Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 609: Gỡ bỏ khúc mắc trước khi cưới (length: 10100)

Bốn năm không ở cùng nhau, hắn đã quên cách chăm sóc cô rồi.
"Chỉ là vết thương nhẹ trên tay thôi mà." Thời Tiểu Niệm nói.
"Ra ghế ngồi đi, anh sấy tóc cho em." Cung Âu nói cô đi, tay lại bế ngang cô lên, đặt cô lên salon, cầm chăn phủ lên người cô, "Đắp kín, đừng để bị lạnh."
Lần nữa nhận được sự quan tâm mà bốn năm qua không có, trong lòng Thời Tiểu Niệm rất ấm áp, cô cười vô cùng dịu dàng, "Ừ."
Cô ngồi trên salon cổ màu xanh biếc, trên người phủ chăn, Cung Âu đứng phía sau sấy tóc cho cô, năm ngón tay thon dài luồn sâu vào tóc cô, không ngừng hỏi có nóng không.
"Không nóng." Thời Tiểu Niệm nói, dùng chăn che kín mình, tận hưởng hơi ấm vừa trở về, ngón tay vô thức sờ chiếc nhẫn trên tay.
Cô cúi đầu nhìn ngón tay của mình.
Cây gai đã đâm vào trong người thì không nên để nó sinh trưởng vô thời hạn.
Thời Tiểu Niệm mím môi, phải làm gì? Vẫn là để chính cô từ từ quên chuyện này đi.
Cung Âu sấy tóc cho cô, đặt từng sợi tóc rụng của cô lên tay vịn, thấy vậy Thời Tiểu Niệm không khỏi hỏi, "Đây là làm gì vậy?"
"Cất giữ." Cung Âu trả lời.
"Tại sao phải cất giữ?" Thời Tiểu Niệm không hiểu ngẩng đầu lên, máy sấy trong tay Cung Âu hướng về phía mặt cô, gió nóng ập tới, Thời Tiểu Niệm lập tức rụt người về phía sau.
Cung Âu đứng sau lưng cô, cúi người, hạ thấp khuôn mặt tuấn tú, con ngươi đen nhìn thẳng vào cô, môi mỏng hé mở, nói từng chữ từng chữ, "Bởi vì, anh không cho phép lại làm mất bất cứ thứ gì quý giá."
Tim Thời Tiểu Niệm đập mạnh hơn một chút, "Thứ quý giá?"
"Thuộc về em, tất cả đều quý giá, dù chỉ một sợi tóc anh cũng không muốn làm mất!" giọng Cung Âu có chút bá đạo, đôi mắt hắn sâu thẳm.
"..." Thời Tiểu Niệm hơi nóng mặt, cô đã lâu không được nghe Cung Âu nói những lời tình cảm thế này.
Cung Âu nhìn xuống biểu cảm biến đổi vi diệu của cô, môi mỏng cong lên một độ cong, nói, "Bây giờ anh vẫn thích nâng em trong lòng bàn tay, sống vui vẻ."
Bốn năm nay, hắn không biết mình sống ra sao nữa.
"..." Lời hắn nói rất thẳng thắn, Thời Tiểu Niệm cười nhạt, nhưng trong lòng dậy sóng.
Sấy tóc xong, Cung Âu thật sự cất mấy sợi tóc của cô vào một chiếc hộp, Thời Tiểu Niệm ngồi khoanh chân trên salon, nhìn Cung Âu như đang suy tư.
Cuối cùng, cô quyết định rút cái gai ra, chứ không để nó tồn tại mơ hồ làm đau.
"Cung Âu, em có chuyện muốn nói với anh." Thời Tiểu Niệm nói.
"Em nói đi." Cung Âu đóng nắp hộp trong tay lại.
"Hôm qua ở trên du thuyền, Mona nói cô ta từng để bảy người phụ nữ đi cùng anh..."
"Phịch."
Thời Tiểu Niệm còn chưa nói hết, chiếc hộp trong tay Cung Âu rơi xuống đất, sắc mặt hắn lập tức trở nên có chút khó coi, mắt cụp xuống, tay nắm thành quyền.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó nhìn hắn, môi bất giác mím lại, không biết có nên tiếp tục nói hay không.
Rõ ràng, cái gai này không chỉ đâm vào cơ thể cô, mà còn đâm vào cơ thể Cung Âu.
"Cung Âu, em muốn nói..."
"Anh đi tắm." Cung Âu lớn tiếng cắt lời cô, không giải thích mà đi vào phòng tắm, để lại một mình cô trong phòng, Thời Tiểu Niệm lập tức xụi lơ dựa vào sofa, nhắm hai mắt lại.
Có lẽ không nên nói ra thì hơn.
Cứ để nó trực tiếp qua đi thì tốt hơn a!
Cung Âu tắm chừng một giờ vẫn chưa ra, Thời Tiểu Niệm đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, cắn môi, suy nghĩ một lát, cô vẫn đưa tay đẩy cửa ra.
Cửa không khóa, dễ dàng bị đẩy ra.
Trong phòng tắm sáng đèn, Cung Âu ngồi trên bồn rửa mặt, nhìn chăm chăm vào đôi chân, các đầu ngón chân để trên mặt đất, vẫn mặc bộ quần áo vừa nãy, không có vẻ gì là đã tắm, tóc ngắn hơi rối.
Lần trước là bồn tắm, lần này là bồn rửa mặt, sao mỗi lần ở trong phòng tắm hắn đều tạo hình nổi bật như vậy.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, "Cung Âu, em..."
"Không cho em nói chuyện!" Cung Âu ngồi trên bồn rửa mặt, con ngươi đen nhìn thẳng vào cô, mạnh mẽ cắt ngang lời cô.
"..." Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa im lặng nhìn hắn.
"Là tự em nói muốn kết hôn với anh, đúng không?" Cung Âu nhìn cô, giọng nói trầm ấm, nặng nề đầy bá đạo.
"Đúng." Thời Tiểu Niệm gật đầu, cô còn chủ động cầu hôn.
"Là em nói toàn thế giới này cũng không muốn, chỉ muốn có anh, đúng không?" Cung Âu hung hăng hỏi lại lần nữa.
"Đúng." Thời Tiểu Niệm lại gật đầu.
"Là em nói tất cả đều là chuyện quá khứ, đúng không?" Cung Âu hỏi.
"Đúng." Thời Tiểu Niệm lại gật đầu một lần nữa, im lặng chờ câu sau của hắn.
"Vậy em có tư cách gì nhắc lại chuyện này?" Cung Âu từ trên bồn rửa mặt nhảy xuống, đứng trước mặt cô, con ngươi đen trừng mắt cô, có nồng nặc sự bất mãn, "Em muốn làm gì? Chia tay với anh? Hay cãi nhau với anh?"
"Em không có ý đó."
"Đúng, anh ngu đến mức tin lời Mona nói, anh đần, anh không còn thuốc nào chữa được, bệnh không chữa khỏi còn bị đùa bỡn như kẻ ngốc! Em nghĩ rằng anh dễ chịu sao? Rõ ràng trong lòng anh chỉ có em, lại liều mạng đi quyến rũ đám phụ nữ ** kia!" Cung Âu đứng đó, cả người trở nên nóng nảy, "Bây giờ nhớ lại anh hận không thể giết chết chính mình!"
"..." Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, muốn nói chuyện, Cung Âu lại lớn tiếng nói, "Thời Tiểu Niệm, không cho phép em nhắc lại! Em nói lại một lần anh sẽ chỉ cảm thấy mình ngu đến mức nên đi chết đi!"
Hắn đưa tay định đập đồ, giơ tay lên một lát lại buông thõng.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, "Được được được, em không nhắc đến nữa, anh đừng kích động như vậy."
Để chuyện này từ từ qua đi, chậm rãi bị lãng quên trong trí nhớ hai người.
"Nhưng bây giờ em đã nói ra rồi!" Cung Âu trừng mắt nhìn cô.
"Em nói là bởi vì em muốn nói..."
"Nói không nhắc đến em khó chịu đúng không? Sau này em không thể xem anh như trước nữa!” Cung Âu tự giễu cười lạnh một tiếng, "Sau này em nhìn anh, sẽ nghĩ, người đàn ông này không những ngu xuẩn mà còn không sạch sẽ! Sao mình lại mù quáng thích hắn chứ?"
"Em không có ý này." Thời Tiểu Niệm thấy mình căn bản không chen vào được.
"Em ra ngoài đi! Anh muốn tắm!" Nói xong, Cung Âu xoay người đi đến phòng tắm vòi hoa sen, trực tiếp hạ cửa kính xuống, mở vòi hoa sen ra, tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm.
Cửa kính phòng tắm vòi sen được mài mờ, nhìn không rõ, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn đang ngồi xổm.
Tên đàn ông này thật là, ngay cả quần áo cũng không cởi mà đã tắm rồi?
Tâm trạng còn kích động như vậy, giống như cô và mấy người đàn ông ở chung một phòng vậy.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, hướng về phía phòng tắm vòi sen đi tới, ngồi xổm xuống bên ngoài cửa kính, hai tay ôm đầu gối, lắng nghe tiếng nước bên trong, ôn nhu nói, "Cung Âu, hôm nay em nói ra không phải em muốn thế nào cả, em chỉ là không muốn để sự nghi ngờ này âm thầm sinh trưởng trong lòng em thôi."
"..." Đáp lại cô chỉ có tiếng nước.
"Em không trách anh, Cung Âu, thật sự." Thời Tiểu Niệm nói, "Chuyện này em không thể không để ý chút nào, em có thể sẵn lòng coi nó là một cái gai, nhổ nó ra trước mặt anh, sau đó cái gai này sẽ biến mất."
"..." Cánh cửa kính vẫn đóng chặt.
"Em thực sự không có ý gì khác." giọng nói của Thời Tiểu Niệm càng lúc càng nhỏ, "Nếu anh cố tình quá đáng, em đây ngay cả nói cũng không thèm, sẽ xoay người rời đi ngay, nhưng anh không phải như vậy mà, anh là vì em mới phải chịu khổ suốt bốn năm qua, em đều biết cả."
Nói xong, mắt Thời Tiểu Niệm cay cay.
"..." Bên kia cánh cửa chỉ còn tiếng nước.
"Cung Âu, anh đừng nóng giận có được không?" Thời Tiểu Niệm đưa tay gõ nhẹ hai cái lên cửa kính, "Giữa chúng ta giống như đêm đính hôn đó anh ném đĩa vậy, vỡ tan rồi lại dán lại, dù có vết nứt, nhưng chúng ta vẫn ở bên nhau, đúng không?"
"..."
"Kỳ thực chuyện này đáng ra anh mới là người phải trách mắng em, sao bây giờ lại biến thành em đang dỗ anh rồi?"
Giọng của Thời Tiểu Niệm rất nhỏ, nhỏ như đang lẩm bẩm.
Nói dứt lời, cửa phòng tắm vòi sen bị đẩy ra.
Cung Âu đang ngồi xổm ở đó, quần áo trên người đã sớm bị nước làm ướt sũng, trên mặt không có biểu cảm gì, con ngươi đen nhìn sâu vào cô, giọng nói trầm khàn, từng chữ từng chữ từ trong cổ họng phát ra, "Em chính là khó chịu."
Hắn nhìn cô, ánh mắt giống như người lớn dò xét trẻ con.
"..." Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía hắn, không biết phải nói thế nào, nói không khó chịu chút nào là không thể.
"Anh không giận em, anh giận chính mình." Cung Âu nói, ánh mắt u ám, tay lại định kéo cửa kính.
Thời Tiểu Niệm vội đưa tay vào, cổ tay bị kẹp giữa hai cánh cửa, cô còn chưa kịp cảm thấy đau, Cung Âu đã đẩy cửa kính ra thật nhanh, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô, "Thời Tiểu Niệm, em đang làm gì vậy?"
Không cần tay nữa sao?
"Cung Âu." Thời Tiểu Niệm nhìn sâu vào mắt hắn, "Chúng ta cùng nhau nhổ cái gai này được không, cùng nhau quên nó đi."
"Em không thể quên được." Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô nói, một lời nói toạc ra chân tướng.
Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm tối sầm lại, đúng vậy, điều quan trọng nhất đối với hai người yêu nhau chính là sự trung thành, sao có thể quên đơn giản như vậy được?
Nhưng không quên thì có thể làm gì, muốn cô bỏ hắn sao? Cô lại càng không thể.
Cô mím môi, nhỏ giọng nói, "Em sẽ cố gắng."
Cung Âu ngồi xổm trong phòng tắm vòi sen, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào cô, tay dùng sức nắm chặt, một lát sau, hắn thấp giọng nói, "Thời Tiểu Niệm muốn cái gì, anh có thể cho cái đó, nhưng anh không thể quay ngược thời gian."
"..." Thời Tiểu Niệm ngồi xổm bên ngoài, trong mắt không có một chút ánh sáng, hai tay ôm chặt lấy chính mình.
Cô cũng muốn quay ngược thời gian, quay lại lúc Cung Âu không phải chịu khổ.
"Đưa cái gai kia của em cho anh đi." Cung Âu nhìn cô, bỗng nhiên nói, ánh mắt nghiêm túc, hạ một quyết định, trên mu bàn tay đều nổi gân xanh.
"Cái gì?" Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía hắn.
Nước từ trên người hắn rơi xuống, bắn vào mắt cô.
"Để Phong Đức tìm bảy người đàn ông cho em..." Cung Âu nghiến răng nghiến lợi nói, nghĩ ngợi một hồi lại không chịu, đổi ý nói, "Không được, một người là được rồi."
Nghe nói như vậy, tâm trạng bi thương lúc đầu của Thời Tiểu Niệm nhất thời chuyển thành phẫn nộ vô tận, lập tức đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn Cung Âu, "Cung Âu, đầu óc anh có vấn đề sao? Anh muốn em lên giường với người đàn ông khác?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận