồng hồ đeo tay."
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu trở nên vô cùng lạnh lùng, giọng không kiềm được tăng thêm, "Tịch Tiểu Niệm, gan của em thật đúng là lớn, một tên mặt mũi thật cũng không cho em xem, em cũng dám kết giao?"
Phong Đức lại không nói điểm này với hắn, chỉ nói không tra được tin tức gì.
Đáng chết.
"Cũng không coi là kết giao, hắn chẳng qua là khách của em, là khách, em không có lý do đi để ý hắn đeo kính và khẩu trang." Thời Tiểu Niệm nói.
"Vậy sau đó thì sao, mời nhóm luật sư cho em thì tính là gì? Loại người hành động kỳ quái như vậy, em không nhìn ra hắn có mục đích đặc biệt gì sao?" Cung Âu lạnh lùng dạy dỗ cô, ánh mắt âm trầm, đường nét khuôn mặt căng thẳng.
Thời Tiểu Niệm yếu ớt ngồi ở đó, nói thật, "Muốn nói mục đích gì, ban đầu em cho rằng có thể hắn..."
"Có thể cái gì?" Con ngươi Cung Âu co chặt.
"Có thể là muốn theo đuổi em." Thời Tiểu Niệm dừng một chút thấp giọng nói ra, chống lại ánh mắt đen kịt của Cung Âu, "Bởi vì hắn tặng quà cho em, lại mời luật sư, còn nói rất thích tranh của em."
Ngón tay của Cung Âu lập tức nắm chặt, u lãnh nhìn chằm chằm cô, "Tặng quà cho em?"
"Nước hoa, khăn lụa cao cấp." Thời Tiểu Niệm đầu đuôi ngọn ngành nói.
"Tịch Tiểu Niệm, chuyện quan trọng như vậy tại sao em không nói với anh? Xảy ra chuyện mới nói với anh?" Cung Âu đoạt lấy điện thoại của cô ném mạnh lên bàn.
"Cốp." Một tiếng thanh thúy vang lên.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, biểu tình đờ đẫn, trong nhất thời không phản ứng kịp.
"Nhìn anh như vậy làm gì?" Cung Âu lạnh lùng nhìn cô.
"Anh động thủ." Thời Tiểu Niệm chỉ chỉ điện thoại, lúng túng nói, không phải hắn nói bây giờ hắn vô cùng tỉnh táo, sẽ không động tay động chân bạo lực sao?
Cung Âu cứng họng, từ trên ghế salon đứng lên, tay hung hãn vỗ lưng ghế salon một cái, "Vậy rốt cuộc mục đích của người này là gì? Nếu hắn muốn chiếm em làm của riêng, cần gì phải nhốt em ở đây, trực tiếp đưa ra điều kiện muốn em giao thân cho hắn là được rồi."
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế salon, đưa tay cầm điện thoại về, suy nghĩ một chút nói, "Có lẽ không phải hắn, em gọi điện thoại hỏi hắn."
Ngón tay cô vừa chạm vào màn hình, thanh âm lạnh như băng của Cung Âu liền vang lên, "Bây giờ em gọi cho hắn, hắn sẽ cảnh giác em đã nhận ra sự hiện hữu của hắn, trong án bắt cóc, một khi tên bắt cóc phát hiện thân phận mình bại lộ, tỷ lệ con tin bị giết em biết là bao nhiêu không?"
Lời của Cung Âu thức tỉnh Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm không gọi nữa, hỏi, "Vậy nên làm thế nào?"
"Bị dắt mũi dẫn đi, còn có thể làm gì?" Cung Âu đứng sau lưng cô, hai tay đè xuống ghế salon, thấp mắt nhìn đỉnh đầu cô, giọng lạnh lùng, "Nói chuyện giữa em và Y tiên sinh đó cho anh."
"Thật ra thì không có gì đáng nói." Cô và Y tiên sinh chỉ gặp qua vài lần, căn bản không phát sinh chuyện gì đặc biệt.
"Nói mỗi một câu các người từng nói qua cho anh, anh muốn phán đoán hắn là dạng người gì." Cung Âu vòng qua ghế salon, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, đôi tròng mắt đen lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
"Được."
"Nhớ, là toàn bộ! Một điểm nhỏ giữa các người cũng phải nói cho anh!" Cung Âu tăng thêm một câu.
Vì cặp sinh đôi, Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhớ lại lần đầu tiên gặp Y tiên sinh, "Em nhớ khi đó phòng tranh mới mở không lâu, thật ra thì em cũng không phải là vì lợi nhuận, chỉ là muốn mở một cửa tiệm ở đó."
"..." Cung Âu ngả về sau, lười biếng dựa vào ghế salon nghe.
"Khi đó, chính là thời điểm những tin tức huyên náo về anh nghiêm trọng nhất, dân chúng và truyền thông suy đoán rất nhiều về em, người tới cơ bản đều là xem náo nhiệt, cũng không phải tới mua tranh." Thời Tiểu Niệm khàn khàn nói.
Nhớ lại đoạn thời gian đó quả thực có chút không chịu nổi, cô đã quên quãng thời gian đó tại sao mình chịu đựng nổi, mỗi ngày đều có rất nhiều người cố ý đi vào phòng tranh, không phải xem tranh, mà là nhìn cô —— Người phụ nữ trong truyền thuyết vì tiền có thể gả cho người bệnh tâm thần.
"Vậy em còn mở phòng tranh, em rất thích làm chuyện không có giá trị sao?" Cung Âu lạnh lùng nói, có ý châm chọc.
Nghe hắn lạnh nhạt nói, ánh mắt Thời Tiểu Niệm phát ảm, khổ sở cười một tiếng, nhìn về phía hắn, "Chỉ cần có một người liên lạc qua phòng tranh nói cho em chỗ anh ở, thì đó chính là giá trị."
"..." Sắc mặt Cung Âu trong nháy mắt đọng lại, đúng rồi, cô mở phòng tranh kia chính là vì muốn tìm hắn, sau khi hắn trở lại cũng không chỉ một lần nghe có người nói đó là phòng tranh vọng phu, "Nói tiếp."
Thanh âm của hắn có chút không được tự nhiên.
"Ừ." Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái, tiếp tục cố gắng nhớ lại quá khứ, "Chính là khi đó, Y tiên sinh xuất hiện ở phòng tranh, hắn là khách hàng đầu tiên mua tranh của em. Em nhớ lúc ấy em đang sửa soạn đồ đạc, hắn từ bên ngoài đi vào, ăn mặc không tầm thường, cả người tản ra một loại quý khí không nói ra được, cao lớn, phong độ..."
"Em còn muốn tìm bao nhiêu từ hoa mỹ? Hắn là hung thủ bắt cóc con trai, con gái em!" Cung Âu liếc cô một cái, ngón cái cùng ngón trỏ bóp chung một chỗ, đầu ngón tay bóp đến trắng bệch.
"Không phải anh bảo em nói toàn bộ nói sao?" Cô chỉ nghiêm túc nhớ lại thôi mà.
Sắc mặt Cung Âu trở nên không dễ coi, bưng cốc nước lên uống một hớp, lạnh lùng nói, "Nói, đem những từ em có thể nghĩ nói hết ra."
"Ấn tượng đầu tiên của em đối với hắn là em cảm thấy người đàn ông này hẳn không phải người bình thường, động tác nhấc chân rất ưu nhã, khí chất bất phàm, loại khí chất đó của hắn phải nói như thế nào đây, không hề giống anh lộ vẻ sắc bén ra ngoài, khiến người ta có cảm giác bị chèn ép, loại khí chất đó chính là mặc dù cao quý trên cao, nhưng cũng không sinh ra cảm giác xa cách với người khác, không khiến người khác cảm thấy không thoải mái." Thời Tiểu Niệm nhớ lại thời điểm đó nói.
"Em tô vẽ cho hắn còn muốn kéo anh vào?"
Sắc mặt Cung Âu đen đi mấy phần, ngón tay bóp càng trắng.
Cái gì gọi là hắn lộ vẻ sắc bén ra ngoài, đây là khen hắn hay là chê hắn?
Thời Tiểu Niệm vô tội nhìn hắn, "Em chỉ nghĩ gì nói đó, anh đừng cắt lời em, chuyện mấy năm trước em không dễ nhớ rõ đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận