Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 677: Ý của ngài là có vẻ như chúng ta đã từng quen biết (length: 11195)

"Không muốn." Thời Tiểu Niệm kiên quyết lắc đầu, "Hôm nay màu đen là màu may mắn của em, em sẽ chọn đen đến cùng."
"Vậy anh sẽ chặn g·i·ế·t vận may của em." Cung Âu cười, đặt thẻ đ·á·n·h bạc vào 'khu vực đặt cược', nói, "Màu đỏ, mở bài."
Người phục vụ cúi người xuống, mở bài ra, đọc lá bài, "5 Bích, Tịch tiểu thư thắng, được 5 lần tiền cược."
"Lại thắng." Thời Tiểu Niệm đắc ý nhìn người phục vụ đẩy thẻ đ·á·n·h bạc đến chỗ cô.
"Chuyện này không thể nào!" Cung Âu gầm khẽ một tiếng, không có lý nào, hắn đã tính toán cả rồi, khả năng ghi nhớ của hắn không sai, năng lực tính toán lại càng không thể sai.
"Cái gì?" Mọi người nhìn về phía Cung Âu, Thời Tiểu Niệm cũng không hiểu nhìn Cung Âu, "Cái gì mà không thể?"
Không thể nào vẫn là màu đen.
Quá kỳ quái.
Tính toán thì chắc chắn sẽ không sai được.
Cung Âu giật giật môi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào vẻ hài lòng khi cô ôm một đống thẻ đ·á·n·h bạc, vẫn cố nhịn xuống, "Không có gì, tiếp tục."
Nhất định phải thắng một ván.
Nhiều người nhìn như vậy, nếu mà hắn vẫn bại dưới tay người phụ nữ của mình, vậy thì chỉ còn nước mất sạch mặt mũi.
Cung Âu càng để tâm lắng nghe tiếng xáo bài, chú ý động tác xáo bài, trong đầu hiện lên một loạt c·ô·ng thức tính toán, kết quả mở ra ngoài màu đen, màu đen vẫn cứ là màu đen.
Cả người hắn như mây đen bao phủ.
"Cung Âu, thì ra vận may của em lại tốt như vậy à!"
"Cung Âu, anh nói xem em có nên đi mua vé số không?"
"Cung Âu, cờ bạc là không đúng, nếu không chúng ta đừng chơi nữa."
"Cung Âu, chúng ta đừng chơi nữa, anh không thắng n·ổi ván nào, trò này chơi không vui, chúng ta đừng chơi nữa." Thời Tiểu Niệm quan s·á·t sắc mặt của Cung Âu, cảm thấy hắn đang tức giận, liền lên tiếng nói vậy.
"Tiếp tục!" Cung Âu n·ổi nóng, tay đè lên lỗ tai, nhất định là hắn nghe không đúng, nếu không sao hắn đã dùng c·ô·ng thức tính toán rồi mà x·á·c suất ra bài đen rất nhỏ vẫn bị Thời Tiểu Niệm đoán trúng.
Đám người vây xem càng ngày càng đông, thậm chí tất cả đều bắt đầu cảm thán hôm nay Cung Âu rất đen, vừa bắt đầu mở bài liền hô, "Màu đỏ, màu đỏ!"
"3 Bích, Tịch tiểu thư thắng, được 3 lần tiền cược."
"K bích, Tịch tiểu thư thắng!"
"Bích!"
"Màu đen."
Liên tiếp ba mươi mấy lần đều là màu đen, số thẻ đ·á·n·h bạc mà Phong Đức đổi cho Cung Âu đã dùng gần hết rồi, Thời Tiểu Niệm thấy mặt Cung Âu sắp đen như cái đít n·ồi, liền yên lặng ném thẻ đ·á·n·h bạc ra, "Em chọn màu đỏ."
"Không chọn đen?" Cung Âu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, như nhìn một con quái vật.
"Không chọn, anh chọn đi." Thời Tiểu Niệm nhìn những thẻ đ·á·n·h bạc tr·ê·n bàn của hắn, cũng chỉ còn sót lại ba thẻ vô cùng đáng thương, nhiều người nhìn vậy, cô thật sự không muốn để hắn m·ấ·t mặt.
"Mở bài!" Cung Âu lạnh lùng nói, ném ba thẻ đ·á·n·h bạc ra.
Mọi người nín thở, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tay người phục vụ, tay người phục vụ chuyển qua chuyển lại, chậm rãi mở bài, đọc bài, "9 rô, Tịch tiểu thư thắng, được 9 lần tiền cược."
Ba cái thẻ đ·á·n·h bạc cuối cùng của Cung Âu cũng bị chuyển đến trước mặt Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm che mặt, cô thật sự chưa từng thấy Cung Âu t·h·a·m bại đến như vậy, cô mở một chút khe hở nhìn về phía trước, chỉ thấy Cung Âu ngồi đó, sắc mặt khó coi đến triệt để, c·h·ặ·t chẽ trừng cô.
Sớm biết vậy thì không đ·á·n·h cược.
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, xung quanh cũng có người bàn tán Cung Âu là "tay đen", cũng không nhịn được mà cười, tay đen đến như vậy thật là chưa từng nghe thấy.
"Không phải là g·i·a·n· ·l·ậ·n đấy chứ?" Một giọng nói đột ngột vang lên trong đám đông vây xem.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy một ông lão người nước ngoài tóc bạc trắng đứng đó, tay cầm một ly Champagne, hướng về phía cô nở một nụ cười t·h·iện ý.
Thời Tiểu Niệm cũng mỉm cười đáp lại, sau đó nhìn người phục vụ kia.
Lập tức tr·ê·n mặt người phục vụ xẹt qua một vệt bối rối.
Tất cả khách xung quanh đều là người từng trải, thấy vậy đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ vào hắn lớn tiếng quát lên, "Soát người, soát người!"
Chuyện vui vẻ bị mọi người làm cho nghiêm trọng lên.
Người phục vụ vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi, thấy khung cảnh này càng sợ hãi hơn, ông lão tóc bạc đi tới trước mặt người phục vụ, t·h·iện ý nói, "Ta tin cậu không dám g·i·a·n· ·l·ậ·n, không bằng chính cậu đưa ra, chúng ta nhiều người như vậy chắc sẽ không làm khó dễ một người trẻ tuổi như cậu."
"Đúng, x·i·n ·l·ỗi, trước đây tôi là ảo t·h·u·ật gia." Người phục vụ mở tay áo ra, giũ vài lá bài ra nói, "Là Cung tiên sinh bảo tôi làm vậy, x·i·n ·l·ỗi, x·i·n ·l·ỗi."
Hắn thừa nhận mình nhanh tay đến mức ai cũng không thấy được, nhưng liên tục rút ra lá bài đen như vậy thì quá dễ khiến người khác nghi ngờ.
Cung Âu?
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn Cung Âu đối diện, Cung Âu ngồi đó, sắc mặt bình thản, môi mỏng mím c·h·ặt, một lời cũng không nói.
"Xem ra là Cung tiên sinh muốn đổi lấy nụ cười của giai nhân." Ông lão tóc bạc đứng đó cười nói, lúc này đám người vây xem mới hiểu ra đây là tiết mục chồng dỗ cho vợ vui.
"Không ngờ Cung tiên sinh lại là người có tình thú như vậy đấy."
"Người trẻ tuổi thật lãng mạn, chúng ta đúng là không thể sánh bằng."
"Cung phu nhân, ngài còn không mau tặng Cung tiên sinh một cái ôm đi, hắn quá yêu ngài, chúng ta đều có thể cảm nh·ậ·n được."
"Kiss, kiss, kiss!" Mọi người bắt đầu ồn ào, ngay cả ca sĩ trên sân khấu cũng bắt đầu chuyển sang một bản ballad lãng mạn, bầu không khí lúc này trở nên ngọt ngào như có những trái tim nhỏ màu hồng bay lơ lửng trong không khí.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, khẽ mỉm cười, từ chỗ ngồi đứng dậy, đi tới bên cạnh Cung Âu.
Cung Âu ngồi đó vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt trầm ổn, ánh mắt sâu thẳm khiến người khác muốn đoán cũng không thể đoán ra.
"Anh yêu, cảm ơn anh đã cho em một kinh hỉ lớn như vậy, em đang rất vui vẻ." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn, môi mỏng nhợt nhạt của Cung Âu hơi cong lên.
Mọi người vây xem vỗ tay, mức độ bát quái cũng không thua gì mấy người bình dân.
Sau khi hôn xong, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu rời khỏi nơi ồn ào náo nhiệt, ra ngoài mới phát hiện nơi này đã tụ tập hơn nửa khách mời; lúc này sàn nhảy, quán bar bên kia cũng chẳng còn ai.
Thời Tiểu Niệm k·é·o khuỷu tay của Cung Âu đi ra ngoài, con tàu đang chạy trên biển, mặt biển tĩnh lặng, chim biển bay lượn trên bầu trời, Thời Tiểu Niệm đưa tay ra đặt trên lan can, gió biển nhẹ nhàng lướt qua mặt cô.
"Vẫn là gió trời thoải mái nhất." Thời Tiểu Niệm vừa đón gió vừa nói, ngồi đ·á·n·h bạc thật là mệt mỏi, cả người đều nóng lên.
Cung Âu đứng cạnh cô, cụp mắt nhìn cô một cái, "Chỉ vậy thôi à? Anh tốn bao tâm tư thua nhiều tiền cho em như vậy, mà ngay cả một cái hôn em vẫn chỉ hôn lên má?"
Hắn muốn hôn môi.
"Anh thua tiền cho em thì thật, nhưng tốn hết tâm tư là do cha nuôi rồi." Thời Tiểu Niệm cười nói, "Anh cũng giống như em vậy, phải đến khi người phục vụ kia thừa nhận g·i·a·n ·l·ậ·n thì anh mới đoán ra là do cha nuôi sắp xếp, có đúng không?"
Cha nuôi luôn đoán trúng ý của Cung Âu, nhưng ông lại quên mất lòng hiếu thắng của Cung Âu mạnh mẽ đến mức nào, lại không có ý để cho Cung Âu thắng mấy ván.
"Phong Đức dám không nghe lời anh mà hành động?" Cung Âu quay mặt sang chỗ khác, hừ lạnh một tiếng.
"Trước đây thì không thể, nhưng bốn năm nay ông ấy sống cùng em, vì thế bây giờ ông ấy không còn là quản gia điển hình nữa." Thời Tiểu Niệm nói, Phong Đức ở phía sau nghe Cung Âu muốn dẫn cô đi đánh bạc nên mới nghĩ ra cái chủ ý này.
"Hừ." Cung Âu lại hừ lạnh một tiếng, ngoảnh mặt đi, một lát sau, hắn không thể làm ngơ được, quay đầu nhìn về phía cô, nhíu mày nói, "Không có lý do, sao em biết đây là chủ ý của Phong Đức?"
Sao cô biết không phải hắn cố ý mang đến niềm vui cho cô, chuyện hắn làm để mang đến niềm vui cho cô còn ít sao, dựa vào đâu mà không tin là hắn để người phục vụ g·i·a·n ·l·ậ·n?
"Bởi vì vẻ mặt của anh." Thời Tiểu Niệm chỉ vào hắn.
"Anh có vẻ mặt gì?" Lông mày Cung Âu càng nhíu chặt hơn.
"Cái lúc mà anh thua thua thua liên tục, vẻ mặt khi đó y hệt như lúc em chỉ làm một phần đồ ăn cho anh vậy." Thời Tiểu Niệm chỉ vào quai hàm mình, nói, "Ngay cả cách nghiến răng cũng giống nhau."
"..." Mặt Cung Âu đen lại.
Bình thường hắn nhìn thấy phần ăn dành cho một người cũng giận như vậy à?
"Anh g·h·é·t nhất là che giấu cảm xúc với đồ ăn, cho nên khi anh có cái vẻ mặt kia, đương nhiên em biết không phải là anh diễn, mà là chân thật." Thời Tiểu Niệm nói.
"..."
"Để em đoán xem, có phải lúc đó anh muốn lật cả bàn cờ?"
"..."
Cung Âu đã không muốn nói gì nữa, hắn chỉ muốn c·ắ·n c·h·ế·t cô, đôi mắt u oán trừng cô.
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm cười cười nhào vào trong l·ồ·ng n·g·ự·c hắn, k·é·o k·é·o vạt áo của hắn, "Cung Âu, anh thật đáng yêu."
"Yêu cái em gái em ấy." Cung Âu khẽ phun ra mấy chữ.
Thời Tiểu Niệm ở trong l·ồ·ng n·g·ự·c hắn cười đến r·u·n rẩy, nghĩ lại dáng vẻ Cung Âu tập trung xem bài, nghe bài liền thấy buồn cười, hắn nghe xáo bài rất chăm chú, nhưng lại quên không để ý thời điểm lật bài, nếu như vậy, hắn đã sớm nhận ra rồi.
"Cung tiên sinh, Cung phu nhân, xin chào hai vị." Một giọng nói lịch sự vang lên phía sau bọn họ.
Thời Tiểu Niệm quay người lại, là ông lão người nước ngoài tóc bạc đã vạch trần người phục vụ kia, Thời Tiểu Niệm cúi đầu với ông ta, "Xin chào."
"Vị này là Lăng tổng, đây là người mà hôm nay anh muốn gặp mặt." Cung Âu lạnh nhạt giới t·h·iệu bọn họ, sắc mặt vẫn chưa hoàn toàn hòa hoãn, vận bài hôm nay của hắn như thế, đen đến tận đáy.
"Thì ra ngài là Lăng tổng, em còn tưởng là người Tr·u·ng Quốc." Thời Tiểu Niệm có chút bất ngờ nói.
"Tôi là người Canada, cố ý lấy cho mình một cái tên Tr·u·ng Quốc, tôi cũng t·h·í·c·h mọi người gọi tôi bằng cái tên Tr·u·ng Quốc của mình, Lăng Phong." Lăng Phong đưa tay ra hướng về phía cô, cười một cách thân thiện, nói tiếng Tr·u·ng rất trôi chảy, nghe không có khẩu âm gì.
"Xin chào, Lăng tổng." Thời Tiểu Niệm đưa tay ra bắt tay với ông, "Hôm nay còn muốn cảm ơn ông đã vạch trần người phục vụ g·i·a·n· ·l·ậ·n, nếu không thì tất cả mọi người sẽ nghĩ tay của chồng tôi thật sự rất đen, sau đó sẽ tìm hắn đ·á·n·h bài."
"Ha ha." Lăng Phong cười sảng khoái, nắm nhẹ tay cô, cúi người muốn hôn lên tay cô theo kiểu lịch sự.
Thời Tiểu Niệm giật mình, tay cô trực tiếp bị Cung Âu kéo về, Cung Âu lạnh lùng nhìn ông lão tóc bạc, lạnh lùng nói, "Loại lễ nghi này không cần, tay của cô ấy là của tôi."
Tay của cô ấy là của hắn.
Lăng Phong cười cười, cũng không có gì lúng túng, đôi mắt sâu nhìn Thời Tiểu Niệm, "Bình thường tôi chưa bao giờ xem tin tức ngoài lĩnh vực chuyên ngành, hôm nay đến đây mới biết cô là Cung phu nhân."
Thời Tiểu Niệm nghe lời ông nói mà hơi sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp, "Ý của ngài là chúng ta có vẻ đã quen biết nhau?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận