Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 139: Tôi tự trói mình lại (length: 8088)

Yuhina câm lặng nói xong, Cung Âu liền há miệng hôn lên ngón tay nhỏ bé của cô, một bàn tay khác đang được băng gạc bọc lại cũng không rảnh rỗi, một tay kéo khóa quần cô xuống… Cô ở dưới thân hắn run rẩy không ngừng.
Hắn như ma quỷ không ngừng kéo cô về phía mình.
Trong căn phòng ngủ khổng lồ, buổi tối vừa mới bắt đầu.
Thời Tiểu Niệm đã quên mình là ngủ thiếp đi hay là ngất đi.
Cung Âu mặc dù không có giày vò cô, nhưng đối với sự tồn tại của Mộ Thiên Sơ có chấp niệm đáng sợ, một buổi tối, sự đố kị của hắn hoàn toàn hiển lộ ra.
Hôn môi cô, hắn sẽ hỏi, "Mộ Thiên Sơ có chạm qua chỗ này không?"
Hôn ngón tay cô, hắn sẽ hỏi, "Người đàn ông kia có hôn em như vậy không?"
Lúc điên cuồng giữ lấy cô, hắn lại hỏi, "Người đàn ông kia cũng vào chỗ này?"
Cô đã quên mình phủ nhận tổng cộng bao nhiêu câu.
Sự đố kị của Cung Âu không ngừng khiến hắn phát điên, cũng làm cô phát điên.
Đêm khuya, Thời Tiểu Niệm lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy mình đang bước lên một cái cầu thang rất dài, không có điểm cuối.
Cô cứ bước từng bước một.
Đã quên mất là qua bao nhiêu bước, cô rốt cục nhìn về phía ánh rạng đông.
Cô thấy mình đang đi về phía ánh sáng, thế nhưng khi đến nơi đó, cả người từ chỗ cao tàn nhẫn mà rơi xuống.
"A!"
Thời Tiểu Niệm giật mình hét lớn một tiếng, từ trong ác mộng tỉnh lại.
Đầu cô đầy mồ hôi ngồi trên giường, hai mắt hoảng loạn nhìn xung quanh, lại thấy là ác mộng, nhất thời lại bị giật mình, "A!"
Trong phòng ngủ, dưới ánh đèn mờ nhạt thích hợp cho giấc ngủ, mà Cung Âu đang mặc áo ngủ màu xám bạc, quần pyjamas ngồi xổm ở bên người cô, để trần hai chân, đầu cúi xuống, một đôi con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, trên gương mặt anh tuấn không có chút biểu cảm nào.
"Ta khủng bố như vậy sao?"
Cung Âu bất mãn cau mày.
"Hơn nửa đêm anh không ngủ ngồi xổm ở đó làm gì?"
Muốn giả thành quỷ à? Thời Tiểu Niệm bị dọa không nhẹ, trên lưng từng trận phát lạnh, cô ngồi xuống cầm lấy điện thoại di động đặt trên đầu giường.
Ba giờ sáng.
Trời ạ!
Ba giờ sáng, lão nhân gia người không ngủ, ngồi chồm hổm trên giường nhìn chằm chằm cô.
Thời Tiểu Niệm đưa tay lau mồ hôi, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía ngũ quan thâm thúy của hắn, "Cung Âu, ba giờ sáng, anh là không ngủ hay là mới tỉnh dậy?"
"Không ngủ."
Cung Âu trầm giọng nói, con ngươi đen sâu kín nhìn chằm chằm cô.
"..."
Thời Tiểu Niệm không nói gì, nghẹn họng.
Hắn cứ ngồi xổm ở đó nhìn thẳng vào cô, chẳng trách cô gặp ác mộng.
"Sao em không hỏi ta tại sao không ngủ?" Giọng nói Cung Âu u ám cất lên.
"..."
Còn muốn cô phải hỏi.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là theo lời hắn hỏi, "Tại sao anh không ngủ?"
"Ngủ không được." Cung Âu nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói thêm ra một chút ác liệt, "Ta vừa nghĩ tới em cùng Mộ Thiên Sơ ở bên nhau, ta đã muốn bóp chết em."
Nghe vậy, hàn khí trên lưng Thời Tiểu Niệm càng thêm bốc lên.
Từ khi ở công viên trò chơi trở về, cô cơ hồ đều chuẩn bị tinh thần bị Cung Âu xé nát, nhưng hành động của hắn trong đêm nay, hắn tuy rằng phẫn nộ nhưng không hành hạ cô.
Cô còn thở phào nhẹ nhõm.
Có thể thấy tình hình hắn như bây giờ, hắn đây là càng nghĩ càng phẫn nộ, cho rằng không thể cứ như vậy buông tha cô sao? Hắn sẽ không thật muốn nửa đêm giết chết cô đi?
Thời Tiểu Niệm sợ hãi mà nhìn hắn, một đôi mắt vừa mới còn lim dim giờ phút này tràn ngập sợ hãi, cô hơi di chuyển về phía sau.
"Em sợ gì, ta đã tự trói mình thành thế này để không đánh chết em."
Cung Âu ngồi xổm ở đó, chậm rãi dựng thẳng hai tay của mình lên.
Thời Tiểu Niệm lúc này mới phát hiện trên cổ tay hai tay của hắn cột một cái dây bằng da, dây da màu đen trói hai tay của hắn quá chặt chẽ.
"..."
Thời Tiểu Niệm lập tức tái mặt.
Hắn vì khống chế bản thân không bóp chết cô lúc nửa đêm, còn tự trói mình lại? Cách này người bình thường nào có thể làm được chuyện như vậy?
"Còn không mau giúp ta cởi ra?" Cung Âu rống cô, trong con ngươi đen lóe lên một tia khó chịu.
Nếu không phải hắn sợ mình suy nghĩ đến phát điên, thì sẽ tự trói mình lại sao? "Cởi ra anh còn muốn bóp chết tôi thì làm sao bây giờ?"
Thời Tiểu Niệm bật thốt lên.
"Đã không muốn bóp chết em, ta đói rồi." Cung Âu buồn bực nói, "Mau cởi ra cho ta!"
Cả đêm nay, hắn ngồi xổm ở bên người cô, trừng mắt nhìn gương mặt mềm mại trắng nõn của cô, trừng mắt, trừng mắt, hắn liền đói bụng.
"Nha, được rồi."
Từ muốn bóp chết cô đến đói bụng, cái suy nghĩ thần kỳ nào thế này.
Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy quỳ đến trước mặt hắn, đưa tay lôi kéo dây da trên cổ tay hắn, làm sao kéo đều kéo không ra, dây da càng cố kéo lại càng chặt.
"Loại dây này càng kéo càng chặt, lấy dao."
Cung Âu trừng cô một cái.
Người phụ nữ này thật ngốc, nhưng ngốc đến nỗi hắn thấy hợp mắt.
"Nha." Thời Tiểu Niệm xuống giường, giữa hai chân truyền đến một tia đau nhức, cô không khỏi nhíu nhíu mày, lật ngăn kéo, "Không tìm thấy dao."
Cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy Cung Âu dùng tay bị trói chặt cầm lấy điện thoại di động của cô đang đặt trên giường.
Hắn đem hệ thống định vị trên điện thoại di động của cô mở ra.
"Nhớ kỹ, sau này cái này 24/24 giờ phải mở cho ta, nếu không ta liền lắp một cái hệ thống cưỡng chế đi vào, cho dù em có tắt điện thoại thì vẫn tìm được." Cung Âu tìm cô đã tìm chán rồi.
Hơi một tí là cho hắn chơi trò mất tích.
Hắn mỗi lần đều cho rằng cô xảy ra chuyện bất ngờ.
"Biết rồi." Đến thời điểm như thế này, Thời Tiểu Niệm đã không hy vọng còn có thể thoát khỏi ma trảo của hắn, cô lại lặp lại một lần, "Tôi không tìm thấy dao."
"Đi nhà bếp."
Cung Âu thẳng thắn dứt khoát nói.
Liền, ba giờ sáng, hai người từ trên giường hướng đi nhà bếp, chính là để tìm dao găm đem dây da trên cổ tay Cung Âu cắt ra.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm cảm thấy từ lúc ở cùng Cung Âu, mỗi một ngày cô đều sống rất thần kỳ, cộng thêm run sợ trong lòng.
Trong phòng bếp rất yên tĩnh, Thời Tiểu Niệm mở đèn, từ trong ngăn kéo tìm ra một cái kéo mới tinh.
"Ta cắt."
Thời Tiểu Niệm cắt xong.
Cung Âu xoay cổ tay, trên cổ tay đã hiện ra một vệt dấu đỏ, quả thực là tự ngược mà.
Thời Tiểu Niệm đem dây da ném vào thùng rác, hơi nghi hoặc một chút hỏi, "Tại sao anh có dây da này?"
Người bình thường ai sẽ ở trong phòng ngủ mình cất loại dây da này, dùng để bất cứ lúc nào trói chặt tay chân của mình sao? Nghe vậy, con ngươi Cung Âu đen sâu hơn, sắc mặt lạnh lùng, "Không có gì, em không cần biết."
"..."
Thời Tiểu Niệm không hỏi lại, lập tức muốn đi ra ngoài, liền nghe đến một tiếng vang quái dị.
Là tiếng kêu đói bụng.
Đến từ chính Cung Âu - Cung tổng giám đốc.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, Cung Âu đứng ở đó, lạnh lùng trừng cô một cái, giơ chân lên đi ra ngoài.
Lại không muốn cô làm cơm. "Anh đói bụng, để tôi làm cơm cho anh ăn đi." Cô hiếm khi chủ động mở miệng.
"Đều tàn phế còn muốn lăn vào nhà bếp, lăn ra đây cho ta."
Cung Âu quay đầu lại trừng mắt về phía cô.
Đối với đồ ăn cô làm, hắn đều tích cực ăn nhiều, thời điểm cô không thể làm cơm, hắn liền tình nguyện bị đói cũng không ăn đồ khác, trừ phi là đói bụng đến mức không chịu được mới ăn một chút.
Hắn thật không sợ bị đau dạ dày? "Tôi làm mấy món đơn giản vẫn được, chỉ cần dùng một tay là có thể." Thời Tiểu Niệm nói, "Anh thái rau."
"Ta thái rau?"
Cung Âu cau mày, bỗng nhiên nhớ đến đêm hôm trước, hắn vốn chuẩn bị vì cô mà học nấu ăn.
Nhưng một đêm này phát sinh nhiều chuyện, cho nên hắn đã để chuyện này ra sau đầu.
"Thế nào?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Âu nhìn cô, cô là quan tâm hắn sao, quan tâm hắn có đói bụng hay không đói bụng? "Xem như nể tình em mở miệng cầu xin ta, ta cho phép em làm mấy món đơn giản." Cung Âu ngửa cằm, giống như đang thi ân.
"..."
Ai cầu xin hắn?
Thời Tiểu Niệm ở trong lòng oán thầm, bắt đầu dùng một tay rửa cà tím, sau đó giao cho Cung Âu đi cắt.
Tay hắn tuy rằng bị thương, nhưng so với tay cô linh hoạt hơn, tay bị băng bó nhưng vẫn có thể nắm chặt dao thái rau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận