Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 128: Cảm tạ đừng dùng lời nói (length: 9186)

Editor: Rose Black. Cung Âu thấp người nhìn về phía nàng, sắc mặt của nàng không tốt lắm, có chút tái nhợt, không biết đang suy nghĩ gì, hắn thỏa hiệp nói, "Được, ta không quản nàng nữa, để cho nàng tự sinh tự diệt đi."
"Cảm ơn."
"Đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, đừng dùng lời nói cảm ơn với ta."
Cung Âu cúi đầu liền hôn môi nàng lần nữa, không có cuồng liệt, nụ hôn này có thể được xem là ôn nhu hiếm thấy.
Hắn chỉ ngậm lấy môi nàng nhẹ nhàng mềm mại hôn, như thể đang động viên mà hôn nàng từng chút một, tay thon dài vỗ lên mặt nàng, chậm rãi vuốt ve.
Làn da của nàng nhẵn nhụi như tơ lụa, hắn rất thích.
""
Tâm tình Thời Tiểu Niệm không hề tốt đẹp gì, vẫn cúi thấp người xuống, tùy ý hắn hôn.
Cung Âu thấy nàng không phối hợp, cũng không phát tác, ở trên miệng nàng lại hôn hồi lâu, hắn buông môi nàng ra, đổi thành ôm ấp nàng một cách chăm chú.
Xe chạy trên đường cái, Thời Tiểu Niệm ngước nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên trông thấy phong cảnh bên ngoài, là một công viên trò chơi với rất nhiều trò.
Nàng không nhịn được hỏi, "Nơi này cách bệnh viện tổng hợp, bệnh viện đa khoa bao xa?"
"Không xa."
Phong Đức ngồi ở ghế cạnh tài xế nói tiếp.
"Vậy có thể cho ta xuống đi dạo một chút không?" Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Âu theo ánh mắt của nàng nhìn ra bên ngoài, con ngươi đen sâu thẳm, ôm tay nàng căng chặt.
Thời Tiểu Niệm hiểu ý hắn, cười khổ một tiếng, "Quên đi, coi như ta chưa từng nói gì."
Hắn đi đâu, nàng liền phải đi đó.
Sao hắn có thể để nàng tùy tiện rời đi được.
"Dừng xe."
Giọng trầm thấp từ tính vang lên trên đỉnh đầu.
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên, được Cung Âu buông ra.
Cung Âu con ngươi đen nhìn thẳng vào nàng, môi mỏng hơi cong lên, "Ta cho phép nàng xuống, không được đi lung tung, ta giải quyết xong việc sẽ đến tìm nàng."
"Ngươi chắc chắn đáp ứng ta chứ?"
Thời Tiểu Niệm bất ngờ.
"Mau xuống đi." Cung Âu nói, giọng có chút cứng rắn, "Không xuống nữa là ta hối hận đấy."
Hắn không thể không nhìn nàng một lát.
Nếu không nhìn nàng mà nàng lại kết thân chuyện nhạy cảm, từ nhà gỗ đi ra đã hồn bay phách lạc, hắn mới không đồng ý với nàng.
"Cảm ơn."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, dùng tay phải đẩy cửa xe ra xuống xe.
Còn chưa xuống, tay nàng đã bị người từ phía sau nắm lấy.
"Lại dùng từ 'cảm ơn'!" Cung Âu bực dọc nói.
Nàng bị kéo vào trong lòng hắn ấm áp, Cung Âu cúi đầu hôn môi nàng ngay, trằn trọc triền miên, cuồng nhiệt hôn nàng, thưởng thức vị ngọt ngào trên môi nàng.
Rất lâu sau, Cung Âu mới lưu luyến buông nàng ra, nhìn chằm chằm nàng nói, "Nhanh xuống đi. Buổi tối ta mua chút đồ ăn cho nàng."
Tâm tình nàng không tốt, hắn sẽ khiến tâm tình nàng tốt lên.
""
Thời Tiểu Niệm đối với ăn uống không có hứng thú, cũng không nói gì, nàng gật đầu, một mình xuống xe.
Cung Âu chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, nhìn kỹ nàng qua đường cái, vẫn nhìn cho đến khi nàng an toàn sang đến bên kia đường mới nói, "Nhớ kỹ con đường này, lái xe đi."
Ngồi ở vị trí cạnh tài xế, Phong Đức thấy vậy không nhịn được nói, "Thiếu gia đối với Thời tiểu thư thật tốt."
Lại có thể sẵn lòng thả người.
Thiếu gia càng ngày càng vì Thời tiểu thư mà thay đổi rất nhiều.
"Để cho nàng thấy ta đi giám định người thân, đối với nàng không công bằng."
Cung Âu trầm thấp nói.
Cho dù chuyện hắn cùng cái cô Đường Nghệ kia hoàn toàn là một màn kịch hoang đường, không liên quan gì đến hắn, nhưng muốn Thời Tiểu Niệm thấy bản giám định thân nhân đó, hắn sợ nàng sẽ càng buồn hơn.
"Thiếu gia nghĩ đến chu đáo." Phong Đức mỉm cười nói.
Hắn thật hy vọng, Thời tiểu thư có thể dẫn dắt được thật nhiều, để thiếu gia thay đổi hoàn toàn.
Thời Tiểu Niệm đi tới bên kia đường, đưa tay sờ vào túi, điện thoại di động của nàng không có ở đó, vẫn còn trên xe.
Thôi vậy.
Không có điện thoại cũng tốt, có thể thanh tịnh một lúc.
Nàng đi tới công viên trò chơi phía trước dừng lại, nhìn bảng hiệu cũ kỹ, tóc dài che khuất khuôn mặt, trong lòng tràn đầy u ám.
Hình như, khoảng thời gian nàng và Mộ Thiên Sơ chơi ở công viên trò chơi, là thời gian nàng vui vẻ nhất.
Lúc đó, cho dù có đôi lúc ghen tị với em gái, đau lòng vì bố mẹ nuôi không quan tâm, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, sẽ không nghĩ nhiều như vậy, lúc chơi vẫn cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Vừa nhìn thấy công viên trò chơi này, nàng liền muốn đi vào.
Nàng từng bước một đi vào, bên trong công viên trống rỗng, không có ai.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục đi sâu vào, chỉ thấy bên trong các thiết bị vui chơi đều đã được tân trang lại, màu sắc tươi sáng, giống hệt như năm xưa.
Nàng có chút kinh ngạc nhìn.
Nơi này không phải nên bị Mộ Thiên Sơ biến thành xưởng mỹ phẩm sao, tại sao lại như thế này?
Thời Tiểu Niệm hơi ngạc nhiên, càng đi vào, càng như bước vào một cỗ máy thời gian, đưa nàng quay trở về nhiều năm trước đây, mang về cái tuổi niên thiếu không buồn không lo.
Nàng đi tới một cầu trượt năm màu, ngón tay sờ qua mép cầu trượt.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống dưới chân cầu trượt, người lùi ra sau, ánh mặt trời chiếu vào mắt nàng, nàng không khỏi nhắm mắt lại.
Nàng lặng lẽ dựa vào chiếc cầu trượt màu đỏ.
Có phải là khi trở về nơi đã từng vui vẻ, người cũng sẽ trở nên vui vẻ không? Hình như, không phải vậy.
Dù sao lúc đó, nàng không phải chịu đựng Mộ Thiên Sơ mất trí nhớ, cha mẹ đuổi đi, bạn học cũ tâm cơ, lại càng không gặp phải Cung Âu, một người đàn ông mắc chứng cố chấp.
Tại sao người ta càng lớn lên, phiền muộn càng gấp bội?
Nàng nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy bên ngoài tối sầm lại.
Thời Tiểu Niệm mở mắt ra, liền thấy một bóng người cao ráo, Mộ Thiên Sơ mặc áo sơ mi quần dài màu nhạt đứng trước mặt nàng, thấy nàng mở mắt ra, nở một nụ cười âm nhu.
Hắn cười lên, cho dù ngược sáng, cũng còn ấm áp hơn ánh sáng.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn, ngồi dậy từ chân cầu trượt.
"Vừa lúc đi ngang qua." Mộ Thiên Sơ nói, "Không ngờ ngươi nhanh như vậy đã phát hiện bí mật nơi này."
"Bí mật?"
Thời Tiểu Niệm ngớ người, bỗng nhiên ý thức ra điều gì đó, nhìn các thiết bị vui chơi đã được tân trang lại xung quanh hỏi, "Nơi này không phải là phải biến thành nhà xưởng à?"
Sao các thiết bị chơi trò chơi không những giữ lại mà còn tân trang rồi.
"Ta lừa nàng thôi." Mộ Thiên Sơ nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mặt nàng, đôi mắt hẹp dài nhìn nàng với ánh mắt đầy cưng chiều, "Từ khi ta mua lại nơi này, thật ra không phải vì xây nhà xưởng."
"Vậy là?"
"Ta muốn tân trang nơi này, khiến nó trở nên giống hệt như mười mấy năm trước." Mộ Thiên Sơ đưa tay xoa đầu nàng, "Sau đó mời người chủ nhân của nó tới đây."
Thì ra là vậy.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn tất cả xung quanh, đúng là, tất cả đều giống hệt như trước đây.
"Chỉ là không ngờ, ta còn chưa kịp mời, ngươi đã tự phát hiện ra trước. Bây giờ thì hết cả bất ngờ rồi." Mộ Thiên Sơ nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói, ánh mắt dừng lại ở cánh tay trái của nàng.
Nửa cánh tay của nàng được cố định.
Mộ Thiên Sơ khẽ nhíu mày.
"Không phải đâu, ta vẫn cảm thấy rất bất ngờ." Thời Tiểu Niệm cười nói, nhận ra được ánh mắt của hắn, nàng khẽ động ngón tay trái, "Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà, nhìn này, vẫn còn cử động được."
Chỉ có ngón tay là còn động được thôi.
Mộ Thiên Sơ nhìn nàng cười nhẹ, không hỏi nàng vì sao bị thương, chỉ hỏi một câu, "Có phải rất không vui không?"
"Ừm."
Thời Tiểu Niệm ngớ người.
"Trước đây, mỗi khi không vui nàng toàn kéo ta đi tìm tường vẽ bậy hoặc hỏi ta là, 'Thiên Sơ ơi, khi nào chúng ta đi công viên trò chơi vậy?'." Mộ Thiên Sơ cười nói.
Những chuyện liên quan đến nàng, ký ức của hắn dường như rất sâu sắc.
""
Thật vậy sao? Nàng đã quên rồi, thì ra nàng đến đây một cách vô thức cũng là vì lý do này.
Là bởi vì nàng không vui, muốn tìm nơi giải tỏa tâm tình.
"Đến đây, đứng lên." Mộ Thiên Sơ đứng dậy từ trên cỏ, nắm lấy tay nàng kéo nàng từ dưới cầu trượt đứng lên.
"Làm gì vậy?"
"Mặc dù nơi này vẫn chưa tân trang xong hoàn toàn, nhưng một vài thiết bị có thể chơi rồi, ta dẫn nàng đi chơi." Mộ Thiên Sơ kéo tay nàng đi, ánh mắt nhìn về phía cầu trượt, "Bắt đầu từ chỗ này nhé."
Thời Tiểu Niệm vội từ chối chuyện chơi công viên, "Không muốn không muốn, mấy cái này toàn là trẻ con chơi thôi."
Ai lớn đầu rồi còn chơi cầu trượt.
"Yên tâm, ta hỏi qua chuyên gia rồi, người lớn cũng có thể chơi." Mộ Thiên Sơ đẩy nàng về phía cầu thang bên cạnh cầu trượt, "Đi đi, nhanh lên."
"Không muốn mà."
Thời Tiểu Niệm vẫn muốn từ chối.
"Trước đây ta chưa từng được thấy nàng chơi hết mình, lần này, nàng coi như chiều theo ta được không?" Mộ Thiên Sơ hỏi, nhìn vào mắt nàng với vẻ chiều chuộng thường thấy.
Nghe đến nước này, Thời Tiểu Niệm cũng không tiện từ chối nữa, một tay nắm lấy vòng bảo hộ cầu thang, từng bước lên trên.
"Cẩn thận tay."
Mộ Thiên Sơ theo sát sau lưng nàng, nhắc nhở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận