Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 32: Sinh nhật tuổi 24 (length: 10788)

"...Không được nhắc đến cái gì c·h·ế·t c·hóc." Cung Âu cười lạnh một tiếng: "c·h·ế·t không phải là chuyện dễ dàng, ta kêu nhân viên canh chừng ngươi, nếu ngươi tuyệt thực ta sẽ cho người bắt ngươi bổ sung chất dinh dưỡng, ta sẽ khiến ngươi muốn c·h·ế·t cũng c·h·ế·t không được!"
Thời Tiểu Niệm không ngờ hắn có thể vô sỉ mà nói vậy, nhất thời không nói nên lời để phản bác lại.
"Ba —"
Cung Âu giật lấy tài liệu trong tay Phong Đức ném vô mặt cô, lạnh lùng nói: "Ta không phải là người giỏi kiên nhẫn, ta cho ngươi mười giây suy nghĩ."
Đến c·h·ế·t còn không buông tha?
Cô làm sao có thể chọn được?
Thời Tiểu Niệm c·ắ·n môi, hàm răng trắng tinh của cô c·ắ·n c·ắ·n vào đôi môi nhợt nhạt, tay từ từ cầm lấy tài liệu, cuối cùng cũng phải khuất phục: "Ta ký."
"Tốt lắm." cơn tức của Cung Âu vơi đi hơn nửa: "Ngươi nói yêu cầu của ngươi trước đi."
"Không được đ·á·n·h ta."
"Được." Cung Âu chớp mắt, khóe môi câu dẫn cong lên vừa đủ để tạo thành một vòng cung.
Giao dịch thành c·ô·ng.
Ký tên thuận lợi.
Cô cứ như vậy trở thành người phụ nữ của Cung Âu.
Sau khi kí hợp đồng thành c·ô·ng, tâm tình của Cung Âu càng tốt hơn, dựa vào đầu g·i·ư·ờ·n·g truyền dịch, tr·ê·n khuôn mặt anh tuấn không giấu được sự vui sướng.
Hắn liếc mắt qua góc đó.
Thời Tiểu Niệm ngồi tr·ê·n ghế sa lông bằng da, đang chuẩn bị cầm bản hợp đồng lên, thanh âm của Cung Âu đột nhiên truyền đến: "Phong Đức, cô ấy muốn đọc bản hợp đồng, đưa toàn bộ nội dung của hợp đồng cho cô ấy."
"Vâng, t·h·iếu gia."
Phong Đức bước ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Cung Âu, cái gì mà đi lấy hợp đồng... toàn bộ nội dung của hợp đồng?
Cung Âu nhìn cô cười đến mê hoặc.
""
Thời Tiểu Niệm nhất thời có dự cảm không tốt.
Phong Đức bước từ bên ngoài vào, tr·ê·n tay cầm một xấp giấy A4 dày, có chừng một quyển sách dày toàn là chữ.
"Thời Tiểu Thư, đây là nội dung bản hợp đồng, từ trang 6 đến trang 278."
Phong Đức đưa một xấp giấy dày cho Thời Tiểu Niệm.
"Từ trang 6 đến trang 278?"
Thời Tiểu Niệm ôm một xấp giấy dày như vậy, giống như đang ôm một tảng đá nặng.
Có ý gì đây?
Cung Âu ngồi tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, thấy sắc mặt cô không còn chút m·á·u, tâm tình rất tốt, lười biếng dựa về sau một chút, chậm rãi nói: "Thời Tiểu Niệm, ngươi mới đọc bản hợp đồng kỹ lưỡng như vậy, có p·h·át hiện ra t·h·iếu rất nhiều trang không?"Nghe nói vậy, Thời Tiểu Niệm lập tức buông xấp giấy ra, mở tập tài liệu màu đen ra, kiểm tra số trang.
Quả nhiên là từ trang 5 nhảy thẳng tới trang 279.
Cô chỉ chú ý đọc nội dung hợp đồng, không chú ý đến số trang.
Hóa ra ở đây lại bị thay đổi.
"Cung Âu, anh l·ừ·a ta!"
Thời Tiểu Niệm k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nói, h·ậ·n không thể xông lên b·ó·p c·h·ế·t hắn.
"l·ừ·a ngươi? m·ạ·n·g ngươi cũng thật đáng giá."
Sắc mặt Cung Âu trở nên lạnh lẽo.
Thời Tiểu Niệm k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g làm ầm ĩ lên, Phong Đức vội vàng nói: "Thời tiểu thư ngươi yên tâm, chút nội dung này không ảnh hưởng gì đến bản hợp đồng đâu, chỉ là trong lúc cô là người phụ nữ của t·h·iếu gia, cô phải tuân thủ th·e·o quy tắc thôi."
"Quy tắc?" Thời Tiểu Niệm đứng lên, chỉ vào xấp giấy A4 có thể so với một quyển sách dày toàn chữ nói: "Ta chỉ yêu cầu hắn một chuyện, hắn bắt ta phải tuân thủ những 274 trang quy tắc? Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào chuyện ta là Cung Âu."
Cung Âu t·r·ả lời cô, ngông c·u·ồ·n·g, kiêu ngạo.
""
Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn hắn.
"Ngươi chỉ là một họa sĩ truyện tranh nhỏ, ta muốn chơi đùa sao là chuyện của ta." Cung Âu khẽ cười một tiếng, nhìn gương mặt oán h·ậ·n của cô có chút cảm giác hứng thú.
Đúng vậy.
Hắn là người cố chấp.
Ký hợp đồng với cô cũng đã là nể mặt cô lắm rồi.
""
Thời Tiểu Niệm tức giận đến nghiến răng, giơ tay ném xấp giấy vô mặt hắn.
Phong Đức thấy thế lập tức lao tới ngăn lại.
Cung Âu lười biếng ngồi ở đầu g·i·ư·ờ·n·g, không hề b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g, khóe môi cong lên đắc ý nhìn cô nói: "Phong Đức, nói cho cô ta biết, trong hợp đồng viết gì, đ·á·n·h ta thì bị trừng phạt như thế nào?"
Còn bị trừng phạt?
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.
"đ·á·n·h vào chân 100 cái. " Phong Đức nghiêm túc t·r·ả lời.
""
Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn Cung Âu giương cao biểu cảm ghê t·ở·m của mình, muốn xông qua b·ó·p c·h·ế·t.
Cô bắt đầu bị t·r·ó·i vào thân cây ở nơi sâu nhất của tòa nhà, tay cô bị Cung Âu tùy ý chơi đùa, cô muốn tránh cũng tránh không được.
"Cung Âu, Cung tiên sinh, nể tình ta mới vi phạm lần đầu, có thể để ta cầm bản hợp đồng về xem lại thật cẩn t·h·ậ·n được không?" Thời Tiểu Niệm cúi đầu về phía Cung Âu.
"Thả ra đi, ta muốn kiểm tra một chút."
"...Vâng."
"Cút đi."
Cung Âu giơ tay, quá nhân từ mới để cô đi, con ngươi hiện lên một ý nghĩ sâu xa.
Thời Tiểu Niệm bên ngoài có vẻ yên tĩnh, nhưng trong lòng lại n·g·ư·ợ·c lại.Cô là người t·h·í·c·h tự do, không t·h·í·c·h bị ràng buộc, vậy nên không thể ép cô được, chỉ cần thỉnh thoảng dễ dãi với cô một chút, nếu không cô sẽ làm phản đến mức ngọc nát đá tan.
Một khi hiểu được người phụ nữ này, thì có thể kh·ố·n·g chế tốt cô ta được.
Màn đêm tĩnh mịch, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng mê người, bên trong cửa sổ, ánh trăng chiếu một tia nhỏ vào trong phòng ngủ.
Thời Tiểu Niệm bước từ phòng tắm vào, cúi đầu ngửi mùi tr·ê·n người mình.
Cô đã tắm suốt hai tiếng, cuối cùng cũng rửa sạch mùi của Cung Âu để lại tr·ê·n người cô, chỉ còn mùi sữa tắm và dầu gội thơm ngát.
Bây giờ cô đã chính thức trở thành người phụ nữ của Cung Âu, sau này, mùi của hắn chắc chắn là càng ngày càng khó rửa sạch đi.
Thời Tiểu Niệm vừa lau tóc vừa ngồi vào bàn đọc sách.
Tr·ê·n bàn là toàn bộ 274 trang quy tắc của Cung gia.
Không biết người đàn ông kia nghĩ gì, có thể nghĩ ra 274 trang quy tắc, lẽ nào hắn là t·h·i·ê·n tài sao?
Nhưng Thời Tiểu Niệm vừa liếc mắt qua đã biết, đây là quy tắc đặc biệt dành riêng cho cô.
Bởi vì điều đầu tiên là — [Nếu không có sự đồng ý của bên A, bên B không được phép để bất cứ bộ ph·ậ·n nào của cơ thể cho người khác thấy, bất luận là cùng giới hay khác giới.] Bên B là cô, bên A là Cung Âu.
Người đàn ông này có tính sở hữu cao như vậy a? Lại còn ra quy tắc như vậy.
Bây giờ, để chứng minh bản thân trong sạch trong một tuần là vô cùng dài, đây có thể coi như là một chuyện tốt, nhưng làm sao cô chứng minh được là mình không có thai đây? Lại không thể để bác sĩ đưa giấy chứng nh·ậ·n được.
Sự đ·ộ·c tài của Cung Âu đúng là quá gay gắt.
"Rầm —"
Một tiếng động đột nhiên vang lên trong phòng ngủ, điện thoại tr·ê·n bàn r·u·ng lên, tiếng p·h·áo hoa trong điện thoại vang lên nghe rất thật.
Thời Tiểu Niệm đưa tay cầm điện thoại, màn hình hiện lên các hình ảnh động của p·h·áo hoa.
Ở giữa p·h·áo hoa có một thứ nhìn như cầu vồng vậy, chậm rãi hiện ra dòng chữ: Chủ nhân, hôm nay là sinh nhật 24 tuổi của cô, bánh ga-tô đã chuẩn bị xong chưa? Cùng nhau ăn mừng nhé.
Đó là phần mềm tự động nhắc nhở tr·ê·n điện thoại.
Sinh nhật, hóa ra hôm nay là sinh nhật cô.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm nhìn p·h·áo hoa tr·ê·n màn hình điện thoại, trái với sự cô đơn lúc này, bên ngoài thật là cô đơn.
Từ khi Mộ t·h·i·ê·n Sơ khôi phục thị lực sau khi m·ấ·t đi ký ức, cô đã không nhớ đến sinh nhật mình nữa.
Mộ t·h·i·ê·n Sơ sinh sau cô một khoảng thời gian, trước đây, anh t·h·í·c·h đem sinh nhật của mình chuyển ra trước để cùng cô đón, anh đem toàn bộ quà được tặng ở Mộ gia tặng hết cho cô.Trước đây sân thượng ở nhà chính là nơi bọn họ tổ chức sinh nhật.
"Tiểu Niệm, sau này nhà của chúng ta cũng phải có một cái sân thượng, vậy thì chúng ta mới có thể tổ chức sinh nhật ở đây được."
"Nhà của chúng ta?"
"Chờ sau khi em lớn lên sẽ gả cho anh, lúc đó chúng ta sẽ có nhà của mình."
"A."
Ký ức cảm động ngày xưa chưa gì đã hiện lên trong đầu cô.
Mộ t·h·i·ê·n Sơ trước kia là một người mù, anh không thể hoạt động nhiều.
Anh t·h·í·c·h sân thượng, có ánh sáng mặt trời, có gió rất thoải mái, hơn nữa chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm được cô.
Bây giờ Mộ t·h·i·ê·n Sơ không còn ở tr·ê·n sân thượng đón sinh nhật cùng cô được, anh đã có con, cuộc s·ố·n·g hạnh phúc mỹ mãn, sẽ không cần cô nữa.
Còn muốn cái gì nữa, Thời Tiểu Niệm, không còn ai cùng mày đón sinh nhật đâu.
Ai đó cũng sẽ không nhớ được.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, lắc đầu đẩy ký ức kia ra khỏi, giơ tay tắn màn hình p·h·áo hoa đi, liền nghe thấy tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.
Đã muộn như vậy rồi?
Chưa có ai tìm cô giờ này cả, chẳng lẽ ai đó nhớ ra sinh nhật cô? Cha mẹ? Đồng nghiệp? Hay là Mộ...
Thời Tiểu Niệm vội vàng bước ra cửa, không suy nghĩ nhiều liền mở cửa ra, tim đ·ậ·p rất nhanh, dường như đang mong chờ cái gì đó.
Cửa bị mở ra.
Cô đứng đó, biểu tình tr·ê·n mặt hơi c·ứ·n·g lại.
Ngoài cửa, không phải cha mẹ, không phải đồng nghiệp, đương nhiên, càng không phải là Mộ t·h·i·ê·n Sơ.
Cũng đúng, sao có thể là anh được, suy nghĩ của cô thật kỳ lạ.
Cung Âu tùy ý dựa vào cửa, đôi chân dài thẳng tắp, hoa văn được may tr·ê·n bộ tây trang màu đen của hắn càng làm tăng thêm vẻ đàn ông của hắn, mái tóc đen ngắn được chỉnh gọn gàng, lộ ra vẻ anh tuấn khi gặp cô dưới ngọn đèn trong phòng, dáng vẻ càng thâm thúy, gợi cảm.
"Cung Âu, Cung tiên sinh, anh không phải đang ở b·ệ·n·h viện sao?"
Thời Tiểu Niệm không hề nghĩ tới Cung Âu lại xuất hiện ở đây, mắt có hơi bối rối.
"Ta xuất viện còn cần phải báo cáo với ngươi sao?"
Cung Âu chẳng thèm liếc mắt nhìn cô, đẩy cô qua một bên bước vào bên trong.
Th·e·o sau hắn là Phong Đức và mấy người vệ sĩ.
"t·h·iếu gia, chúng ta sẽ đứng bên ngoài chờ."
Phong Đức hướng Cung Âu cúi thấp đầu, lui ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.
""
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn cửa bị đóng lại, nhìn lại người đàn ông đang ở trong phòng kia, vô cùng buồn bực, nhà của cô sao có thể biến thành nơi hắn có thể tùy ý ra vào rồi.
"Ta đói bụng rồi, làm đồ ăn cho ta, nhanh lên một chút!"
Cung Âu vừa ra lệnh vừa bước về phía phòng bếp.
"Bây giờ?" Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, hắn không phải vì muốn ăn nên mới đến tìm cô đi?
Hắn là Cung Âu mà, ở Cung gia không phải là có rất nhiều đầu bếp sao, còn toàn là đầu bếp n·ổi tiếng ở khắp nơi tr·ê·n toàn thế giới, trình độ so với cô cao hơn nhiều.
"Bây giờ! Nhanh lên một chút!"
Cung Âu bất mãn liếc cô một cái, hắn đang đói bụng, Phong Đức mời tới một đầu bếp giỏi nhưng lại nấu thật khó ăn, ngay cả một miếng hắn nuốt cũng không trôi.
"Ta..."
"Ta cái gì mà ta, ngươi bây giờ là người phụ nữ của ta, kêu ngươi đi nấu cơm thì đi nấu cơm đi." Cung Âu lùi về sau mấy bước, nắm lấy cổ tay cô k·é·o vào phòng bếp.
"Ta biết rồi ta biết rồi, buông tay ra."
Thời Tiểu Niệm chịu thua, giật tay mình ra mở tủ lạnh, nhìn nguyên liệu còn dư lại bên trong để nấu ăn.
Đã lâu lắm rồi cô chưa mua đồ ăn, trong nhà bây giờ chỉ còn lại mì ăn liền.
Mì.
Thời Tiểu Niệm chợt nhớ tới dòng chữ nhắc nhở trong điện thoại di động: Cùng nhau ăn mừng nhé.
Ăn mừng, cùng Cung Âu ăn mừng ư?
Thật là kỳ lạ.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy Cung Âu đang đi ra ngoài, vừa đi vừa c·ở·i áo khoác, chỉ mặc một áo sơ mi, không biết là do áo sơ mi đẹp hơn dáng người, hay dáng người đẹp nên mặc áo sơ mi cũng thấy đẹp, nhìn qua hắn cũng là người khỏe mạnh, bóng lưng còn đẹp hơn cả đôi mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận