Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 576: Một nhà bốn người bị bỏ thuốc (length: 11160)

Yuhina biên tập: Tuy Cung Diệu cũng có kiến thức hiểu biết, nhưng vẫn không biết phân bón có hình dạng gì. Thấy hai bé đều đã uống xong nước giải rượu, Phong Đức cũng thở phào một hơi, "Yên tâm đi, thiếu gia, Tịch tiểu thư, lần này không sao rồi." "Ừ." Thời Tiểu Niệm bị giày vò đến đổ mồ hôi, mệt muốn c·h·ế·t đi được. Sinh đôi không có việc gì là tốt rồi. Thời Tiểu Niệm và Cung Âu đưa hai bé xuống phòng y tế ở tầng dưới để kiểm tra, sau khi kiểm tra không có vấn đề, Cung Âu âm trầm nhìn Phong Đức một chút, sau đó đi đến thư phòng. Đêm nay hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian. Sau một hồi náo loạn, cuối cùng Cung Diệu và Cung q·u·ỳ cũng gục đầu ngủ say như c·h·ế·t, Thời Tiểu Niệm dùng khăn mặt ấm lau người và lau mặt cho hai bé, lúc này vẻ đỏ ửng trên mặt hai đứa bé mới từ từ tan đi. Thời Tiểu Niệm ngồi bên g·i·ư·ờ·n·g, sau khi lau xong thì đặt khăn mặt sang một bên, thay đồ ngủ mới cho tiểu q·u·ỳ, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Phong Đức bất an hổ thẹn đứng ở bên cạnh. "Cha nuôi, ngài cũng đừng quá tự trách mình, may là không xảy ra chuyện gì." Thời Tiểu Niệm trấn an Phong Đức. Cha nuôi luôn là người rất có chừng mực, lần này cũng vì thấy mối quan hệ giữa cô và Cung Âu mà luống cuống lên, nên mới nghĩ ra biện pháp này. "Cũng may là như vậy, chứ nếu như sinh đôi có chuyện gì, thì dù ta c·h·ế·t cũng không đền hết tội." Phong Đức đứng ở đó nói, vẻ mặt hối h·ậ·n. "Cha nuôi, ngài đừng như vậy, đây không phải không có chuyện gì sao, không ai trách ngài cả." Thời Tiểu Niệm đứng lên đi tới trước mặt Phong Đức nói. Dù cô có nói như vậy, Phong Đức vẫn không thôi tự trách mình, chỉ nói, "Ta đi tìm xem số t·h·u·ố·c còn lại để ở chỗ nào." "Đúng, phải hủy hết số t·h·u·ố·c còn lại đi." Thứ này thật sự không thể để lại, ai biết còn có thể xảy ra chuyện gì. Thời Tiểu Niệm và Phong Đức bắt đầu lục tung cả căn phòng, đem tủ đồ và tất cả đồ chơi trong rương lật tới lật lui, Thời Tiểu Niệm để nữ hầu gái mang quần áo mà bọn trẻ thay ra cũng tìm hết một lượt. Kết quả vẫn không thấy t·h·u·ố·c. "Tại sao lại không thấy t·h·u·ố·c đâu." Tìm hai vòng mà vẫn chưa tìm được, tâm tình vừa được buông lỏng của Phong Đức lại như bị treo lên cành cây. Thời Tiểu Niệm thấy vậy cũng chỉ có thể an ủi Phong Đức, "Cha nuôi, ngài đừng quá sốt ruột, nhất định là hai bé giấu đi rồi, ngày mai chờ bọn trẻ tỉnh lại chúng ta hỏi một chút là biết thôi." "Không được, không được." Người trấn tĩnh như Phong Đức, hiếm khi lại hoảng loạn thành ra như vậy, "Ta phải đi xem video giám s·á·t." Phong Đức chạy đi. "Cha nuôi." Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của ông mà nhíu mày, e rằng trong cuộc sống của cha nuôi vẫn chưa từng xảy ra sai lầm lớn như vậy, đó là chuyện không thể nào chấp nh·ậ·n được đối với một vị quản gia luôn tận tr·u·ng với cương vị công tác như Phong Đức. Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn sinh đôi đang ngủ say trên g·i·ư·ờ·n·g một chút, sau đó cô tắt đèn ra ngoài. Cô vội vã đi xuống lầu dưới, đi thẳng vào phòng kh·á·c·h, Phong Đức đang luống cuống tay chân ấn điều khiển từ xa, vừa ấn vừa cau mày lại. "Con đến đây, cha nuôi." Thời Tiểu Niệm đi tới, đưa tay lấy điều khiển từ xa từ trong tay Phong Đức, chăm chú nhìn màn hình tivi, tua hết đoạn video này đến đoạn video khác, tìm k·i·ế·m bóng dáng sinh đôi, xem bọn trẻ đã giấu t·h·u·ố·c còn dư lại ở chỗ nào. Cô nhớ lại, thời gian hai bé lấy gần với thời điểm mà bọn họ vào bếp. Thời Tiểu Niệm lập tức đem video c·ắ·t đến lúc ở phòng khách, tua nhanh mấy đoạn đến khoảng thời gian như cô nghĩ. Chỉ thấy trong hình, cô đang thay áo cho tiểu q·u·ỳ, mà Cung Diệu ở ngay sau lưng của cô, b·ò lên trên ghế tựa cạnh quầy cà p·h·ê, đổ t·h·u·ố·c vào trong bát, còn cẩn thận ném cái túi trong suốt vào trong thùng rác, còn khua khua trong thùng rác, giấu túi xuống dưới, không để cho người ta phát hiện. Thấy thế, Phong Đức lập tức xông tới trước quầy cà p·h·ê, cầm lấy cái bát nhỏ kia, kinh hãi mở to đôi mắt, "Sao trong bát không có gì cả" Không phải đã đổ vào đây sao? Thời Tiểu Niệm để video giám sát tiếp tục chạy, cô đi tới quầy cà p·h·ê, nhìn cái bát nhỏ rỗng tuếch kia, ngẩn người vài giây. Bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, đôi mắt của cô đột nhiên mở lớn, miệng bởi vì kinh ngạc mà mở to ra. "Sao không thấy t·h·u·ố·c đâu?" Phong Đức xoay người muốn đi lấy điều khiển từ xa. "Cha nuôi." Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, giọng nói có chút c·ứ·n·g ngắc, "Con vừa ở trong camera th·e·o dõi nhìn thấy, cái t·h·u·ố·c kia của ngài trông giống đường." "Đúng vậy, khi chế ra mấy viên t·h·u·ố·c đó ta đã dùng hình dạng mấy viên đường để ngụy trang." Phong Đức nói rõ mọi chuyện, đưa tay đi lấy điều khiển từ xa. Thời Tiểu Niệm từ từ xoay người, nhìn về phía Phong Đức, không biết nên mở miệng như thế nào để nói cho ông biết cái tin dữ này. "Tiểu Niệm, con tới giúp ta sử dụng điều khiển từ xa." Hiện tại Phong Đức sợ không biết dùng điều khiển từ xa như thế nào cho tốt. Thời Tiểu Niệm nhìn ông, nói ra từng chữ từng chữ một, "Cha nuôi, con nói một chuyện, trước tiên ngài đừng quá vội vàng." "Cái gì?" Phong Đức run sợ nhìn về phía cô. "Trước đó, nữ hầu gái có pha cho Cung Âu một ly cà phê, hình như con có nhìn thấy cô ấy gắp hai viên đường vào, đường này không phải là..." Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm cũng trắng bệch, không nói nên lời. Hai viên? "Đùng." Phong Đức buông tay làm cho điều khiển từ xa rớt xuống, cả người như m·ấ·t hồn ngửa mặt lên, co quắp ngồi trên ghế sô pha, "Ta đem t·h·u·ố·c cho cả nhà các con." Xong rồi. Lúc này thực sự xong rồi. "Cha nuôi ngài đừng như vậy." Thời Tiểu Niệm lo lắng Phong Đức không chịu được cú sốc này, "không phải ngài nói t·h·u·ố·c này là do ngài tự mình nghiên chế sao, không có quá nhiều tác hại cho người sử dụng sao, trạng thái giống như người uống say vậy." Tối hôm qua, cô uống say vẫn còn có thể khống chế, vậy nên so với cô Cung Âu càng có thể khắc chế được. "Nhưng tối hôm qua ta mới cho con uống có nửa viên, mà bất quá con cũng uống hai cốc mà thôi." Sắc mặt Phong Đức tái nhợt nói, "Mà thiếu gia lại uống tận hai viên, hình như ta còn nhìn thấy hắn uống hết cà phê." Nếu như dùng nửa viên t·h·u·ố·c có thể làm cho người ta tình mê ý loạn, nếu như dùng tận hai viên? Ông chế t·h·u·ố·c... mà để cả nhà thiếu gia đều dùng hết. Phong Đức không dám tưởng tượng ra hậu quả, chuyện này không thể chỉ nói một câu vì muốn tốt cho bọn họ là có thể được tha thứ. "..." Thời Tiểu Niệm nghe vậy vội hỏi, "Cha nuôi, ngài đừng ngồi nữa, mau đi pha nước giải rượu, tranh thủ lúc t·h·u·ố·c của Cung Âu còn chưa phát tác." Mau chóng giải là tốt nhất. Dứt lời, Phong Đức còn chưa có phản ứng, một âm thanh rất nhỏ vang lên ở phía sau Thời Tiểu Niệm. Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Cung Âu dựa nghiêng ở cửa, quần bao bọc lấy đôi chân thẳng tắp, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, áo đã cởi ra ba cúc, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, hắn đứng tựa ở đó, trên khuôn mặt anh tuấn cũng không ửng hồng như cặp sinh đôi, nhưng vẫn mang theo một vệt hồng hồng mà nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, đường nét vẫn thâm thúy gợi cảm như cũ, khóe môi hơi cong lên, tựa như cười mà không phải cười, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô. Cả người hắn tản mát một luồng hormone. "Anh mặc ít thế không lạnh sao?" Thời Tiểu Niệm buột miệng hỏi. "Không lạnh." Cung Âu nhìn cô chằm chằm, bất mãn nói, "Em ở đây làm cái gì, còn không mau trở về phòng?" Trở về phòng? Về phòng làm gì? Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, tùy tiện nói, "Đúng rồi, Cung Âu, anh ngồi đây một chút, cha nuôi đang pha chế một loại đồ uống rất ngon, em đang chờ uống thử." "Anh không muốn uống, đồ uống ông ấy làm chắc chắn rất khó uống." Cung Âu kiên quyết từ chối, bước chân dài đi về phía cô, đưa tay nắm chặt lấy tay cô kéo đi ra ngoài, "Đi thôi, về phòng ngủ." Tay hắn nóng bỏng, Thời Tiểu Niệm cảm giác như tay mình muốn hòa tan theo. "Thiếu gia." Phong Đức đứng lên, Cung Âu chuyển mắt, con ngươi đen không vui trừng mắt về phía ông, "Không cần ông hầu hạ, về nơi mà ông nên ở đi." Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm đi. Thời Tiểu Niệm theo bản năng mà muốn hất tay tránh, Cung Âu liền dùng sức nắm tay cô, hung hăng kéo cô đi, Thời Tiểu Niệm chỉ có thể lo lắng nhìn về phía Phong Đức, "Cha nuôi, đồ uống, đồ uống, nhanh lên một chút." "..." Phong Đức ảo não xẩu hổ. Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo vào trong thang máy, Cung Âu nắm tay cô rất chặt, thẳng tắp đứng ở đó, ánh mắt có chút mơ hồ mà nhìn phía trước. Thời Tiểu Niệm cẩn thận quan sát hắn, nhỏ giọng hỏi, "Cung Âu, anh cảm thấy không thoải mái sao?" "Anh rất khỏe." Giọng nói của Cung Âu trầm thấp mất tiếng, hạ thấp tầm mắt nhìn cô một cái, khóe môi hơi cong lên, "Sao, lo lắng cho thân thể người đàn ông của em à?" "..." Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to hai mắt, hoài nghi có phải lỗ tai mình có vấn đề. Đã bao lâu cô chưa từng thấy nụ cười của hắn, cô đã nhanh quên mất rồi. Cửa thang máy từ từ mở ra trước mặt bọn họ. Thời Tiểu Niệm vừa muốn nói gì, đã bị Cung Âu dùng sức mà lôi ra ngoài, cả người đỏ nhào vào người hắn, Cung Âu siết tay cô đi vào phòng ngủ, đưa tay dùng sức đóng cửa, khóa cửa lại. Còn khóa lại rồi. "Cung..." Mới vừa nói được một chữ, Thời Tiểu Niệm đã bị Cung Âu đẩy lên tường, Cung Âu nghiêng người đổ về phía cô, một tay nâng cằm của cô lên, hạ thấp tầm mắt thật sâu dừng ở mặt cô, tầm mắt nóng rực như thiêu như đốt đảo khắp khuôn mặt của cô từ lông mày, mắt, mũi, môi. Hắn nhìn cô, ánh mắt ấy sâu thẳm đến nỗi có thể làm cho người ta chìm đắm ở trong đó. Rất kỳ lạ, Thời Tiểu Niệm cảm giác như cơ thể của mình từ từ mềm nhũn theo tầm mắt của hắn. Cô dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, đối diện với ánh mắt của hắn. Cung Âu cũng không làm gì cô, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve trên khuôn mặt của cô, đầu ngón tay lướt qua hàng lông mi dài của cô, giọng nói khàn khàn mất tiếng, "Sao em vẫn đẹp như vậy?" "..." Thời Tiểu Niệm mờ mịt nhìn hắn. Hắn làm sao vậy, cũng mất khống chế như sinh đôi sao? "Bốn năm, anh đã già rồi, sao em vẫn đẹp thế?" Cung Âu cúi đầu tới gần cô, vuốt ve mặt của cô, đôi mắt càng ngày càng sâu. "Anh không già mà." Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, để hắn tùy ý vuốt ve trên mặt cô. Ngoại trừ gầy hơn một chút so với trước đây, cô căn bản không cảm thấy hắn già đi. "Anh già rồi." Cung Âu cố chấp chê bai chính mình, trán từ từ tới gần, chạm vào trán của cô, hơi thở ấm áp phả vào trên mặt của cô, "Tại sao em không già, tại sao em vẫn đẹp như vậy, có phải em cảm thấy anh càng ngày càng xấu không?" "Sao có thể chứ, anh rất đẹp trai, Cung Âu." Thời Tiểu Niệm nói sự thật, cô không biết vì sao hắn lại có ý nghĩ tự ti như vậy. Làm sao hắn có thể già, khuôn mặt này vừa đi ra ngoài cũng đủ để người khác nhìn thấy phải gào thét rồi. "Thật sự?" Cung Âu cười nhẹ một tiếng, âm thanh cực kỳ gợi cảm, môi mỏng hướng về trên mặt cô thổi nhẹ một hơi. Thời Tiểu Niệm bị thổi làm cho cô có cảm giác hơi ngứa một chút, đưa tay sờ sờ mặt mình, tay lập tức bị hắn tóm lấy, hắn nắm lấy ngón tay vừa mềm vừa mịn của cô, ánh mắt âm u, "Tại sao không còn?" "Cái gì không còn?" Thời Tiểu Niệm không hiểu ý của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận