Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 587: Ở lại với anh (length: 10342)

Ngọn đèn trước mắt cô sáng lên từng chút một, kéo dài về phía trước, chiếu sáng tầm mắt của cô. Mang đến cho cô một tia hy vọng. "Đến rồi." Cung Âu nói, dừng lại trước hành lang hình vòm, mấy nữ hầu mặc trang phục nữ bộc đứng cung kính hai bên cột trụ. Thời Tiểu Niệm liếc nhìn Cung Âu, theo hắn đi vào, hai nữ hầu đứng ở cửa, mỗi người một bên mở ra hai cánh cửa. Một luồng ánh sáng mãnh liệt xông thẳng vào Thời Tiểu Niệm. Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa nhìn vào trong, đây chính là phòng ngủ của Cung Âu, phong cách hoàn toàn giống với Cung gia, tất cả đều mang kiểu Anh cổ điển, đồ dùng màu tối, được sắp xếp sạch sẽ, ngăn nắp, không thấy một hạt bụi. Cung Âu đi vào, tự tay cởi áo khoác trên người vắt lên cánh tay, vừa quay đầu, Thời Tiểu Niệm vẫn còn đứng ở cửa chưa tiến vào. "Sao không vào?" Cung Âu hỏi. "Mỗi lần đi vào đây cảm giác giống như xuyên không." Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói, "Xuyên qua một tòa lâu đài cổ quý tộc Anh quốc, trang viên, hơi thở văn hóa vừa dày vừa nặng đập thẳng vào mặt." "Vậy sao?" Cung Âu đối với điều này không có một chút cảm giác nào. "Đúng vậy." Thời Tiểu Niệm liên tục gật đầu, sau đó đi vào, đôi mắt đen láy nhìn xung quanh, "Từ nhỏ đến lớn anh sống ở đây sao?" "Cũng không hẳn, đổi qua mấy phòng rồi." Cung Âu trầm giọng nói, cởi cà vạt treo lên kệ áo. Thời Tiểu Niệm gật đầu, đối với mọi thứ trong căn phòng này đều cảm thấy hiếu kỳ, tự tay chạm vào cái này, rồi lại sờ cái kia, bỗng nhiên, cô nhìn thấy trong tủ có một khung ảnh. Cô lập tức đi tới, trong ảnh rõ ràng là Cung Âu, bất quá là Cung Âu vô cùng trẻ, khoảng chừng chỉ có mười mấy tuổi, ngũ quan sâu hơn bây giờ một chút, trông có cảm giác lai, hắn ngồi trên một con ngựa, tay cầm dây cương, đang phi nhanh về phía trước. "Thật là đẹp trai." Trong mắt Thời Tiểu Niệm nhất thời hiện đầy sao, chuyển mắt nhìn về phía Cung Âu, "Cung Âu, sao khi đó anh đẹp trai như vậy? Chắc chắn có rất nhiều cô gái tấn công anh đi?" Cưỡi ngựa phi như bay, kiểu đẹp trai này hoàn toàn khiến người ta không thể nào cưỡng lại được. Được cô ca ngợi, trên mặt Cung Âu lộ ra vẻ đắc ý. Hắn đi tới, lấy khung ảnh từ trong tay cô, nhìn mình trong ảnh, trong mắt Cung Âu lóe lên một thoáng ảm đạm rồi biến mất, vẻ đắc ý cũng bị hắn thu lại, hắn trầm thấp nói, "Đây là chụp trong một lần đi săn." "Đi săn?" "Giới quý tộc tôn sùng đi săn, nếu em ở đây thêm vài ngày sẽ thấy." Cung Âu nhàn nhạt nói, rồi đặt khung ảnh về chỗ cũ. Thời Tiểu Niệm khom người ghé vào ngăn tủ, đôi mắt nhìn thật kỹ Cung Âu trong hình, "Người như anh quả thực là đẹp trai từ nhỏ đến lớn, không thể tin nổi, em lại có thể kết hôn với anh." Lời này bất kỳ người đàn ông nào nghe xong trong lòng cũng sẽ xao xuyến, Cung Âu đứng ở một bên, nhìn vẻ mặt say mê của cô, khóe môi khẽ nhếch, môi mỏng cong lên một đường mờ ảo. "Không dễ dàng gì, trước đây em còn tưởng qua ải của phu nhân khó khăn lắm, không ngờ lại dễ thông qua như vậy." Thời Tiểu Niệm đứng lên cười nói, "Em còn muốn thử một chút chiêu trò của mẹ chồng, xem vài bộ phim mẹ chồng." "..." Cung Âu không nói gì nhìn cô. "Bây giờ thì ổn rồi, tất cả đã thông qua!" Thời Tiểu Niệm giang hai tay, duỗi người, "Thật là thoải mái, em đi tắm đây." Mọi chuyện đều ngày càng tốt đẹp hơn. Không có tình địch. Không có vấn đề mẹ chồng. Không có sự nghi kỵ lẫn nhau. Nhất là tình trạng của Cung Âu cũng ngày càng tốt, không uổng phí cô mỗi ngày tìm một đống chuyện tâm tình nói với hắn, hắn ngày càng cởi mở, không còn gò bó. Cô bây giờ chỉ việc chờ làm Cung phu nhân thôi. "Ừ." Cung Âu lên tiếng, ngón tay chỉ một hướng, "Bên này là phòng tắm, phòng thay đồ ở bên trái, em cất quần áo của em vào." "Được." Thời Tiểu Niệm gật đầu, đi tới phòng tắm. Chầm chậm tắm rửa, gột rửa hết mệt mỏi sau một chuyến đi dài, Thời Tiểu Niệm khoác áo choàng tắm từ trong phòng tắm đi ra, cầm khăn lau đầu. Trong phòng không có một bóng người. "Cung Âu? Cung Âu?" Thời Tiểu Niệm nghi ngờ gọi vài tiếng, cũng không ai trả lời, kỳ lạ, đi đâu rồi? Nơi này không phải giống thành phố đế quốc tòa thành, cô muốn tìm hắn cũng không dễ. Điện thoại của Thời Tiểu Niệm vang lên, là Phong Đức gọi tới, cô lập tức bắt máy, đặt mông ngồi lên giường, vui vẻ thông báo tin vui cho ông, "Cha nuôi, phu nhân đã đồng ý chuyện hôn sự của con và Cung Âu rồi." "Thật sao?" Phong Đức cũng rất vui mừng, "Thật tốt quá, bây giờ chỉ cần chờ ôm tiểu bảo bảo thôi." Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ, "Cha nuôi, sao cha giống như bà mẹ chồng vậy, có phải con và Cung Âu kết hôn, mọi người liền biến thành đảng hối thúc sinh không?" Cuộc sống sau khi kết hôn cô thực sự có thể tưởng tượng được. "Ta chỉ hy vọng con và thiếu gia có thêm vài đứa, ta có thể giúp chăm sóc một tay, đảm bảo chu đáo." Phong Đức cười nói. Thời Tiểu Niệm ngoài cười khổ cũng chỉ biết cười khổ, "Thôi được rồi, cha nuôi, bây giờ cha đang quản gia đình nổi tiếng là giỏi giang sao? Chờ con đến tìm cha." "Được." Phong Đức nói, "Con chăm sóc tốt cho mình, đừng nói ta hối thúc sinh, chờ sau khi các con kết hôn, phu nhân tự nhiên cũng sẽ hối thúc con thôi." "Phu nhân cũng chỉ sinh hai người." Thời Tiểu Niệm nói, hối thúc sinh là chuyện khiến người ta áp lực khá lớn. "Đó là bởi vì lúc phu nhân sinh đại thiếu gia cơ thể có chút tổn hại, về sau sinh hạ thiếu gia nữa, gần như bỏ mạng, lão gia liền không cho phu nhân mang thai nữa." Phong Đức giải thích. Thời Tiểu Niệm không ngờ lại có chuyện như vậy, "Thì ra là vậy." "Cho nên so với những quý tộc khác, Cung gia coi như là yếu con nối dõi, nhưng chính vì vậy, chỉ có hai anh em, tình cảm của thiếu gia và đại thiếu gia vô cùng tốt, anh chị em khác sinh ra lại có tranh giành tình nhân, tranh giành quyền lực." Phong Đức ở đầu dây bên kia nói. Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ kia lặng lẽ nghe một vài chuyện cũ của Cung gia. Sau khi cúp điện thoại, Cung Âu vẫn chưa quay lại, Thời Tiểu Niệm đứng dậy đi ra ngoài, vừa đến bên ngoài, mấy nữ hầu vẫn đang canh giữ ở đó. Thời Tiểu Niệm lễ phép gật đầu với bọn họ, "Các cô có nhìn thấy Cung Âu không?" "Nhị thiếu gia đã đến phòng đại thiếu gia rồi." Một nữ hầu đáp. "Phòng đại thiếu gia? Ở chỗ nào?" Thời Tiểu Niệm hỏi, người nữ hầu chỉ hướng, hóa ra là ở đối diện căn phòng này, ngăn cách ở giữa là hành lang rất rộng. Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, một người nữ hầu có chút lo lắng kéo cô lại, "Tịch tiểu thư, trừ việc quét dọn, Nhị thiếu gia không cho người khác vào phòng của đại thiếu gia." "Không sao." Thời Tiểu Niệm cười nhạt, cô tin, cô không phải là người khác. Cô kiên quyết đi về phía trước, cẩn thận đẩy cửa ra, Cung Âu đang đứng ở bên trong, đang ngẩng đầu nhìn lên tường, nghe thấy tiếng động, Cung Âu quay đầu nhìn về phía cô. Ngũ quan của hắn sâu sắc, con ngươi đen láy, trên mặt không có biểu tình gì. Nhưng Thời Tiểu Niệm khẳng định, cô không nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Cung Âu, vì vậy cô bước tới chỗ hắn, theo ánh mắt hắn vừa hướng trên tường nhìn. Lại là ảnh chụp của Cung Âu. Vẫn là bức ảnh chụp lúc ngồi trên lưng ngựa kia. Chỉ là ảnh chụp ở đây phóng to lên chừng ba mươi phần trăm, một bức rất lớn, treo ở ngay đó. "Sao vậy..." Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc nhìn Cung Âu. "Bức ảnh này là anh trai anh chụp cho anh, hắn rất hài lòng với tác phẩm này." Cung Âu đứng cạnh cô nói. Thì ra là như vậy. Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, hắn nhớ anh trai hắn, đối với Cung Âu mà nói, hắn rất ít khi ngưỡng mộ ai khác, e rằng ngay cả Cung Tước cũng không tính, nhưng hắn lại rất tôn kính Cung Úc. "Hắn chắc chắn là một người đàn ông đặc biệt ấm áp." Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Cung Âu nói. Cung Âu cúi mắt nhìn cô. Thời Tiểu Niệm nhìn vào hai mắt của hắn, mỉm cười nói, "Anh còn muốn ở lại đây bao lâu nữa? Nếu anh muốn, em sẽ về phòng trước." Cô không làm phiền. Cung Âu đứng ở đó không nói gì. Thời Tiểu Niệm thức thời nói, "Em đi xem cặp song sinh." Nói xong, cô đi ra ngoài, tự tay khép hai cánh cửa lại, khe hở ngày càng nhỏ lại, Cung Âu đứng ở đó ánh mắt thâm trầm nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau. Trong tích tắc cửa gần như khép lại, Thời Tiểu Niệm nghe thấy giọng nói của Cung Âu vang lên từ bên trong, "Ở lại với anh." "..." Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, tay còn đặt trên cửa, lồng ngực hung hăng rung lên, cô ngơ ngác nhìn về phía trước, không dám tin hỏi, "Anh nói lại lần nữa xem." "Là em nói, có gì nói đó." Cung Âu đứng ở đó nói, con ngươi đen nhìn cô thật sâu. Đúng, có gì nói đó, vui vẻ thì cười, không vui thì buồn, tức giận thì mắng vài câu. Thời Tiểu Niệm lập tức đẩy cửa ra, đi về phía hắn, cười rạng rỡ nhìn hắn, "Em ở đây, không đi đâu cả, ở đây với anh." "Ừ." Cung Âu gật đầu, khóe môi giật giật, kéo ra một nụ cười gượng gạo. Thời Tiểu Niệm thấy vậy suýt nữa bật cười, cô chuyển mắt liền thấy trong phòng có một chỗ trống trải, cô đi tới, đứng ở đó nhìn, giơ tay lên giống như đánh đàn dương cầm vào không khí vài cái. "Chỗ này từng có đàn dương cầm sao?" Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía Cung Âu. "Thông minh." Cung Âu gật đầu, hắn biết cô đã nghĩ ra. "..." Câu tiếp theo Thời Tiểu Niệm cũng không hỏi, chiếc đàn dương cầm kia đã bị dời đến trong phòng ngủ của bọn họ ở S thị, vẫn luôn ở bên cạnh Cung Âu. Thời Tiểu Niệm ấn vào không khí vài cái, cười khổ một tiếng, "Có kỷ niệm anh em thật tốt, em cũng rất nhớ Tịch Ngọc, nhưng giữa bọn em lại không có hồi ức chung." "..." Cung Âu nhìn cô. "Bọn em không có tâm linh tương thông như Cung Diệu và Cung Quỳ, lần đầu tiên em cảm nhận được Tịch Ngọc, chính là lúc nó gặp chuyện." Thời Tiểu Niệm nói, đối diện với ánh mắt Cung Âu, "Cho nên, anh và anh trai anh tốt như vậy, hai người chắc chắn có rất nhiều kỷ niệm trong quá khứ." Cung Âu đi tới trước mặt cô, cúi mắt nhìn thẳng vào cô, "Không cần lấy vết sẹo của em để an ủi anh." Ách. Bị nhìn trúng ý đồ rồi. Thời Tiểu Niệm cười cười, "Em đã cố hết sức an ủi anh, có thể thưởng cho em gì không?" "Vật chất hay thể xác?" Cung Âu nghiêm túc hỏi. "..." Thời Tiểu Niệm bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, sau đó liền bật cười ha ha. Cung Âu của cô thực sự đã trở lại một chút rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận