Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 482: Thời Tiểu Niệm cấy chương trình virus (length: 11183)

Tối đến, trong nhà chính tĩnh mịch không một tiếng động, mọi người đều đã ngủ say.
Thời Tiểu Niệm hít một hơi thật sâu, kiên quyết bước về phía phòng ngủ của Mộ Thiên Sơ, đẩy cửa ra, bên trong tối đen như mực, rèm cửa sổ khép chặt, không chút ánh sáng nào. Cô quay người đóng cửa lại rồi tựa vào đó, trong tầm mắt toàn là bóng tối, điều này khiến nơi sâu thẳm trong lòng cô trỗi dậy một nỗi hoảng sợ, theo bản năng liền sờ soạng lên tường tìm công tắc đèn.
Không thể bật đèn.
Sẽ bị phát hiện.
Cô tự nhủ rằng mình không sợ bóng tối, không sợ bất cứ điều gì, Thời Tiểu Niệm nhắm mắt hít sâu, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu mình câu nói, nếu như Cung Âu ở đây, hắn sẽ làm gì. Hắn sẽ rất bình tĩnh. Hắn không sợ bóng tối. Vậy nên, cô cũng không sợ bóng tối.
Thời Tiểu Niệm mở mắt ra, sau đó lấy điện thoại di động, dùng ánh sáng mờ nhạt rọi xung quanh, hướng về phía bàn, cô nhìn thấy chiếc máy tính xách tay đang mở trên bàn, tiếp theo đó lấy một chiếc hộp màu bạc nhỏ từ trong túi ra. Cô trực tiếp cắm chiếc hộp màu bạc vào điện thoại di động. Đây là thứ cô đã lấy của Cung Âu trước khi đến Italy, chỉ cần cắm vào, Phong Đức ở trong nước sẽ có thể giúp cô theo dõi điện thoại di động của Mộ Thiên Sơ. Bây giờ cô chỉ có thể nghĩ đến các biện pháp mà Cung Âu đã từng dạy cô.
Điện thoại di động đang bị cài virus, laptop cũng mở ra, cô lập tức giảm độ sáng của màn hình xuống, sau đó lại lấy một chiếc USB cắm vào cổng USB, tiếp tục cấy chương trình virus.
Cô dùng tất cả các thủ đoạn có thể để theo dõi Mộ Thiên Sơ. Biết rằng không thể giành lại được Tịch gia, cô chỉ có thể hy vọng dùng thủ đoạn này để tìm được tung tích của Cung Âu. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chương trình virus được đồng thời cấy vào laptop và điện thoại di động, Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn thời gian, sắp xong rồi, hầm canh cần thời gian rất lâu.
Thời Tiểu Niệm đứng dậy khỏi bàn đọc sách, xoay người, nhờ ánh sáng nhàn nhạt từ màn hình laptop, cô thấy phía sau là một giá sách, trên giá sách có rất nhiều sách vở và văn kiện. Cô cẩn thận cầm một văn kiện đưa về phía màn hình laptop, dùng chút ánh sáng mờ nhạt để xem nội dung của văn kiện, toàn là một số việc không quá quan trọng của Tịch gia, cô trả văn kiện về, tiếp tục lấy một phần khác, chợt thấy văn kiện bên cạnh lộ ra một phần khung tranh.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn sang, đưa tay lấy khung tranh ra, đi đến trước bàn đọc sách, dựa vào chút ánh sáng mờ nhạt để nhìn. Đó là một bức tranh đã cũ. Phía sau bức tranh có vết băng dính dán lại, là một bức tranh với khung cảnh tuyết trắng, thiếu niên cùng thiếu nữ chơi ném tuyết giữa trời tuyết trắng, hai người đều cười rất vui vẻ.
"..."
Ký ức của Thời Tiểu Niệm ùa về, cổ họng giống như bị nghẹn lại, khô khốc đến đau rát. Hắn vẫn còn nhớ về quãng thời gian bọn họ ở bên nhau khi còn nhỏ. Nhìn những hình ảnh khi xưa từng hoạn nạn có nhau, cô thật sự rất muốn quên hết tất cả mà lựa chọn tin tưởng hắn. Chàng thiếu niên như tuyết kia, tâm hồn rất thuần khiết.
Ngón tay Thời Tiểu Niệm sờ qua bức tranh, khàn khàn lên tiếng, "Hy vọng mình đã sai rồi, hy vọng tất cả đều là do mình quá đa nghi." Cô đặt bức tranh lại trên giá sách, chuyển tầm mắt nhìn về phía laptop và điện thoại di động đang được cài chương trình virus, không thể dùng lại. Nàng không thể dừng tay được. Cha đã chết rồi, tung tích của Cung Âu không rõ, bây giờ cô không có tư cách để xử lý theo cảm tính, nhất định phải tìm ra sự thật.
Chờ đến khi chương trình virus được cài xong, Thời Tiểu Niệm tắt laptop đi, cất điện thoại di động vào trong túi. Bóng tối lại bao trùm căn phòng, không còn một tia sáng nào. Thời Tiểu Niệm rời khỏi phòng, đi ra ngoài, đi thẳng xuống dưới lầu.
Trong phòng bếp, Mộ Thiên Sơ vẫn đang bận rộn, cô bước đến, như không có chuyện gì xảy ra bỏ điện thoại di động vào túi áo khoác của hắn, sau đó tiến về phía hắn, nhẹ nhàng hỏi, "Canh này hầm bao lâu?"
Mộ Thiên Sơ đang dựa vào bàn ăn chờ nồi canh sôi, nghe thấy tiếng, quay sang nhìn cô, "Bá mẫu đã ngủ rồi à?"
"Ừ." Thời Tiểu Niệm gật đầu, đi tới cạnh hắn, học bộ dạng của hắn dựa vào bàn ăn, quay mặt về phía kệ bếp, "Hai ngày nay bà đã rất mệt mỏi, nhìn thấy em thì cố gượng cười, nhưng khi quay đi lại thì buồn rầu rơi lệ, em sợ buổi tối bà không ngủ ngon, nên đã bỏ thuốc ngủ vào trong sữa của bà, đêm nay cuối cùng bà cũng có thể ngủ ngon giấc rồi."
"Bá mẫu sẽ không sao đâu." Mộ Thiên Sơ nhìn cô nói.
"Mẹ bị trầm cảm nhẹ, vì thế em mới lo lắng." Thời Tiểu Niệm nói.
"Em yên tâm, anh đã tìm bác sĩ tâm lý, vừa hay anh quen một vài bác sĩ rất giỏi, em cứ chọn một người thử xem." Mộ Thiên Sơ đi ra cửa, cầm lấy áo khoác đang đặt trên ghế, lấy điện thoại di động trong túi ra.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía hắn, quan sát động tác của hắn. Mộ Thiên Sơ cầm điện thoại di động tìm kiếm mấy lần, trên mặt vẫn không có gì khác thường, Thời Tiểu Niệm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Cho em xem."
Mộ Thiên Sơ đưa điện thoại cho cô, trên màn hình toàn là thông tin của các bác sĩ tâm lý nổi tiếng, Thời Tiểu Niệm xem qua một lượt, sau đó nói, "Cũng được, nhìn qua lý lịch đều rất tốt."
"Tốt, để anh liên hệ một người trong đó đến nói chuyện với bá mẫu." Mộ Thiên Sơ trả điện thoại di động về, từ từ kéo tay áo sơ mi đang xắn lên xuống, nói rằng, "Bá mẫu quanh năm ở trên đảo, ngoài một số buổi tiệc cũng không rời đảo, trong mắt chỉ có người nhà, so với em thì tâm tính còn đơn thuần hơn, anh tin rằng, có bác sĩ tâm lý điều trị, dù bà thế nào cũng sẽ khá hơn."
"Tâm tính của em đã không còn đơn thuần rồi." Thời Tiểu Niệm cười tự nhiên.
Mộ Thiên Sơ hạ thấp tầm nhìn về phía cô, Thời Tiểu Niệm dựa vào bàn ăn, nói, "Chẳng phải đúng sao, hai năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, cùng gia đình bố mẹ nuôi cắt đứt quan hệ, bị giam lỏng, rồi tìm lại được cha mẹ ruột. Cùng Cung Âu đính hôn, rồi hắn lại vô cớ mất tích."
"..." Mộ Thiên Sơ im lặng đứng bên cạnh cô.
"Có lẽ, em thật sự không xứng có được một gia đình hoàn chỉnh." Cô cứ ngỡ mình đã có được, nhưng kết quả lại dễ dàng bị phá hủy.
"Anh không nghĩ như vậy." Mộ Thiên Sơ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói ấm áp như rượu vang mới được ủ, "Là do em chưa tìm được người có thể cho em được một gia đình chân chính."
"..." Lúc này, đến lượt Thời Tiểu Niệm im lặng. Cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt của hắn, Mộ Thiên Sơ cũng đang nhìn cô.
Bây giờ, Thời Tiểu Niệm thật sự không thể nói là đẹp, khuôn mặt gầy gò trông đặc biệt nhỏ, không trang điểm, hai mắt đầy tơ máu, ánh mắt cũng không còn trong trẻo như xưa, cả người viết rõ hai chữ, tiều tụy. Nhưng vào lúc cô yên lặng nhìn hắn như vậy, tim Mộ Thiên Sơ vẫn là đập loạn một nhịp.
Người phụ nữ này, hắn đã nhớ mong bao lâu. Hai năm qua, mỗi lần hắn cảm thấy cô gần hắn thêm một chút, thì cô lại bay đi, rời xa tầm mắt của hắn, không gọi điện, không liên lạc, lại như hoàn toàn quên đi hắn. Bây giờ Cung Âu thất thế, Tịch gia thuộc về hắn, cuối cùng hắn cũng không cần phải lo lắng cô sẽ bay đi lúc nào.
Mộ Thiên Sơ đưa tay đặt lên vai cô, cúi đầu hôn về phía môi của cô.
"Thiên Sơ." Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt hắn không hề nhúc nhích, chỉ là ánh mắt có chút lạnh lẽo.
"..." Mặt Mộ Thiên Sơ gần sát mặt cô, mím môi, không có tiếp tục hôn xuống.
Thời Tiểu Niệm đẩy tay hắn ra, nhẹ nhàng nói, "Anh về nghỉ ngơi đi, em sẽ canh nồi."
Mộ Thiên Sơ không nhúc nhích nữa, ôn hòa nói, "Anh ở đây với em."
"Nhưng Thời Địch còn đang chờ anh, muộn rồi, anh về đi." Thời Tiểu Niệm nói.
"Em biết anh và Thời Địch không ngủ chung một phòng, cô ta không cần chờ anh." Mộ Thiên Sơ nói, đôi mắt nhìn sâu vào cô, giải thích.
"Anh không nhìn thì làm sao biết được."
"Canh là do anh hầm, nêm gia vị thế nào em cũng không biết, anh sẽ chờ em uống canh xong rồi về cũng được." Mộ Thiên Sơ nói, kiên trì muốn ở lại với cô.
Thời Tiểu Niệm rất muốn nói rằng mình không có khẩu vị, nhưng nghĩ lại thì thôi vậy. Không biết tại sao, cô cảm thấy có vẻ như Mộ Thiên Sơ vẫn còn tình cảm với cô. Nếu như tất cả đều là do hắn làm, vậy thì tình cảm của hắn không phải là trò cười sao?
Buổi tối hôm đó, Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ đứng trong phòng bếp chờ nồi canh hầm, mỗi người một ý.
Mặt trời mọc, chiếu sáng toàn bộ quần đảo cát trắng. Thời Tiểu Niệm bưng một tách cà phê đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy không ít người đàn ông mặc âu phục ở phía dưới đi tới đi lui, gọi là tuần tra cho hay, nhưng thực chất lại là giám thị.
Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt cô, trong mắt lộ ra suy tư. Tình thế trước mắt là, cô và Từ Băng Tâm đã không còn giá trị lợi dụng với Mộ Thiên Sơ, cô không biết gì cả, chỉ hy vọng Mộ Thiên Sơ nể tình bạn của hai người, sẽ không dồn hai người cuối cùng của Tịch gia cô vào đường cùng.
Cũng may, ngày hôm nay có thể rời đi rồi. Chỉ cần rời khỏi căn nhà này, rời khỏi Italy, Mộ Thiên Sơ cũng không thể vươn tay ra dài như vậy. Thời Tiểu Niệm uống một ngụm cà phê trong tách, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, bỗng nhiên nhìn thấy hai cái bóng người quen thuộc phía xa. Thời Địch. Mộ Thiên Sơ. Hai người đang nói chuyện gì đó, chỉ thấy Thời Địch khúm núm khom lưng cúi đầu, giống như đang nói xin lỗi. Thấy thế, Thời Tiểu Niệm lập tức xoay người về phía giường của mình, đặt tách cà phê sang một bên, mở máy vi tính ra, ngón tay lướt trên bàn phím, sau đó đeo tai nghe vào.
"Xin lỗi, xin lỗi, Thiên Sơ, em không cố ý." Âm thanh của Thời Địch lập tức truyền vào tai cô.
Thời Tiểu Niệm ở đây rất khó giám sát được Mộ Thiên Sơ 24/24, vì thế đều là do Phong Đức ở trong nước phái người nghe lén, chỉ khi nào cô cảm thấy có điều gì đó lạ mới đi nghe trộm. Quả nhiên, Thời Địch đúng là đang xin lỗi.
"Chuyện cô làm quá ấu trĩ rồi, chúng ta cũng đâu phải là những đứa trẻ nữa, khi nào Tiểu Niệm đi ngang qua thì ném vụn bánh ra, nhổ nước miếng vào trong cốc nước của cô ấy, tôi không muốn lại nhìn thấy những hành vi ấu trĩ như vậy nữa." Giọng của Mộ Thiên Sơ có chút nghiêm khắc, trách cứ Thời Địch, "Nếu như còn tái phạm lần nữa, thì tôi sẽ không thèm quan tâm đến cô nữa."
"..."
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường kinh ngạc lắng nghe, hai ngày nay tâm trí của cô đều đặt trên người Mộ Thiên Sơ, căn bản không để ý đến Thời Địch đã làm những gì. Cô nhìn về phía tách cà phê bên cạnh, nhất thời cảm thấy buồn nôn.
Từ trước đến nay Thời Địch đều luôn ghen tuông với cô, mấy chuyện bỉ ổi cô ta làm không ít.
"Em sẽ không, em sẽ không, anh đừng đuổi em đi." tiếng khóc nức nở của Thời Địch vang lên, khóc lóc van xin Mộ Thiên Sơ tha thứ, "Sau này em sẽ không ghen nữa, em đảm bảo, cho dù chị và anh thật sự ở bên nhau, em cũng sẽ không ghen tị, em chỉ cần ở bên cạnh anh là tốt rồi, anh đừng đuổi ta đi, em van anh, van anh, em bảo đảm sẽ rất nghe lời, anh nói cái gì em cũng sẽ nghe theo." Ngay sau đó là âm thanh gì đó đập xuống đất, là Thời Địch quỳ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận