Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 344: Cả đời này em hận Cung Âu (length: 10087)

"Anh đến cứu em." Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng nói bên tai cô.
Cứu cô.
Bất kỳ ai nói sẽ cứu cô, cô cũng đều hoài nghi, cũng sẽ nghi ngờ; nhưng Mộ Thiên Sơ nói cứu cô, Thời Tiểu Niệm lại không hề có chút nghi ngờ nào. Cô chấn động nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, trong đôi mắt đã tuyệt vọng quá lâu, giờ tràn ngập toàn là hy vọng, cô nhìn hắn, tay có chút kích động nắm lấy tay hắn, nắm rất chặt.
Hắn đến cứu cô.
Rốt cuộc trên thế giới này vẫn còn một người nhớ đến cô. Trong tuyệt vọng có hy vọng… Quá trân quý.
"Cứu em và con." Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói, cả người cô đau đớn vô cùng.
"Được." Hắn không chút do dự đáp ứng bên tai cô, ngay sau đó lại nói, "Nhưng anh muốn em đáp ứng anh một điều kiện."
"..." Thời Tiểu Niệm ngây người, tay càng run rẩy.
Hắn cầm khăn giấy lên lau mồ hôi trên mặt cô, vừa lau vừa nhỏ giọng nói, "Anh muốn em thừa nhận với anh một câu, cả đời này em sẽ không yêu Cung Âu nữa."
Thời Tiểu Niệm ngẩn người, không ngờ hắn lại đưa ra điều kiện này. Cô quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, hắn nhìn cô thật sâu, "Chỉ cần em đáp ứng, anh sẽ thực hiện lời hứa của mình, anh sẽ cứu em và con ra ngoài."
"..." Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên đưa tay dùng sức nắm tay hắn, môi mấp máy.
Hắn cúi đầu xuống, giống như đang lau mồ hôi, thực ra là ghé sát tai vào môi cô.
Thời Tiểu Niệm nằm ở đó, tay dùng sức, môi run dữ dội hơn, cô gắng chịu đựng đau đớn kịch liệt nói từng chữ từng chữ, "Cả đời này em hận Cung Âu và Cung gia, em hận bọn họ, tuyệt không tha thứ."
Không phải do bọn họ, cô sẽ không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay. Cung Âu đùa bỡn tình cảm của cô, vứt bỏ cô, Cung gia muốn ép mẹ đoạt con, giam lỏng cô trong tòa tháp này một năm rưỡi, nỗi hận của cô đã sớm ngấm vào xương tủy. Những gì Cung gia và Cung Âu ban cho cô, hết thảy cô tuyệt đối sẽ không quên! Cô làm sao có thể yêu nữa.
Giọng nói của cô khàn khàn, nhưng chứa đầy thống hận, mỗi một chữ cũng thấm ướt hận ý của cô.
Hắn nhìn cô, trên mặt cô chỉ còn lại vẻ ảm đạm, đôi mắt lộ ra sự thống hận rõ ràng.
Hắn đứng ở đó nhìn cô, trong mắt ưu tư phức tạp.
Thời Tiểu Niệm giấu cừu hận trong mắt, trông đợi nhìn hắn. Đối với cô mà nói, không có gì quan trọng hơn so với việc cô và con có thể cùng nhau rời khỏi nơi này.
Một lúc lâu sau, hắn gật đầu với cô một cái.
Hắn đồng ý.
Thời Tiểu Niệm cảm kích nhìn hắn. Cám ơn anh, Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm rất muốn hỏi hắn là làm sao vào được đây, nhưng còn chưa kịp, một trận đau đớn kịch liệt lại ập tới, "A——"
Cô la hét thảm thiết, ngũ quan đau khổ nhíu lại, "Đau quá, a... Tôi muốn sinh mổ, tôi không muốn sinh thường." Cô đau đớn gào lên, thanh âm cực kỳ khàn. Tóc dài gần như ướt đẫm. Cô thật sự không chịu nổi, quá đau, quá đau.
Nghe được tiếng kêu đau đớn này, những bác sĩ kia lập tức ngừng nói chuyện bát quái, đi tới kiểm tra tình hình thân thể cô, giọng nói trong nháy mắt nghiêm túc, "Muốn sinh? Thời tiểu thư, tình trạng cơ thể cô rất tốt, hay là cố sinh thường đi."
"Đau. Tôi không kiên trì được." Đau đớn điên cuồng hành hạ cô, Thời Tiểu Niệm cảm thấy thân thể mình giống như đang bị ngũ mã phanh thây, có người điên cuồng cào xé thân thể cô, cào xé da thịt cô. Cô không chịu nổi. Quá đau đớn.
Vừa nghĩ đến việc cô còn phải sinh hai đứa bé, cô liền không chịu nổi, thân thể Thời Tiểu Niệm run rẩy, đau đến mức tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ, toàn bộ phòng phẫu thuật quay cuồng trước mắt.
"Quá đau, thật sự quá đau… A!" Thời Tiểu Niệm cuồng loạn hét lên.
"Đừng vội, hít thở sâu, tôi bảo cô làm gì thì cô làm theo." Người đàn ông vẫn đứng bên cạnh cô, nắm tay cổ vũ cô, "Hít, thở, hít, thở."
Tất cả mọi thứ trở nên vô cùng hỗn loạn, các bác sĩ mặc dù đều rất có kinh nghiệm, nhưng khi đối mặt với đứa trẻ sắp ra đời của Cung gia, vào thời khắc mấu chốt lại hết sức dè dặt, rất sợ xảy ra sai sót.
Vì vậy, cũng không ai phát hiện ra giọng nói của bác sĩ lông mày sẹo khác thường, lại càng không phát hiện ra bác sĩ lông mày sẹo kia đã bị hoán đổi, vết sẹo kia là giả.
"..." Thời Tiểu Niệm dựa theo lời hắn, hít thở sâu, đau đớn hơi giảm đi một chút.
"Đúng, chính là như vậy, cô làm rất tốt." Hắn đứng bên cạnh cô, vừa khích lệ cô, vừa dùng khăn sạch lau mặt cho cô.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Thời Tiểu Niệm toàn là mồ hôi, cô nhếch mép một cái, còn chưa kịp cười, lại một cơn đau khác tấn công tới.
"A..." Lần này, Thời Tiểu Niệm quên cả hít thở sâu, chỉ kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế, đau đến mức thanh âm tuyệt vọng không ngừng vang lên trong phòng phẫu thuật.
Loại đau đớn này không ai có thể chịu đựng thay cô.

Bên ngoài lâu đài Cung gia, pháo hoa đầy trời, chiếu sáng cả bầu trời đêm đen.
Một hàng xe màu đen đậu trên đường, Cung Âu mặc âu phục màu xám tro vội vã chạy ra từ bên trong, bước chân hối hả. Hắn vừa chạy vừa cởi áo khoác ngoài xuống, trực tiếp ném xuống đất, không thèm đoái hoài.
Gương mặt hắn anh tuấn, đường nét lạnh lùng, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, trong đôi mắt sâu thẳm có vẻ âm trầm cực kỳ, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng mím chặt lại mang theo một tia lãnh ý.
Cung Âu đi về phía xe, Phong Đức đứng ở đó lập tức cung kính mở cửa xe.
Cung Âu ngồi vào trong xe, lập tức nói, "Lái xe!"
"Vâng." Tài xế lên tiếng đáp lại.
Phong Đức đi theo ngồi vào trong xe, nhìn pháo hoa đầy trời bên ngoài xe nói, "Thiếu gia, bên trong thế nào rồi? Ngài đi như vậy, có thể loạn lên không?" Phong Đức có chút lo lắng.
"Vốn dĩ chỉ là diễn kịch cho mẹ tôi xem, bà ta quả nhiên thả lỏng, để cho nữ hầu nghe điện thoại bên kia, lập tức phái người đi đến mấy địa chỉ này, nhanh lên!"
Cung Âu đã sớm chuẩn bị xong bản đồ, đưa cho Phong Đức, giọng có chút nóng nảy. Mới vừa tuyên thệ, hiện tại hai nhà đang bàn về tình hình phát triển tương lai, hắn rời đi một lúc rồi mà Cung gia vẫn chưa phát hiện ra, chỉ sợ bị phát hiện nên phải cấp tốc di dời.
Phong Đức nhìn bản đồ trong tay, nhìn mấy nơi được đánh dấu vòng tròn màu đỏ, "Thiếu gia, sao ngài đoán được Thời tiểu thư bị giam ở những nơi này?" Đây là dựa vào đâu để suy đoán được.
"Nữ hầu nói tối nay không kịp, liền nói nếu như không có chuyện gì, thì có thể tối mẹ tôi sẽ tới." Cung Âu lạnh giọng phân tích, "Mẹ tôi xưa nay không thích ngồi máy bay, tránh được đều sẽ tránh, trong khoảng thời gian này có thể đi xe đến, nơi vừa không có tín hiệu, không bị giám sát, thậm chí không có bóng người thì cũng chỉ có bốn nơi, lập tức tìm!"
"Vâng, thiếu gia thật thông minh." Phong Đức nghe đến đây không khỏi bội phục thiếu gia.
Hắn ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhìn Cung Âu từ trong gương chiếu hậu. Cung Âu ngồi ở đó, dùng sức cởi cổ áo, áo ngoài cũng bị ném sang một bên, vẻ mặt nóng nảy, một chân run lên, tỏ rõ bây giờ hắn đang bất an.
Cung lão gia và phu nhân làm việc vô cùng kín kẽ, luôn luôn đề phòng thiếu gia, bày mưu tính kế rất nhiều, thiếu gia tìm lâu như vậy vẫn không tìm ra được, Cung gia còn âm thầm cản trở khắp nơi.
Tiền bạc và nhân lực tiêu tốn một đống, lại không có một chút tin tức báo về.
Thời gian tìm kiếm quá lâu, thấy ngày dự sinh của Thời tiểu thư sắp đến, thiếu gia bất đắc dĩ cuối cùng phải thỏa hiệp đáp ứng đính hôn với Mona tiểu thư.
Mona tiểu thư cũng yêu Cung Âu đến tận xương tủy, vốn là bị ngược đến chỉ còn nửa cái mạng, kết quả vừa nghe nói muốn hỏi cưới, Mona tiểu thư lập tức đồng ý, không hề nhắc đến chuyện bị ngược đãi ở đế quốc pháo đài.
Chẳng qua là, Mona tiểu thư và gia tộc Lancaster không biết, tất cả mọi thứ đều do thiếu gia dựng lên.
Với tính tình của thiếu gia, sau khi cứu được Thời tiểu thư ra nhất định sẽ không màng đến tất cả, đến lúc đó hai đại gia tộc… Cũng không biết sẽ phải đối mặt ra sao.
Tính toán một chút, lúc này cứu Thời tiểu thư ra mới là quan trọng nhất.
Phong Đức nhanh chóng phái người đến bốn nơi đó trước, sau đó lại hỏi, "Thiếu gia, vậy chúng ta đi đâu tìm?"
"Đưa bản đồ cho tôi!" Cung Âu lạnh lùng nói, nhận lấy bản đồ từ tay Phong Đức, mở ra xem, ánh mắt sâu thẳm rơi vào một chỗ, cuối cùng nói, "Đến bờ biển!" Bằng trực giác của hắn.
"Vâng, thiếu gia."
Ban đêm nước Anh vẫn còn sương mù, càng đến gần bờ biển, sương mù càng dày đặc.
Cung Âu ngồi trong xe, mặt căng thẳng, ánh đèn đường thoáng qua trên cửa sổ xe, lướt qua gương mặt đầy âm trầm của hắn, lộ rõ vẻ gấp gáp của hắn trong ánh mắt.
Thời Tiểu Niệm, đừng sợ, anh đến cứu em. Đừng sợ. Hắn nhất định sẽ chăm sóc cô, cùng cô chờ đứa bé ra đời, hắn cũng sẽ không bỏ rơi cô, sẽ không.
Cung Âu ngồi đó, bàn tay thon dài không tự chủ được nắm chặt vạt áo.
Dưới bóng đêm sương mù bờ biển rất dày đặc, nước biển mãnh liệt đập vào vách đá, dường như muốn xô đến.
Tòa tháp cao sừng sững bất động trong sương mù.
"A..." Tiếng kêu thảm thiết của Thời Tiểu Niệm không ngừng vang lên, cô không biết mình đau đớn bao lâu, chỉ biết mình đau đến sắp không còn sức mà kêu nữa. Vừa mở miệng liền giống như người câm cố gắng phát ra tiếng vậy, thanh âm vỡ vụn đáng sợ.
Đột nhiên, cô nghe được một nữ bác sĩ nói, "Theo giờ Anh quốc bây giờ là 9 giờ 16 phút 32 giây, đứa trẻ đã ra đời, là bé trai, tất cả bình thường, đưa vào lồng ấp trước."
"Được."
Ra đời rồi sao?
Thời Tiểu Niệm nằm đó, người đã hoàn toàn mất sức, thân thể giống như không phải của mình, không phải là một khối hoàn chỉnh nữa. Cô cố gắng nắm chặt tay người bên cạnh, nhìn một bác sĩ, "Nhìn, cho tôi nhìn con một chút."
Cô muốn nói chuyện, nhưng ngay cả cô cũng không nghe được tiếng mình. Cổ họng cô nghẹn cứng.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ bác sĩ kia ôm con của cô đi, trơ mắt nhìn, bọn họ thậm chí không cho cô liếc nhìn lấy một lần.
Thời Tiểu Niệm chưa kịp thương tâm, đau đớn lại bắt đầu hành hạ cô lần nữa.
"Thời tiểu thư, cô vất vả rồi, đứa thứ hai sắp ra rồi, cố gắng lên!" Các bác sĩ đứng ở đó, biết cô đã mất sức, đều rối rít cổ vũ cho cô.
"..."
Thời Tiểu Niệm muốn dùng sức, nhưng không còn chút khí lực nào, cô quá mệt mỏi, ngoài đau đớn ra, cô không có bất kỳ cảm giác nào, chứ đừng nói gì đến việc cố gắng sinh đứa con thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận