Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 586: Được Cung gia đồng ý (length: 10106)

Editor: shinoki Cung Âu cúi mắt nhìn hai người đan tay vào nhau, lồng ngực dâng lên cảm xúc khác lạ, trong thoáng chốc thất thần. "Biết rồi." Thật lâu sau, hắn mới nói như vậy. Thời Tiểu Niệm mỉm cười, "Cung Âu, anh nhớ kỹ, mặc kệ anh ở trong bộ dạng nào, em đều cảm thấy hạnh phúc." "..." Cung Âu cúi mắt nhìn kỹ cô, lại một lần nữa thất thần. Có Thời Tiểu Niệm bên cạnh, tâm tình Cung Âu dần dần tốt lên, lớp áo lạnh lùng cũng từ từ được cởi bỏ, thời gian hắn từ c·ô·ng ty về nhà cũng càng ngày càng... sớm hơn. Ngay cả Cung Diệu mỗi lần thấy thời gian Cung Âu trở về cũng ngạc nhiên. Một tuần sau, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu, cùng với cặp sinh đôi sang Anh. Đây là lần đầu tiên một nhà bốn người bọn họ cùng nhau ra ngoài, coi như là đi du lịch gia đình, trên tay Thời Tiểu Niệm cầm máy ảnh, dọc đường chụp ảnh cho mọi người. Đoàn xe vừa đi vừa nghỉ trên đường, gặp phong cảnh xinh đẹp gì Cung q·u·ỳ và Thời Tiểu Niệm đều hưng phấn muốn xuống xe chụp ảnh. Để lại Cung Âu và Cung Diệu trầm mặc ngồi trong xe. Trên đường đi thấy lá rụng đầy đất và một cái xích đu, Cung q·u·ỳ nằm úp sấp xuống, Thời Tiểu Niệm cầm máy ảnh chụp cho Cung q·u·ỳ, ánh mặt trời rơi trên mặt cô bé, chiếu ra nụ cười rạng rỡ nhất. "Mấy người vừa đi vừa chụp như thế, đến bao giờ mới có thể tới Cung gia?" Cung Âu ngồi trong xe miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn tùy ý bọn họ đi chụp ảnh, vẫn chưa hề thúc giục. "Dad, Holy, cùng chụp đi." Cung q·u·ỳ dùng sức kéo cửa xe, lớn tiếng ồn ào, "Cùng nhau chụp ảnh đi, đừng ngồi trên xe nữa." Cung Diệu không trả lời. Cung Âu nhìn bảng giá cổ phiếu trên điện thoại đang có xu hướng tăng, liếc mắt nhìn Cung q·u·ỳ, "Con chụp là được rồi." "Không, cùng nhau chụp ảnh, cùng nhau chụp đi mà, đi mà." Cung q·u·ỳ liều m·ạ·n·g ồn ào, bắt Cung Âu và Cung Diệu xuống th·e·o cô bé chụp ảnh. "Thực sự không cần." Cung Âu cự tuyệt một lần nữa, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Thời Tiểu Niệm, cô đứng trước xích đu, lá rụng đầy đất, đang cúi đầu xem ảnh, mũ len bị gió thổi bay, trên mặt đầy nụ cười sung sướng. Cô dường như càng ngày càng vui vẻ. Có đôi khi nhìn hắn cũng có thể cười được, xem ra, giữa bọn họ cuối cùng cũng đã tìm được cách ở chung đúng đắn. "Holy, xuống xe chụp ảnh." Cung Âu nhìn về phía Cung Diệu nói, Cung Diệu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía hắn, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên. Thấy Cung Âu và con trai xuống xe rồi, Thời Tiểu Niệm cực kỳ vui mừng, tiến lên xoa xoa đầu nhỏ Cung q·u·ỳ, vẫn là con gái có cách nắm hai người đàn ông trong nhà. "Tới đây, hai người ngồi lên xích đu." Thời Tiểu Niệm ôm hai đứa bé đến chỗ xích đu, rồi xếp Cung Âu đứng ở phía sau bọn nhỏ, Cung Âu khó có dịp phối hợp, Thời Tiểu Niệm lập tức đưa máy cho bảo tiêu đứng bên cạnh, "Phiền anh đứng chỗ này giúp tôi chụp mấy tấm." "Được, Tịch tiểu thư." Bảo tiêu gật đầu. Thời Tiểu Niệm giao máy ảnh cho bảo tiêu, sau đó không ngừng bận rộn chạy về phía Cung Âu, đứng bên cạnh hắn, đưa hai tay ra ôm lấy cánh tay Cung Âu, "Chụp đi!, Mọi người cười lên ah." Đây là bức ảnh gia đình đầu tiên của bọn họ, đã muộn nhiều năm như vậy. "Cung tiên sinh, ngài cúi đầu xuống, có thể nhìn vào máy ảnh không? Hiệu ứng sẽ tốt hơn một chút." bảo tiêu cầm máy ảnh nói. Cung Âu lúc này mới nhìn vào máy ảnh. Một bức ảnh gia đình được chụp ở nước Anh trong khung cảnh lá rụng đầy đất. Một đường dừng lại chụp ảnh, quả nhiên đã làm trễ thời gian đến Cung gia, lúc đến cổ bảo Cung gia thì đã khuya lắm rồi. Đêm khuya buông xuống. Xe dừng trước khu rừng cây, không ít người giúp việc mặc quần áo phục cổ đã đứng ở đó chờ, nhìn thấy bọn họ xuống xe, tất cả mọi người đồng thời cúi đầu. Mấy nữ giúp việc chăm sóc Cung Diệu và Cung q·u·ỳ lập tức tiến lên, dẫn bọn họ xuống phía dưới rửa mặt. Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Cung Âu, nhìn về phía trước, trong đêm đen nơi đó đèn sáng. Cung gia Anh quốc. Đến rồi. Thời Tiểu Niệm hít sâu một hơi, hai tay buông dọc theo thân mình từ từ nắm chặt. "Sợ?" Thanh âm của Cung Âu vang lên bên tai cô. "Lúc không có anh, em đã lui tới đây bốn năm, sao dễ dàng sợ hãi như vậy?" Thời Tiểu Niệm cười nhạt, tự tay khoác tay Cung Âu, "Đi thôi, chúng ta vào trong." "Nhị t·h·iếu gia, mời đi bên này." Một người hầu hướng về bọn họ cúi thấp đầu, dẫn đường ở phía trước. Cảnh trí Cung gia trong đêm tối cũng bộc lộ vẻ hoa lệ quý tộc, trầm lắng mà mỹ lệ. Thời Tiểu Niệm quấn lấy cánh tay Cung Âu từng bước đi vào, lướt qua từng mép hành lang, đi vào phòng kh·á·ch, ánh đèn chiếu vào trong tầm mắt khiến cô cảm thấy màu sắc có vẻ nặng nề. Màu sắc trang trí quý tộc rất nặng. Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu đi vào, đám người hầu đang đứng hai bên, nhìn thấy bọn họ đều rối rít cúi đầu. Hai người đứng giữa đại sảnh. Cung Âu mặt không thay đổi nhìn hết thảy xung quanh. "Con cuối cùng cũng chịu trở về?" Một giọng nói ưu nhã từ phía trên đáp xuống. Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên, chỉ thấy La Kỳ một thân hoa phục từ trên thang lầu chậm rãi đi xuống, đã lâu không gặp, bà vẫn là toàn thân cao quý, phong thái tuyệt trần, tư thái duyên dáng. La Kỳ từ trên thang lầu chậm rãi đi xuống, trên mặt trang điểm tinh xảo, nhưng không che giấu được vết nước mắt chảy qua. Cung Âu nhìn bà, buông tay Thời Tiểu Niệm ra đi về phía trước hai bước, hướng La Kỳ chậm rãi cúi đầu, "Mẹ." Hắn trầm thấp nói. Một tiếng này, Thời Tiểu Niệm thấy mắt La Kỳ đỏ lên. La Kỳ đi nhanh đến hướng Cung Âu, tự tay ôm lấy hắn, "Con cuối cùng đã trở về, con trai của mẹ." La Kỳ nghẹn ngào. Cung Âu tùy ý bà ôm. Thời Tiểu Niệm bình tĩnh đứng ở một bên, cảm xúc của La Kỳ có chút kích động, hồi lâu mới chậm xuống, ba người ngồi xuống trên sô pha. Thời Tiểu Niệm yên lặng ngồi bên cạnh Cung Âu. La Kỳ cầm khăn lau nước mắt, trên mặt xinh đẹp lộ ra sắc mặt giận dữ, nói với Cung Âu, "Con trở về cũng không tới thăm cha mẹ một chút, mỗi ngày mẹ chỉ có thể thấy con qua tin tức, cha con cũng không cho mẹ qua, sợ mẹ quấy rầy con Đông Sơn tái khởi." Cung Âu ngồi ở đó, lạnh nhạt mở miệng, "Bây giờ con về rồi." "Mẹ đây phải cám ơn con sao?" Giọng của La Kỳ mang theo oán trách, bốn năm không liên lạc với bà, trở về liền bận rộn c·ô·ng việc, bà là mẹ mà hắn hoàn toàn không thèm ngó ngàng đến. "Không cần cảm ơn." Cung Âu nói, Thời Tiểu Niệm nghe vậy lập tức đưa tay nắm chặt chân hắn, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn. "" La Kỳ chán nản, cũng không biết có nên tiếp tục khổ sở sầu não hay không. Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm, thấp giọng nói, "Không phải em nói muốn gì thì nói đó sao." Đối với cô, không phải đối với người thân của mình, nói lời như vậy không phải sẽ làm cho La Kỳ tức c·h·ế·t sao, La Kỳ cũng đợi hắn bốn năm rồi. La Kỳ nhìn hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, nhất thời cảm thấy mình bị bỏ rơi, bà đưa mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, "Tịch tiểu thư." "Dạ, phu nhân." Thời Tiểu Niệm ngồi thẳng người. "Các người không phải đã cãi nhau chia tay sao? Bây giờ dường như không còn chia tay nữa." La Kỳ nói, trong giọng nói có vẻ trách cứ, "Nếu không phải Cung Âu cam đoan với cha nó không làm lỡ chuyện N.E và Cung gia, tôi đã sớm nói chuyện với cô." Thì ra Cung Âu còn hướng Cung gia cam đoan như vậy, cô cư nhiên cái gì cũng không biết. Thời Tiểu Niệm hận mình làm vướng chân Cung Âu. Cô từ ghế sô pha đứng lên nhìn về phía La Kỳ, thản nhiên nói, "x·i·n· ·l·ỗ·i, chuyện lần này là lỗi của tôi, chưa biết rõ đã đi nói lung tung với truyền thông, chỉ một lần này thôi." "Lời này nghe cũng có vẻ êm tai." La Kỳ lạnh lùng nói, giọng nói đầy bất mãn, bà nhìn bọn họ, trực tiếp mở miệng hỏi, "Các người lần này là tiễn con về, hay là cố ý đến thăm chúng ta?" Con trai của bà, bà hiểu, ở phương diện tình cảm gia đình thực sự là quá thiếu thốn. Tiễn con? Thời Tiểu Niệm rũ mắt xuống, cô không phải tới tiễn con, cô quay mắt nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu nhìn mắt cô, nhàn nhạt gật đầu, kéo cô ngồi xuống, sau đó nhìn về phía La Kỳ. "Cả hai thứ đó đều không phải." Cung Âu trầm thấp nói, "Bọn con chuẩn bị kết hôn, cho nên trở về báo một tiếng." Lời này đúng là quá thẳng thắn làm tổn thương người khác. La Kỳ nghe xong, trên mặt xẹt qua vẻ bi thương, lại không bất ngờ, chỉ hỏi, "Thật muốn kết hôn? Lần này không thay đổi nữa chứ? Một thời gian nữa có ly hôn không?" Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc nhìn La Kỳ, "Phu nhân đồng ý?" Đồng ý hai người bọn họ kết hôn? "Có thể không đồng ý sao?" La Kỳ lạnh lùng nói, "Cô tìm Cung Âu suốt bốn năm, tìm đến mức mọi người đều biết, đúng là một người phụ nữ ngu ngốc, dù cô mở miệng nói hủy hôn, Cung Âu mà cưới người khác, chẳng phải mọi người sẽ nghi kỵ gia tộc tôi xa lánh cô bé lọ lem cô sao? Như vậy đối với Cung gia chúng tôi, Cung Âu có bao nhiêu ảnh hưởng." Bây giờ là xã hội dư luận, bất kể là người cao cao tại thượng đến đâu, đều có thể bị bọt nước nhỏ nhấn chìm đến chết. Thời Tiểu Niệm mấy năm nay tạo dựng hình tượng quá tốt, ở trong dân chúng đã không thể nào xoay chuyển được nữa, hai năm trước còn đứng đầu top phụ nữ có sức ảnh hưởng nhất thế giới, không có gia thế mà lại đạp đổ luân lý. Nghe đến đây, Thời Tiểu Niệm cười cười, "Cảm ơn phu nhân." Lòng cô cuối cùng cũng ổn thỏa, cô trở lại ngồi xuống bên cạnh Cung Âu, nở nụ cười thật tươi. Trên đường tới đây tuy là một đường cười nói với Cung q·u·ỳ, nhưng sự bất an trong lòng chỉ có cô mới biết, tuy mấy năm nay quan hệ với Cung gia có chút hòa hoãn, nhưng đó là khi Cung Âu không ở đây, trong hoàn cảnh và tình huống hiện tại, cô vốn lo lắng sẽ không được đồng ý. Không được đồng ý thì cô cũng tàm tạm chấp nhận, cô sợ nhất là ảnh hưởng đến Cung Âu. Cung Âu hiện tại mới tốt lên một chút, cuộc sống cần nhất là thuận buồm xuôi gió, không nên nhấp nhô. Như bây giờ thật tốt. "Được rồi, khuya lắm rồi, có mấy lời mai mẹ sẽ nói với các con, nghỉ ngơi trước đi." La Kỳ không có ý định giữ bọn họ, quay sang nhìn nhóm nữ giúp việc, "Phòng Nhị t·h·iếu gia đã dọn xong chưa?" "Đã dọn xong, phu nhân." Người làm gật đầu. "Chuẩn bị bữa khuya cho t·h·iếu gia, nấu canh ngọt, đã biết chưa?" La Kỳ phân phó, nữ hầu liên tục đáp lại. Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ kia, tự tay nắm chặt tay Cung Âu. ... Ở Cung gia, Thời Tiểu Niệm được Cung Âu dẫn về phòng, cô cầm tay hắn, mười ngón tay đan chặt, đi theo hắn về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận