Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 94: Hắn muốn ta sinh đứa bé (length: 10453)

"Ngươi cảm thấy ta rất vô tình đúng không?" Mộ Thiên Sơ nói đúng ý nàng đang nghĩ.
Nếu như nàng biết tất cả mọi chuyện đích thực vì nàng, nàng thì sẽ không cho là như vậy rồi.
"..."
Thời Tiểu Niệm trầm mặc.
Mộ Thiên Sơ kéo ghế tựa, ngồi xuống trước mặt nàng, một đôi mắt ôn hòa nhìn nàng, khóe môi nở một nụ cười cay đắng, "Ngươi biết ta từ lúc nào bắt đầu thật sự chán ghét ngươi không?"
Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.
Thời Tiểu Niệm im lặng.
"Thời điểm vừa mất trí nhớ, ta thật ra cũng không chán ghét ngươi đến vậy." Mộ Thiên Sơ nói, "Là ba năm trước, ta biết quan hệ nam nữ của ngươi hỗn loạn, Thời Địch còn nói từng gặp ngươi cùng Tần đổng cái lão già kia ở nhà ngủ với nhau, ta lúc đó tin tưởng Thời Địch không chút nghi ngờ."
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nghe.
Hóa ra, em gái ngoan còn từng tạo ra một nhát dao như vậy.
"Bắt đầu từ lúc đó, ta cũng rất căm ghét ngươi, mỗi lần nhìn thấy ngươi dây dưa ta, ta đều có thể nghĩ đến danh tiếng hư hỏng của ngươi ở đại học, cảm thấy ngươi đặc biệt dối trá." Mộ Thiên Sơ đột nhiên tự giễu cười một tiếng, "Giờ nghĩ lại, ta đúng là loại người ngu ngốc, chuyện gì cũng không đi cân nhắc xác minh."
Những năm này, vẫn luôn hiểu lầm nàng như vậy.
"..."
Trong thư phòng tĩnh lặng, Mộ Thiên Sơ đang từng chút từng chút trả lại sự trong sạch cho nàng.
Thời Tiểu Niệm nghe, nghĩ đến những năm qua nàng khổ sở dây dưa, nghĩ đến mỗi lần Mộ Thiên Sơ đối mặt với nàng đều lạnh lùng.
Tất cả chân tướng cuối cùng cũng được hé lộ.
Nhưng nàng không hề cảm thấy vui, chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi, đôi mắt cay cay, nhưng không rơi được nước mắt.
"Ta nghĩ, đây cũng là nguyên nhân mà Thời Địch tạo ra sự việc ba năm trước, cô ta muốn để ta triệt để căm ghét ngươi." Mộ Thiên Sơ nói.
"..."
Thời Tiểu Niệm nghe, mắt cay xè.
Những năm gần đây, nàng liên tục dây dưa với Mộ Thiên Sơ, muốn hắn khôi phục ký ức chọc giận đến em gái mình, Thời Địch đã đặt một cái bẫy thật sâu, kéo nàng xuống vực thẳm.
Còn nàng, ba năm qua, mới nhìn rõ được người đã đẩy nàng là ai.
Mộ Thiên Sơ cúi đầu, đưa tay tháo chiếc nhẫn trên ngón tay, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, "Ta không ngờ, những năm qua, mình đã tin sai người."
Thời Tiểu Niệm từ từ tỉnh táo lại, tay chân hồi phục chút ấm áp, nàng nhìn chiếc nhẫn trên tay Mộ Thiên Sơ, giọng nói không còn kích động như vừa rồi nữa, "Ta biết bây giờ ngươi cũng không dễ chịu, tiếp theo ngươi định làm gì, ngươi thật sự muốn giúp ta sao?"
Nàng bị oan ức.
Nhưng hắn cũng chẳng dễ chịu, Thời Địch lén lút xóa bỏ đứa bé, lại thêm chuyện đã làm ba năm trước, những loại tâm cơ xảo quyệt này cũng không ngờ rằng Thời Địch sẽ làm ra. Người mình yêu nhiều năm lại có một bộ mặt khác, ai cũng không thể chấp nhận được.
"Đương nhiên là ta phải giúp ngươi rồi."
Mộ Thiên Sơ kiên quyết nói, không hề có chút do dự.
"Có thể nói cho cùng, Thời Địch cũng chỉ vì yêu ngươi nên mới làm ra những việc này." Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, "Ta không cần ngươi giúp, ngươi chỉ cần không nhúng tay vào là được."
Nàng có thể tự mình giải quyết.
"Ngươi cảm thấy ta vô tình cũng được, chuyện này ta sẽ quản đến cùng. Ta có suy nghĩ của mình, có một ngày, ngươi sẽ biết." Mộ Thiên Sơ cay đắng cười nhạt, bỏ chiếc nhẫn lại vào trong túi, "Hiện tại trước mắt, chúng ta cần phải giữ nguyên hiện trạng."
Chúng ta.
Thật tự nhiên, bọn họ đứng cùng một chiến tuyến.
"..."
Thời Tiểu Niệm không thể nào ngờ, có một ngày mình sẽ cùng Mộ Thiên Sơ mất trí nhớ đứng chung một chiến tuyến.
"À phải." Mộ Thiên Sơ lại nói, "Vừa nghe những lời đó, đại khái cũng hiểu được chút ít quan hệ giữa ngươi và Cung Âu, nếu là hiểu lầm, ngươi giải thích rõ ràng với anh ta có phải có thể rời đi?"
Nghe vậy, mặt Thời Tiểu Niệm trĩu xuống, lắc đầu, khẽ nói, "E rằng không được."
"Ngươi muốn ở lại bên cạnh anh ta?"
Giọng Mộ Thiên Sơ bỗng chìm xuống.
"Không phải." Thời Tiểu Niệm lắc đầu, tay nắm chặt vạt áo, "Cung Âu có cách nghĩ riêng của mình, anh ta đã không để ý đến chuyện ai là người hạ thuốc ba năm trước, anh ta muốn..."
Nàng không nói ra được.
Chuyện này thật khó để có thể nói ra.
"Muốn cái gì?" Đồng tử Mộ Thiên Sơ co lại.
Thời Tiểu Niệm nắm chặt áo, nửa ngày không nói được.
"Tiểu Niệm." Mộ Thiên Sơ nghiêng người về phía nàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào mặt nàng tái nhợt, một tay đặt lên mép ghế phía sau vai nàng, gần như bao trọn cả người nàng vào trong lồng ngực của mình, "Để ta giúp ngươi được không?"
"..."
Đã bao nhiêu năm rồi, Mộ Thiên Sơ không gần gũi nàng đến thế này.
Nhưng bây giờ nàng chỉ thấy cả người khó chịu, nàng muốn lùi ra, nhưng Mộ Thiên Sơ lại nói, "Tiểu Niệm, chúng ta đều đã rơi vào bẫy của Thời Địch, chúng ta phải cùng nhau nhảy ra."
Anh ta dịu dàng nhìn nàng.
Anh ta đang dụ dỗ nàng.
Dụ dỗ nàng nhảy ra khỏi bàn cờ trước mắt, nhảy ra khỏi vực sâu vạn trượng trước mặt.
"Tiểu Niệm, nói cho ta biết, Cung Âu muốn cái gì? Anh ta muốn như thế nào mới có thể thả ngươi?" Mộ Thiên Sơ hỏi.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, mắt hắn như có nam châm, hút chặt lấy nàng, hút hết hy vọng của nàng.
Có một âm thanh trong lòng nàng hét lên, phải nhảy ra, nhất định phải nhảy ra khỏi ván cờ này, quay về cuộc sống của mình, đây chẳng phải là điều nàng luôn khao khát sao? "Anh ta muốn ta sinh con."
Thời Tiểu Niệm nghe thấy giọng mình vang lên, như ma xui quỷ khiến, nàng đã thốt ra.
"..."
Thân người Mộ Thiên Sơ lập tức cứng đờ, ánh mắt lặng lẽ nhìn nàng, vẻ mặt không thể tốt đẹp hơn.
Sinh con.
Cung Âu lại muốn Thời Tiểu Niệm sinh con cho hắn, đây là muốn giam cầm nàng cả đời.
"Hắn sẽ không được như ý." Mộ Thiên Sơ nhìn nàng nói, giọng nói kiên định chưa từng thấy, "Ván cờ này, ta nhất định đưa ngươi nhảy ra, không ai được phép kéo ngươi xuống."
Bởi vì, nàng là của hắn.
"..." Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, "Thật có thể nhảy ra được sao?"
Nàng không biết làm sao để thoát khỏi cuộc sống hiện tại, nàng không biết làm sao thoát khỏi Cung Âu, Cung Âu giống như một cái lưới dày đặc, không có chỗ nào có thể trốn.
"Đương nhiên. Chúng ta đều phải quay về cuộc sống trước kia."
Mộ Thiên Sơ nhìn nàng nói từng chữ.
Câu nói "quay về cuộc sống trước kia" có sức hút lớn đối với Thời Tiểu Niệm.
"Ừm."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đang muốn cử động thân mình một chút, chợt nhận ra rõ ràng hai ghế tựa đang ngồi đối diện nhau, nhưng gần như cả người nàng đều rơi vào lồng ngực Mộ Thiên Sơ, bốn mắt nhìn nhau, mắt thấy vẻ ngơ ngác của mình.
Trong thư phòng tĩnh lặng, tĩnh đến mức lộ ra chút gì đó mờ ám.
Mộ Thiên Sơ không hề có ý lui về chỗ ngồi của mình, lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên giơ tay lên đặt lên mặt nàng.
Thời Tiểu Niệm giật mình, vội vàng đứng dậy khỏi ghế.
Tay Mộ Thiên Sơ cứng đờ giữa không trung, ngón tay ở tư thế vừa muốn xoa lên má, mặt anh ta cũng trắng bệch như tuyết.
Thời Tiểu Niệm đặc biệt lúng túng nhìn hắn, không biết nên nói gì, điện thoại di động đột nhiên rung lên, như phao cứu mạng, phá tan bầu không khí lúng túng trong phòng.
Nàng vội vã nhào tới trước bàn, cầm điện thoại lên nghe máy, "Alo."
"Thời Tiểu Niệm cô muốn chết à, chạy đi đâu còn dám tắt máy có biết là ta gọi cho cô bao nhiêu cuộc không hả? Lần sau cô còn dám ra ngoài nữa, tôi nói cho cô biết, đừng hòng mơ sau này sẽ rời khỏi tầm mắt của tôi hai mét."
Tiếng gầm gào điên cuồng của Cung Âu vang lên bên tai nàng, hận không thể xé nát màng nhĩ nàng ra.
Người đàn ông này, nói chuyện không thể bình tĩnh chút được sao.
Thời Tiểu Niệm bị quát đến đau hết cả tai, không khỏi đưa điện thoại ra xa một chút, đợi sau khi tai thích ứng lại mới đặt lên tai, cố làm cho giọng mình có vẻ nhẹ nhàng, "Tôi không cố ý, tôi không để ý hết pin rồi."
"Từ lần tới cô đi xa tôi, loại chuyện như thế nhất định phải chú ý đến, hôm qua tôi đã nói với cô rồi mà!"
Cung Âu giận dữ quát nàng, mang theo tiếng gió vù vù, có vẻ như anh ta vừa xuống máy bay.
Hôm qua nói với nàng sao? Thời Tiểu Niệm hồi tưởng lại, hôm qua chẳng phải anh ta vẫn ôm nàng trên giường sao, lúc đó nàng làm sao mà để ý anh ta nói gì.
"Có phải anh đến Anh Quốc rồi không?"
Thời Tiểu Niệm đánh trống lảng.
"Vừa tới." Cung Âu không cho nàng đổi chủ đề, tiếp tục giận dữ quát, "Cô đợi tôi ở nhà, trở về xem tôi trừng trị cô thế nào."
Nếu nói có điểm nhấn, nàng tin rằng, sau mỗi câu nói của Cung Âu đều là dấu chấm than, những dấu chấm than to đùng.
"Ừ." Thời Tiểu Niệm đáp một tiếng.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng người dùng tiếng Anh mời Cung Âu nhận điện thoại, hình như máy bay cứ vậy mà bận rộn.
"Cút ngay!" Cung Âu mắng người kia một câu, sau đó mới nói với điện thoại, "Cô nghe cho kỹ, không được phép tắt điện thoại, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cô."
"Gọi lại?" Thời Tiểu Niệm ngớ người, "Có thể ở trong nước bây giờ sắp nửa đêm rồi."
Đã quá nửa đêm rồi mà còn gọi điện. "Tôi gọi thì cô nhất định phải nghe, ngủ gật cũng phải nghe máy cho tôi. Thế nhé!" Cung Âu dứt khoát ra lệnh rồi tắt máy.
"..."
Thời Tiểu Niệm để điện thoại xuống, bất đắc dĩ thở dài, Cung Âu luôn đáng sợ như vậy.
Nàng quay người lại, thấy Mộ Thiên Sơ vẫn ngồi trên ghế nhìn mình, khuôn mặt dịu dàng không lộ vẻ gì, ánh mắt u ám.
Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, ngón tay Thời Tiểu Niệm không khỏi run lên.
Vừa nãy, Mộ Thiên Sơ rõ ràng là muốn xoa mặt nàng...
Mộ Thiên Sơ đứng dậy khỏi ghế, từng bước từng bước đi về phía nàng.
Thời Tiểu Niệm theo phản xạ lùi về phía sau một bước, né tránh với tâm ý rõ ràng.
Mộ Thiên Sơ cười khổ một tiếng, "Quả thật không quen cô như vậy, trước đây cô chưa từng né tránh ta."
Trước đây là anh trốn nàng.
Còn bây giờ là nàng trốn anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận