Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 700: Hồi cuối 1 (length: 9822)

"Hì hì, mẹ thay cho con nhé." Cung Quỳ đẩy cô vào trong. Thời Tiểu Niệm mặc lễ phục vào người, lễ phục được thiết kế theo kiểu cổ chữ V, lộ nửa vai, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, cô vén tóc sang một bên, sau đó đi giày cao gót, đứng trước gương, có chút không dám tin vào chính mình. Đẹp quá. Cô tựa như khoác lên mình một bầu trời sao trắng bạc, quá chói mắt rồi, Cung Âu rất có mắt thẩm mỹ. Bỗng nhiên, chuông điện thoại trong phòng thay đồ vang lên. Điện thoại? Điện thoại ở đâu? Thời Tiểu Niệm quay đầu, thấy trên ghế có một chiếc điện thoại di động, trên mặt đang nhấp nháy ảnh chân dung của một người. Thời Tiểu Niệm đi tới, hình dáng chiếc điện thoại rất mới lạ, độc đáo, rất khác biệt, nhìn ảnh chân dung của Cung Âu ngầm cười, cô đột nhiên phát hiện các phím ấn của chiếc điện thoại này khác với điện thoại thông thường. Cô ấn nút nghe, màn hình hiện lên nhiều mục lựa chọn, là cái gì vậy? "Alo?" Thời Tiểu Niệm không đưa điện thoại lên tai, cầm trong tay nói, ánh mắt rơi vào từng mục lựa chọn trên màn hình điện thoại di động. "Thay xong chưa, sao chậm vậy?" Cung Âu ở phía kia không nhịn được thúc giục. "Vừa thay xong anh liền gọi, điện thoại này làm sao vậy? Sao nhiều lựa chọn lạ vậy." Thời Tiểu Niệm hỏi. "N.E vừa tung ra hệ thống trò chuyện mới, em là người đầu tiên dùng thử, anh còn chưa làm bất cứ khảo nghiệm nào." giọng của Cung Âu có chút đắc ý lại tùy tiện. Hệ thống trò chuyện mới? Chẳng lẽ... Thời Tiểu Niệm lập tức nhìn từng lựa chọn, có lựa chọn khử tạp âm, khử tiếng ồn xung quanh, còn có trò chuyện 3D, trò chuyện ảnh xạ, quả nhiên đúng là nó. Thời Tiểu Niệm ấn trò chuyện 3D, Cung Âu bên kia nhận rất nhanh, một giây tiếp theo, trước mắt cô hiện ra hình ảnh 3D của Cung Âu, âu phục, khuôn mặt đẹp trai rất giống, so với người thật và ảnh 3D, đến cả mi giác và khóe mắt cũng hoàn mỹ đến cực độ. "" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người ngắm Cung Âu 3D trước mắt, có chút không thể nào tin được, "Anh thực sự làm được trò chuyện bằng hình ảnh toàn kí?" Mới có bao lâu, hắn đã làm được rồi. "Em nâng điện thoại lên một chút, anh cao như vậy, đừng để một chú lùn xuất hiện chứ." Cung Âu ở bên kia bất mãn nói. Thời Tiểu Niệm giơ điện thoại lên, quả nhiên phát hiện theo động tác cô giơ điện thoại, nhân vật 3D trước mắt thay đổi cao thấp khác nhau, một lát là Cung Âu cao, một lát là Cung Âu lùn. Lúc cao, lúc lùn. Lúc cao, lúc lùn. Thời Tiểu Niệm thích thú chơi đùa, không nhịn được cười thành tiếng, Cung Âu ở bên kia không vui nói, "Có phải em biến anh thành người lùn rồi không?" "Nào có, em sao lại thế được." Thời Tiểu Niệm để điện thoại xuống, ngồi xổm xuống, Cung Âu bản 3D nhất thời nhỏ bé giống như chú lùn của nàng Bạch Tuyết, "Phụt." "Vậy em cười quái dị như vậy để làm gì?" Cung Âu nghi hoặc, rõ ràng là không tin cô. "Thật sự, trong mắt em anh cao mét tám, phong độ hai mét tám, bốn bỏ năm lên là thành cả trăm triệu rồi!" Thời Tiểu Niệm ngồi xổm dưới đất, vỗ vỗ đầu Cung Âu bản 3D, quá đáng yêu. "Thật sự?" Sao hắn có thể không tin được chứ? "Thật đó, thật lắm." Chú lùn Cung Âu sao có thể đáng yêu như thế? "Tắt trò chuyện 3D đi, anh muốn xem ảnh xạ!" Cung Âu bá đạo nói. "Ảnh xạ là cái gì?" Thời Tiểu Niệm không còn cách nào khác đành phải lưu luyến không rời tạm biệt chú lùn Cung Âu, nhận trò chuyện ảnh xạ với Cung Âu, Cung Âu ở bên kia nói, "Đặt điện thoại ở chỗ có thể chiếu nửa người hoặc toàn thân em, cứ yên tâm, hiệu quả thu âm của nó rất tốt." "Được thôi." Thời Tiểu Niệm đặt điện thoại vào một vị trí trên ghế, hướng camera vào mình, rất nhanh, trong phòng thay đồ liền xuất hiện hình bóng của Cung Âu. Phía sau hắn là khung cảnh pháo hoa tuyệt đẹp, tráng lệ, tất cả đều được chiếu lên tường. Hắn đã chọn loại bỏ tạp âm, Thời Tiểu Niệm không nghe được tạp âm bên kia, nhưng vẫn thấy được pháo hoa trong đêm tối, đẹp như một giấc mơ. Thì ra là vậy, giống như việc đổi trò chuyện video thành máy chiếu hình diện tích lớn vậy. Đúng là hắn nghĩ ra được. Bên kia, Cung Âu đứng trên boong tàu, dựa vào lan can, đôi con ngươi đen nhìn cô từ trên xuống dưới, "Cái váy này thế nào?" "Cảm ơn, em rất thích." Thời Tiểu Niệm thấp mắt nhìn chiếc váy bạc trên người mình, trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc, ngước mắt thâm tình, chân thành mà nhìn về phía Cung Âu đang chiếu trên tường, "Em lên boong tàu tìm anh nhé!" "Em đến đi." Cung Âu gật đầu. Thời Tiểu Niệm tiến lên tắt cuộc trò chuyện, kéo theo vạt váy đi ra ngoài, hai đứa bé không biết chạy đi đâu mất, cô một mình chậm rãi bước ra. Đẩy cánh cửa gỗ vân ra, chỉ nghe thấy tiếng pháo hoa nổ vang lên, cô ngẩng đầu nhìn, pháo hoa nở rộ khắp bầu trời, vẽ loạn lên không trung. Cô đi theo hành lang về phía boong tàu, dọc theo đường đi ngoài tiếng pháo hoa ra thì không có gì khác, sự ồn ào trong tĩnh lặng khiến người ta có chút bất an. Mọi người đi hết rồi sao? Tàu vẫn đang ở trên biển, mà người thì không thấy? Thời Tiểu Niệm nghi ngờ đi về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc, cô sợ run người, ngước mắt nhìn, chỉ thấy trên boong tàu lớn đầy người đứng. Có khách. Có nhân viên phục vụ. Tất cả mọi người đứng ở nơi đó cười nhìn về phía cô, có người tung ruy băng ra, vô số ruy băng bay trong không trung, lại nghe "Đoàng" một tiếng, pháo hoa lại bay lên trời. "Quả nhiên là nữ thần mặt trăng." Người đứng trước mặt là một ông già tóc bạc, ông đứng ở nơi đó nhìn Thời Tiểu Niệm, trong mắt đầy cảm khái, sau đó lui về một bên. "Nghe nói cuối cùng hai em cũng chịu đăng ký, chúc mừng." Cung Úc đứng ở bên trái Thời Tiểu Niệm hướng cô cười nhạt một tiếng, nói một câu, sau đó cũng lui sang một bên, nhường ra một lối đi. Pháo hoa nở rộ trên trời. Tàu du lịch đứng giữa mặt biển. "Cung phu nhân, cô thật sự rất hạnh phúc." "Cung phu nhân, hôm nay cô đẹp quá, thảo nào Cung tiên sinh vì hồng nhan mà cái gì cũng chịu bỏ ra." "Cung phu nhân, trên thế giới này luôn có những chuyện thị phi, cô không thể khiến tất cả mọi người hiểu được cảm giác cô đã từng trải qua, nên đừng quan tâm đến họ, sống cuộc sống hạnh phúc của mình mới là quan trọng nhất." "Cung phu nhân, cứ tận hưởng hạnh phúc đi." "Những người chỉ trích cô, xem thường cô cũng không thể ảnh hưởng đến cuộc đời của cô, hãy sống cho những hạnh phúc mà cô mong muốn." "Có Cung tiên sinh yêu cô như vậy, vậy ai cũng không quan trọng." Mỗi người hoặc là ca ngợi hoặc là chúc phúc, sau đó lặng lẽ lui sang một bên, nhìn mọi người tự động nhường đường, Thời Tiểu Niệm cũng thuận theo đi về phía trước, hơi kinh ngạc mà cúi đầu trước họ mỉm cười, "Cảm ơn, cảm ơn, tôi biết rồi, chúc mọi người hạnh phúc." Thời Tiểu Niệm có chút nghi hoặc, nhưng mơ hồ lại hiểu được đôi chút, cô tiếp tục đi về phía trước. Tất cả mọi người nhường ra một lối đi. Tầm mắt mở rộng, chỉ thấy Cung Âu đứng ở đầu tàu, người dựa vào lan can, bày ra một tư thế tự cho là đẹp trai trên thực tế cũng quả thực như vậy, một tay cắm trong túi, pháo hoa nở rộ chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú, thâm thúy của hắn. Góc cạnh rõ ràng, ngũ quan xuất sắc không gì sánh kịp, dưới đôi lông mày kiếm màu đậm, một đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào cô, đôi môi mỏng mím lại thành một độ cong, cười như không cười, vô cùng tà mị. Cung Âu đứng ở nơi đó, cả người tràn đầy mùi vị tự cho mình là siêu phàm. Giống như lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm thấy Cung Âu trên báo, chỉ cần Cung Âu xuất hiện, cặp mắt kia hút hồn, khiến người ta không thể rời mắt được. Thời Tiểu Niệm chậm rãi bước tới, đi tới bên cạnh Cung Âu, cười hỏi, "Anh công khai chuyện hôn sự của chúng ta rồi sao?" Cung Âu nhướn mày, "Thông minh đấy, đoán được hết rồi." "Không khó đoán a, lúc trước em có nói phải khiêm tốn một chút, đừng công khai, sợ lên báo người ta sẽ nghĩ nhiều nghĩ ít, bình luận cái này bình luận cái kia." Thời Tiểu Niệm nói, "Vừa nghe mọi người nói với em những câu đó, em liền đoán được." "Anh không thích cưới chui lủi!" Cung Âu bá đạo nói. "Cũng đâu tính là cưới chui lủi, người nhà đều biết mà không phải sao?" Thời Tiểu Niệm nói, cô chỉ là không muốn mọi người săm soi chuyện hôn nhân của mình, đến lúc đó cũng sẽ ảnh hưởng tới Cung Âu. "Nhưng sau này anh còn phải dự họp, tham gia các hoạt động, em không theo anh? Anh muốn mở họp báo giới thiệu sản phẩm mới, em không theo anh? Anh muốn nói ai là người mang đến cảm hứng về trò chuyện điện thoại bằng ảnh toàn ký cho anh, em không theo anh?" Cung Âu hỏi liên tiếp. Thời Tiểu Niệm bị hỏi đến cạn lời, "Được được được, anh đã loan tin rồi, em còn có thể nói gì nữa? Anh vui là được." "Em không vui sao?" Cung Âu nhìn chằm chằm cô hỏi, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm. Thời Tiểu Niệm cười nói, "Vui mà. Thực sự đó, anh vui thì em cũng vui." Cung Âu kéo cô vào lòng, thấp mắt nhìn cô, "Thời Tiểu Niệm, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người đều biết em là vợ anh." "Ừm." Thời Tiểu Niệm gật đầu. "Tất cả mọi người đều biết em là của anh!" Cung Âu lại nói. "Ừm." "Em mãi mãi cũng sẽ là của anh! Em đã định sẵn chỉ có thể là của anh!" Cung Âu lại bồi thêm một câu, Thời Tiểu Niệm không khỏi nhìn về phía hắn, "Anh sao thế, cứ nói những lời này mãi vậy?" "Anh phô trương lớn như vậy, mời nhiều người như thế, đốt nhiều pháo hoa như vậy, có biết tốn bao nhiêu tiền không? Còn đắt hơn cả một dự án anh làm, không nói vài lời tình cảm sao được! Sao có thể để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng em được!" "..." Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, không thể nào phản bác được. "Đùng." Lại có pháo hoa nổ, quét sáng bầu trời đêm khuya. Thời Tiểu Niệm rúc vào trong lòng Cung Âu, ngước mắt nhìn pháo hoa đầy trời, mỉm cười từ tận đáy lòng, "Đẹp thật đấy." Người trên boong tàu đều đang thưởng thức pháo hoa. Thời Tiểu Niệm nghe được tiếng xuýt xoa của mọi người, không nhịn được hỏi, "Khách trên tàu này người thì giàu có, người thì có địa vị, sao lại bị anh dễ dàng triệu tập đến đây cùng anh diễn một màn đảo ngược thời gian thế? Cái này có tốn bao nhiêu tiền cũng không làm được a!" Chuyện này hơi lạ. Ý của Cung Âu là bộc phát nhất thời, đâu phải đã lên kế hoạch từ trước, ai sẽ rảnh rỗi đến vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận