Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 396: Thời Tiểu Niệm làm nhiệm vụ đánh thức (length: 10361)

"Có việc sao? Sao em không nói gì?" Mộ Thiện Sơ khó hiểu hỏi, ánh mắt khẽ liếc, bỗng nhiên như hiểu ra điều gì. "Là việc đột xuất, anh cứ từ từ ăn, em đi trước." Lúc Thời Tiểu Niệm vội vã rời khỏi bàn ăn, cầm lấy túi xách và áo khoác rồi đi ra ngoài. Bữa sáng trên bàn còn nguyên chưa ai động đũa. Mộ Thiện Sơ ngồi đó, nhìn chiếc ghế trống không sau khi Thời Tiểu Niệm rời đi, từ sau khi khôi phục ký ức, hắn mãi mãi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt. "Con bé đi đâu vậy?" Từ Băng Tâm vẫn đang nghe lén kéo cửa đi ra, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm vừa đi, lông mày nhíu lại, "Thiên Sơ, sao cháu không giữ con bé lại?" Bà còn định tạo chút cơ hội cho Thời Tiểu Niệm và Thời Tiểu Niệm, kết quả Thời Tiểu Niệm lại chạy mất, giống như lần đi chụp ảnh vậy. Con gái của bà thật khiến người khác phải lo lắng. Mộ Thiện Sơ từ trước bàn ăn đứng lên, đi tới trước mặt Từ Băng Tâm, ánh mắt vẫn nhìn về chiếc ghế trống rỗng kia, cười khổ nói: "Có những việc dù mình có làm thế nào cũng không thể ngăn cản được, chỉ có thể để cô ấy từ từ thay đổi suy nghĩ mà thôi." "Cháu không cảm thấy sốt ruột sao?" Từ Băng Tâm nhìn Mộ Thiện Sơ, chẳng phải hắn rất yêu con gái bà sao? "Sốt ruột thì có thể làm được gì, nếu lòng cô ấy không thể trở về, thì ngăn cản cũng vô ích thôi." Mộ Thiện Sơ khẽ nói, "Bá mẫu, con có thể chờ đợi." "Thiên Sơ..." Từ Băng Tâm có chút đau lòng mà nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mắt, tại sao Thời Tiểu Niệm không hiểu, người đàn ông như vậy mới có thể mang đến hạnh phúc cho con bé, sao con bé lại không biết quý trọng chứ. Chẳng lẽ con bé muốn cô độc cả đời, không muốn có ai bên cạnh sao? "Cháu không sao, bá mẫu." Mộ Thiện Sơ cười nói, điện thoại di động vang lên, hắn cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện tin nhắn: [Mộ thiếu, đại tiểu thư đi tới tòa nhà A.] Quả nhiên, đi tới chỗ của Cung Âu. Mộ Thiện Sơ nắm chặt điện thoại trong tay, mắt cụp xuống, ánh sáng nơi đáy mắt càng ngày càng tối tăm. Thời Tiểu Niệm đi ra từ thang máy tòa nhà A, vừa vội vã đi vừa xem giờ. Cung Âu ghét nhất là người trễ hẹn, cũng tính toán thời gian rất chi li. Đây là lời hứa cuối cùng cô dành cho Cung Âu, cô nhất định sẽ làm cho hắn hài lòng, không để lại chút ký ức không vui nào. Thời Tiểu Niệm vội vã đi về phía trước, Phong Đức đã ở cửa chờ đợi, thấy cô liền lễ phép cúi đầu, "Thời... Tịch tiểu thư, cô đến rồi. Xin lỗi, tôi vẫn chưa sửa được." "Không sao đâu." Thời Tiểu Niệm cười nhạt, vì chạy vội nên có chút khó chịu, hô hấp nhanh hơn. Phong Đức đưa tay nhận lấy áo khoác và túi xách của cô để treo lên, nói: "Thiếu gia còn đang ngủ, Tịch tiểu thư vào bếp trước đi." "Được." Thời Tiểu Niệm gật đầu, lại không nhịn được hỏi: "Mấy ngày nay hắn vẫn ở đây sao, không đi bệnh viện nữa sao, hắn khỏi bệnh rồi?" Đề cập đến bệnh của Cung Âu, Phong Đức chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Thiếu gia không quan tâm đến thân thể mình chút nào, cứ ra ra vào vào bệnh viện suốt, có lần còn trực tiếp rút ống truyền dịch ra rồi bỏ đi, ai cũng không khuyên được. Cảm mạo thì gần như khỏi hẳn rồi, điều tôi lo là lần trước bị chấn động não, nếu ngài ấy không tĩnh dưỡng thì sau này e là sẽ để lại di chứng." Nếu sau này thường đau đầu, ù tai, vậy thì nguy rồi. "..." Nghe vậy, sắc mặt Thời Tiểu Niệm hơi tái đi. Thấy thế, Phong Đức nhân tiện nói: "Tịch tiểu thư không cần quá lo lắng, mấy ngày nay cũng đỡ hơn rồi, thiếu gia không chạy tới chạy lui nữa, mà đều ở đây, cũng coi như tĩnh dưỡng." Hắn không chạy, là vì hắn đã thỏa hiệp. Thời Tiểu Niệm cúi mắt, cố kìm nén cảm xúc, sau đó hỏi: "Hắn không về đế quốc pháo đài à?" Đó mới là nhà của hắn. "Thiếu gia nói, trước khi tổ chức lễ đính hôn ngài ấy sẽ ở đây, chờ sau khi đính hôn xong, sẽ khóa nơi này lại, cũng sẽ không bao giờ trở về nữa." Phong Đức nói rõ mọi chuyện. "..." Đó là chuyện đương nhiên. Sau khi lễ đính hôn kết thúc, hắn sẽ có lễ hỏi chính thức, trở thành chồng chưa cưới của Mona, có thể chính thức liên kết hai gia tộc, cũng có thể phát triển sự nghiệp của mình. Thời Tiểu Niệm hiểu hết, ánh mắt hơi ngưng trệ. Cô không nói gì, đi về phía nhà bếp, vừa vào bếp, Thời Tiểu Niệm sững sờ. Trong phòng bếp không có nguyên liệu nấu ăn nào, trong tủ lạnh chỉ còn lại chút bò bít tết đã được chế biến sẵn, không có nguyên liệu thì làm sao nấu cho hắn được? Thời Tiểu Niệm nhíu mày, rất nhanh quyết định đi siêu thị mua nguyên liệu. Cô vừa quay người định đi, Phong Đức từ ngoài đi vào, ánh mắt từ ái nhìn cô, nói: "Tịch tiểu thư, lát nữa làm bữa sáng cũng được, thiếu gia muốn cô gọi hắn rời giường." "Hả?" Thời Tiểu Niệm sững người. "Vừa rồi tôi vào phòng thiếu gia nói cô đến rồi, ngài ấy muốn cô gọi ngài ấy rời giường." Phong Đức nói. Đầu tiên muốn cô gọi hắn rời giường, câu này nghe lạ lùng làm sao ấy. "Ông nói, hắn đã dậy rồi?" "Đúng thế." "Hắn rõ ràng đã tỉnh rồi, sau đó còn muốn tôi đi gọi hắn rời giường?" Thời Tiểu Niệm khó tin hỏi lại. "Đúng, Tịch tiểu thư." Phong Đức gật đầu. "..." Được rồi, lâu rồi cô không ở cùng Cung Âu, nên thấy không quen với những hành vi không thể tưởng tượng nổi của hắn. Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, vẫn đi về phía phòng ngủ, cô không hỏi Phong Đức Cung Âu ngủ ở phòng nào, đi thẳng vào, dù sao hắn cũng chỉ nằm trong phòng ngủ kia. Từ nhà bếp đi qua phòng khách, đi qua bức rèm pha lê, bước qua bậc thềm ngắn, Thời Tiểu Niệm đi tới trước cửa phòng khép hờ. Biết rõ người bên trong đã tỉnh, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngước mắt nhìn vào trong. Không khí trong phòng ngủ khá trong lành, rèm cửa dày che kín cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua rèm không mạnh như bên ngoài, chỉ còn lại những vệt sáng nhàn nhạt. Trên chiếc giường tròn to, Cung Âu nằm ở đó, chăn phủ kín đến ngực, đôi tay đặt trên chăn, tay hắn rất đẹp, giống như được chế tác tỉ mỉ, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài trắng đều. Mái tóc ngắn hơi rối, từng đường nét trên khuôn mặt sâu sắc, ngũ quan gợi cảm, môi mỏng khẽ nhếch, hô hấp đều đặn, lông mi rất dài, cho dù nhắm mắt, hắn cũng vẫn anh tuấn mà có chút tà khí. Không phải đã tỉnh rồi sao? Sao còn giả vờ ngủ? Thời Tiểu Niệm nghi hoặc đi vào, đến bên giường, cúi đầu nhìn hắn, "Cung Âu, dậy đi, anh muốn ăn gì, tôi sẽ đi mua." "..." Cung Âu không nhúc nhích mà vẫn nằm đó, hoàn toàn bất động. "Không phải anh đã dậy rồi sao, còn không mau ngồi dậy." Thời Tiểu Niệm đứng bên giường nói. Bắt cô vào gọi hắn rời giường, nhưng hắn lại không thèm nhúc nhích, có ai như hắn không chứ. "..." Cung Âu vẫn nằm bất động, như đang ngủ say. Lại ngủ thiếp đi rồi sao? Thời Tiểu Niệm lại muốn gọi hắn, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào tai hắn, liền nhìn thấy vết sẹo trên tai, vết sẹo màu hồng đậm đâm nhói mắt cô. Cô chỉ nhìn cũng thấy đau rồi, không biết lúc tai bị rách như vậy hắn đã đau đớn thế nào. Thời Tiểu Niệm chậm rãi cúi người, không nhịn được đưa tay chạm vào tai hắn, đầu ngón tay run rẩy chạm vào. Giống như một khoảng cách xa xôi. Rốt cuộc, ngón tay Thời Tiểu Niệm chạm vào tai hắn, hơi thở của cô trở nên dồn dập. Tai của hắn rất ấm, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo, ngón tay càng ngày càng run rẩy. Có phải rất đau không? Sao hắn có thể chịu được. Cung Âu đang nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen láy, ánh mắt sắc bén nhìn cô, có giọt nước mắt trong mắt cô vừa vặn rơi vào mắt hắn. "Em khóc." Cung Âu lên tiếng, giọng trầm thấp. Thời Tiểu Niệm thấy hắn đột nhiên tỉnh thì giật mình, vội rút tay về, đứng thẳng dậy, nhắm mắt, nói hơi lộn xộn: "Không có, gió thổi... bay vào mắt." Cung Âu nhìn chằm chằm cô, gằn giọng: "Phải không, gió trong phòng ngủ lớn vậy sao?" Cửa đóng kín, căn bản gió không thể thổi vào. Thời Tiểu Niệm bị hắn hỏi ngược lại có chút lúng túng, "Ý tôi là trên đường tôi tới đây gió lớn." "Ừ, em đến đây mất tám phút, gió thổi vào mắt, chắc chắn rất lớn." Cung Âu nói theo cô, âm thanh từ tính, nghe không ra ngữ khí gì. "..." Thời Tiểu Niệm không biết nói gì với hắn, muốn đổi chủ đề: "Nếu anh tỉnh rồi, thì nhanh rời giường đi." Đáp lại cô là một mảnh im lặng. Thời Tiểu Niệm cố bình tĩnh, đang muốn đi, chợt phát hiện không có động tĩnh gì, cô không nhịn được cúi đầu nhìn, Cung Âu nằm trên giường lại nhắm mắt lại, làm bộ như đang ngủ. Lúc này, Thời Tiểu Niệm không còn tin hắn nữa. "Cung Âu, mau dậy đi, sắp hết giờ ăn sáng rồi." Thời Tiểu Niệm nói xong liền kéo chăn hắn ra, tay bỗng nhiên bị một bàn tay mát lạnh nắm lấy, cô kinh ngạc mở to mắt, cả người tiến vào lòng Cung Âu. Cung Âu ôm chặt lấy cô qua lớp chăn, vươn tay đè cô xuống, Thời Tiểu Niệm trực tiếp bị động lăn một vòng, cả người bị chăn quấn lại, như một cái kén. Cung Âu trêu chọc cô, cúi đầu nhìn chằm chằm, ánh mắt hung hăng mà trực tiếp, như muốn nuốt lấy cô. Hình ảnh giống như trước đây. Trước đây khi còn bên nhau, mỗi lần cô gọi hắn dậy đều rơi vào kết cục thế này, mới đầu cô không thích, nhưng bây giờ nhớ lại, đó là những ký ức vừa cay đắng vừa ngọt ngào. Cung Âu ôm chặt lấy cô qua lớp chăn, ánh mắt sâu xa nhìn cô, như đi qua từng tấc da tấc thịt trên người cô, hắn còn muốn đếm số lông mi của cô, lông mi của cô rất đẹp, nhưng giờ nó đang khẽ run rẩy giống như cánh bướm muốn bay. "Đừng như vậy, Cung Âu." Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Thời Tiểu Niệm có chút không tự nhiên giãy giụa, tim đập thình thịch. "Tại sao không thể?" Cung Âu bá đạo hỏi ngược lại, "Hôm nay là ngày cuối cùng, anh không thể nhìn em kỹ sao? Là do em tự nguyện tới đây, lần này không phải là anh ép buộc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận