Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 361: Cung Âu và Thờì Tiểu Niệm xảy ra tai nạn xe cộ (length: 8465)

Editor: shinoki Thời Tiểu Niệm không có ý định dừng lại, trước mắt cô giống như bị sương mù của nước Anh bao phủ.
Dày đặc như vậy, cái gì cũng không thấy, chỉ thấy hận thù.
"Dừng lại!"
Cung Âu khàn giọng hét lên, trong mắt có sợ hãi.
"..."
Mắt Thời Tiểu Niệm đỏ lên, bị hận ý che phủ.
"Dừng lại, Thời Tiểu Niệm!"
Cung Âu hét lên, tròng mắt đen nhìn vào mặt cô, chỉ thấy trên mặt cô toàn là hận ý, giống như đột ngột biến thành một người khác, trong mắt thậm chí còn có sát khí, như người mất trí.
Cô hận hắn như vậy sao?
Hận đến muốn cùng hắn mạng đổi mạng.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, các nhân viên an ninh ở giây phút cuối cùng kịp thời mở cửa ra, chiếc xe thể thao màu đỏ lao như tên bắn ra ngoài, không dừng lại.
Các nhân viên an ninh đứng bên cạnh, bị một trận gió mạnh thổi qua, quay đầu nhìn lại, xe thể thao đã biến mất trong bóng đêm, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Trời ơi, xe đi thật nhanh.
"Mau mau báo cảnh sát, xe chạy với tốc độ này tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện."
Các nhân viên an ninh trố mắt nhìn nhau, sau một hồi hoảng loạn mới nghĩ đến báo cảnh sát.
Rạng sáng hơn ba giờ, trên quốc lộ xe cộ cực ít, chỉ có tiếng gió gào thét, xe thể thao màu đỏ bay nhanh ra ngoài, trình diễn một màn tốc độ trên quốc lộ.
"Thời Tiểu Niệm! Em dừng xe lại cho anh, có nghe không?"
Cung Âu cuồng loạn hét, đưa tay nắm lấy cánh tay cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở ghế lái, hung hăng hất tay hắn ra, hắn nắm rất chặt, cô hất ra càng mạnh, một tay vẫn đặt trên vô lăng, xe chạy rất nhanh trên quốc lộ.
Bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.
Cung Âu thu tay về.
"Thời Tiểu Niệm, dừng xe! Em sẽ chết!"
Cung Âu chỉ có thể liều mạng hét vào màng nhĩ cô, sợ hãi trong mắt càng ngày càng đậm, lông mi dài run rẩy.
Hắn nghĩ đến tình cảnh Cung Úc lúc gặp chuyện.
Hắn sợ tai nạn.
Mau dừng lại! Dừng lại!
Giống như có thứ gì đó nổ tung trong cơ thể hắn, sắc mặt hắn bắt đầu khó coi, ngón tay thon dài sờ soạng cửa, ngón tay run sợ vặn vẹo, muốn tìm kiếm một sự bảo vệ nào đó.
Thời Tiểu Niệm đã hoàn toàn không nghe lọt lời hắn nói, cô chỉ có thể nghĩ tới những hình ảnh thật đáng buồn lại buồn cười kia.
Cô kịch liệt chất vấn nói, "Cung Âu, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Anh muốn thế nào, tôi bị anh bỏ rơi cũng được, nhốt cũng đã nhốt rồi, con còn bị các người cướp đi một đứa! Có phải thấy tôi vẫn chưa đủ khổ không? Cho nên anh còn tới dây dưa với tôi! Anh không muốn để cho tôi sống tốt, vậy thì chúng ta cũng đừng sống tốt!"
Cô không động đến ai, nhưng hết lần này tới lần khác muốn tới trêu chọc cô.
Chết hết đi.
Không ai có thể khiến cô đau khổ nữa!
Nói xong, Thời Tiểu Niệm càng đạp mạnh chân ga, không để ý đến mọi thứ, lái xe lao về phía trước.
Cô mở đèn pha, phía trước là khu vực đang thi công, không ít đồ.
Mà cô lại lái thẳng tắp về phía trước.
"Thời Tiểu Niệm! Em con mẹ nó dừng lại cho anh, có nghe không?" Cung Âu kiệt lực hét lên, không có cách nào với cô. Cô sẽ chết.
Cô sẽ giống như anh trai hắn, chết ở trước mặt hắn, mặt mũi nát bét.
"Cung Âu, tôi chịu đựng anh đủ rồi!"
Chiếc xe thể thao màu đỏ lao tới khu vực đang thi công.
Thấy không kịp nữa, Cung Âu giật mình mạnh một cái, người trực tiếp nhào tới, đưa cánh tay dài ra khống chế tay lái của cô, Thời Tiểu Niệm liều mạng giật lại tay lái.
Xe lảo đảo lắc lư trên đường, nghiêng ngả, không ngừng lao về phía trước.
Có xe đi qua, sợ bị đụng phải, vội lui về phía sau.
Cung Âu vừa giật tay lái, vừa nhìn tình hình phía trước, gào to, "Dừng lại! Em muốn thế nào anh đều nghe em! Em muốn giết anh, anh cũng đồng ý! Chỉ cần em sống! Dừng lại! Có nghe không?"
"..."
Nghe vậy, ngực Thời Tiểu Niệm hung hăng chùng xuống, ánh mắt ngưng trệ, giống như bị người hung hãn tát một cái.
Tay cô trượt xuống khỏi vô lăng.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Chiếc xe thể thao như mãnh thú lao vào đoạn đường đang thi công.
"Đạp phanh!"
Cung Âu lớn tiếng hô, hướng Thời Tiểu Niệm nhào tới, hoàn toàn phản ứng theo bản năng, một tay mò tới thứ ở phía dưới ghế ngồi, ấn điều khiển hạ thấp ghế xuống.
Chuỗi động tác này hắn tốn không đến hai giây.
Cả người hắn che lấy người cô, một tay đặt lên kính xe, không để cho sức nặng của mình hoàn toàn đè lên cô.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn.
Chiếc xe thể thao hung hãn đâm vào vật nặng, nhất thời lõm một góc.
Cái này xem như là không nghiêm trọng, ở một giây sau cùng, Thời Tiểu Niệm đã đạp phanh xe.
Nhưng xe vẫn bị đâm.
Thân xe hung hăng chấn động một cái, thân thể Thời Tiểu Niệm giống như bị ném sang một bên, bị dây an toàn siết chặt, bị thân thể Cung Âu cản lại.
Cung Âu khống chế được nhiều hơn nữa vẫn bị cú đâm vừa rồi làm hoảng động, thân thể đụng vào vô lăng, đầu hung hăng đập vào cửa sổ xe.
"Ầm."
Thanh âm kia vang dội.
Thời Tiểu Niệm nhất thời hoàn hồn, cả người nửa ngã trên ghế ngồi, kinh ngạc đến ngây người nhìn người đàn ông ở trên người mình.
Một tay Cung Âu vẫn giữ tay kia, cửa kính xe bị vỡ tan tành, giống như một mảnh bông tuyết trong suốt vậy.
Đầu Cung Âu tựa vào trên cửa sổ xe, một đôi mắt trực trân nhìn chằm chằm cô, chăm chú nhìn sâu vào mắt cô.
Nhưng trong mắt hắn không có ánh sáng.
Mặt hắn trong phút chốc trắng như tuyết, máu đỏ tươi từ trán chảy xuống, giống như một dòng suối đỏ chảy qua khuôn mặt anh tuấn của hắn, phá hỏng tất cả vẻ anh vĩ của hắn.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, thanh âm trong nháy mắt trở nên khàn khàn, "Cung Âu, anh không sao chứ?"
"..."
Cung Âu dựa vào cửa xe, một câu cũng không nói.
"Cung Âu? Cung Âu? Cung Âu?"
Liên tiếp gọi tên hắn ba lần, Thời Tiểu Niệm mới bỗng nhiên ý thức được, sợ đến cả người phát run, từ từ nâng tay lên đưa đến mũi hắn.
Vẫn còn hơi thở yếu ớt.
Chưa chết.
Hơi thở của Thời Tiểu Niệm trở nên dồn dập, "Cung Âu? Cung Âu?"
Gọi mấy lần, cô mới hiểu được hắn có thể đã ngất đi.
Nhưng mắt hắn vẫn mở, cứ mở trừng trừng, nhìn cô.
Máu trên mặt hắn rơi vào tay cô, giống như có ngọn lửa bốc cháy trên tay cô, thiêu rụi cả xương thịt cô.
Thời Tiểu Niệm nửa nằm ở đó, chần chờ hai giây, mới đưa tay lấy túi của mình.
Cô không dám đụng vào đến người Cung Âu, ngón tay run rẩy dữ dội hơn.
Cô cầm điện thoại lên, trên ngón tay dính máu của Cung Âu, cô trực tiếp gọi cho Phong Đức, cô biết, hiệu suất làm việc của Phong Đức rất cao.
Điện thoại rất nhanh được kết nối.
Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt Cung Âu, thanh âm run sợ mà khàn khàn, "Phong quản gia, chúng tôi xảy ra tai nạn xe cộ, địa chỉ là..."
Trong bệnh viện, Phong Đức nghe tin chạy đến đang bận rộn, trông nom Cung Âu làm kiểm tra.
Trong hành lang trống trải yên tĩnh, Thời Tiểu Niệm dựa vào tường lạnh như băng đứng ở đó, lưng hơi cong, ánh đèn chiếu vào mặt cô, sắc mặt cô có chút tái nhợt.
"Dừng lại! Em muốn thế nào anh đều nghe em! Em muốn giết anh, anh cũng đồng ý! Chỉ cần em sống! Dừng lại! Có nghe không?"
Một khắc sắp đâm xe, cả người Cung Âu nhào tới.
Cô trừ đụng vào người hắn một chút, không bị thương chút nào.
Nhưng Cung Âu bị đâm đến ngất đi.
Hắn nhào lên không muốn sống, cô trơ mắt nhìn đầu hắn nặng nề đập vào kính xe, cô trơ mắt nhìn hắn bể đầu chảy máu...
Tại sao?
Tại sao phải làm như vậy, tại sao phải bảo vệ cô?
Hắn không muốn sống nữa sao?
Hắn chẳng phải đã sớm không quan tâm sống chết của cô hay sao? Tại sao đến lúc hôn mê cặp mắt kia vẫn còn mở?
Tiếng bánh xe lăn trên đất dồn dập truyền tới.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Phong Đức cùng các bác sĩ đang đẩy xe tới.
Cung Âu nằm ở phía trên, người rơi vào hôn mê, đầu quấn một vòng vải màu trắng, vết máu trên mặt vẫn chưa lau sạch hoàn toàn, giữ lại những vệt máu loang lổ, gương mặt trắng như tuyết, không có chút huyết sắc.
Đẩy xe vào phòng bệnh VIP, Phong Đức cùng các bác sĩ đặt Cung Âu đang hôn mê lên giường bệnh lớn, động tác cẩn thận.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, thấp mắt nhìn Cung Âu trên giường, ánh mắt ngưng trệ, ngực như bị đâm, rất không thoải mái.
"Cám ơn ngài, Tạ viện trưởng." Phong Đức đưa tay ra bắt tay với một bác sĩ mặc áo blouse trắng.
"Không cần khách khí, Phong quản gia." Tạ viện trưởng đứng ở đó nói, nhìn Cung Âu trên giường nói, "Cung tiên sinh bị va đập, não bị chấn động, phần lưng và bên hông có chút bầm tím, nhưng vết thương không quá rõ, trước hết quan sát một thời gian, ông yên tâm, chúng tôi sẽ tận lực chăm sóc Cung tiên sinh."
"Rất cảm ơn." Phong Đức cảm kích nói, "Nhưng còn một việc cần ngài giúp, chuyện Cung tiên sinh gặp tai nạn xe cộ không thể tiết lộ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến danh dự cá nhân của ngài ấy và N.E."
Bạn cần đăng nhập để bình luận