Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 145: Ngươi không thể không yêu ta (length: 9591)

"Sao vậy?" Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng khó hiểu hỏi.
"Góc độ này so với bản thảo ta thiết kế lệch mất 1 độ." Cung Âu trầm mặt nói, "Một đám phế thải."
"Lệch 1 độ?" Thời Tiểu Niệm ngơ ngác, "Vậy thì sao?"
"Sao vậy?" Cung Âu trừng mắt nhìn nàng, "Bản thảo thiết kế của ta viết rõ cái sừng kia là 36 độ, bọn họ làm ra cho ta lại lệch mất một ly."
Thời Tiểu Niệm nói, "Lệch thì lệch thôi, có một ly thôi mà."
Chuyện này có gì quá đáng, ai thèm để ý một ly này?
Tại sao trông hắn lại nổi trận lôi đình thế kia?
"Lệch tức là lệch, một ly cũng là sai sót." Cung Âu nói, giận không có chỗ trút, trừng mắt con robot trước mắt, "Không được, robot này phải đem đi chỉnh lại ngoại hình."
Đáng c·h·ế·t!
Hắn lại dám mang thứ bán thành phẩm này đến tặng Thời Tiểu Niệm.
"Vậy mà như thế đã muốn chỉnh lại?" Thời Tiểu Niệm khó tin nhìn về phía hắn.
"Sai sót nghiêm trọng như vậy đương nhiên phải làm lại."
Cung Âu nói năng hùng hồn lý lẽ, lấy điện thoại ra xoay người đi gọi, điện thoại vừa thông liền chửi ầm lên, "Lập tức gọi hết cái đám thiết kế... phế thải đó vào phòng họp cho ta! Mở cuộc họp mà đầu óc bọn họ để ở nhà à? Để bọn họ mỗi người ăn 20 cân óc heo bồi bổ não đi."
Thời Tiểu Niệm đứng sau lưng hắn quen tai nghe những lời Cung thức chửi ầm lên, trong lòng thương cảm cho những người của bộ thiết kế.
Chỉ sai lệch có một ly thôi, mà đã tức giận lôi đình thế kia.
Gặp phải một boss hoang tưởng thế này, thật sự quá bi ai.
Giờ nàng đã hiểu rõ vì sao ở trên đảo trên trời, mỗi lần Cung Âu đập hỏng một món đồ nội thất, Phong Đức khi thay đồ mới đều phải dùng thước đo đạc góc cạnh, rồi mới đặt nội thất vào.
Hóa ra là vì sợ Cung Âu nổi giận.
Thật là cái bệnh hoang tưởng đáng ghét.
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ trong lòng, nhìn con robot trước mặt.
Mr Cung cúi đầu, hai mắt quét liếc nàng, hình như biết mình sắp bị đi chỉnh sửa, giọng điện tử vang lên, "Chủ nhân, tôi muốn đi chữa bệnh, xin cho phép tôi sau khi khôi phục sẽ tiếp tục phục vụ ngài."
Thời Tiểu Niệm vốn không thấy có gì, nghe xong đột nhiên cảm thấy hơi thương cảm.
"Cung Âu sẽ làm cho ngươi trở nên hoàn hảo hơn." Nàng chỉ có thể an ủi nó như vậy.
"Tôi biết."
Giọng điệu Mr Cung không nghe ra chút cảm xúc nào.
"Ôm một cái nào." Thời Tiểu Niệm chìa tay về phía nó, kết quả Mr Cung phản ứng nhanh nhẹn lùi về sau hai bước.
Hai tay Thời Tiểu Niệm lúng túng cứng đờ giữa không trung.
"Chủ nhân, người mà tôi được phép ôm chỉ có Cung tiên sinh."
Mr Cung lễ phép nói.
"..."
Một giây đánh về nguyên hình.
Chắc chắn lại là do Cung Âu thiết kế chương trình, đến robot cũng không cho ôm nàng.
Thời Tiểu Niệm oán hận nhìn con robot, nó cần phải chỉnh sửa không phải vấn đề góc độ, mà là tính cách.
Thay tính cách liền hoàn hảo.
Robot bị cho vào thùng mang đi, Cung Âu cũng đi phòng họp mở cuộc họp, không đúng, phải đi mắng cái đám người bộ thiết kế mới đúng.
Một tháng qua, Cung Âu ở trước mặt nàng xem như biểu hiện không tệ, hiếm khi thấy hắn nổi giận.
Một người dễ nổi giận mang cái bệnh hoang tưởng nhịn một tháng, lửa giận dồn hết cho người bộ thiết kế chịu.
Thời Tiểu Niệm một mình đứng trong thế giới trắng tinh, nhìn xung quanh.
Nàng đi tới trước bàn đọc sách, phát hiện trên mặt bày rất nhiều bản thảo, có cái là bản vẽ tay đã được photocopy lại.
Nàng nhận ra là nét chữ của Cung Âu.
Hắn tham gia vào toàn bộ quá trình nghiên cứu phát minh robot Trí Năng, thậm chí còn tự tay vẽ bản thảo thiết kế.
Nghe Phong Đức nói, hắn ở Anh đã bắt đầu chuẩn bị nghiên cứu phát minh robot, còn mua lại những công nghệ tiên tiến nhất.
Thời Tiểu Niệm cầm tập tài liệu này, sau đó lật đi lật lại, đa số đều là những ngôn ngữ nàng không hiểu.
Vô tình lật tới một trang, nàng sửng sốt, chỉ thấy mặt trên, chương trình chính của Mr Cung, chương trình thường chính, đều có tên gọi là nnbw, chú thích: niannianbuwang.
Thời Tiểu Niệm giật mình.
Nhớ mãi không quên.
Robot tên Mr Cung, chương trình chính, chương trình thường chính đều có tên nhớ mãi không quên.
Cung Âu đúng là vì một câu nàng thích Mr Giang trong phim, mà nghiên cứu phát minh ra Mr Cung.
Nàng chỉ là lỡ miệng nói một câu.
Mà hắn phải làm nhiều đến thế, mới chế tạo được ra robot.
Tim Thời Tiểu Niệm mạnh mẽ rung động, bỗng nhiên không thể nhìn tiếp, nàng đặt tập tài liệu đang cầm trong tay trở lại chỗ cũ.
Một trái tim, không tên trở nên nặng nề.
Nàng nhiều lần tự nhủ với mình, có vài nguyên tắc không được phá vỡ.
Có vài rung động cũng tuyệt đối không thể có.
Thời Tiểu Niệm xoay người, rời khỏi bàn học, trong đầu toàn bộ đều là cái tên gọi chương trình chính nhớ mãi không quên kia, nàng nhắm mắt lại, không cho mình suy nghĩ lung tung.
Một mình nàng ở trong trung tâm kỹ thuật, rất lâu, Cung Âu từ bên ngoài bước nhanh về phía nàng.
Thời Tiểu Niệm đang ngồi trên ghế sofa màu trắng, một mình chơi cờ nhảy trên khay trà thủy tinh, ngón tay nắm lấy cờ tùy tiện bày lung tung, một trái tim rối bời.
"Đợi lâu rồi sao?"
Cung Âu đi tới trước mặt nàng, ôm nàng đứng lên, cúi đầu tàn nhẫn hôn xuống môi mềm mại của nàng.
Một nụ hôn long trời lở đất.
Thời Tiểu Niệm bị hắn giữ chặt trong lòng, muốn tránh cũng không tránh được, môi bị hắn chặn quá chặt, nàng đưa tay nắm chặt áo sơ mi trước ngực của hắn.
Cung Âu ở trên môi mềm mại của nàng lăn lộn, tựa như hôn sao cũng không đủ.
Rất lâu sau, Cung Âu mới buông nàng ra, âu yếm đặt nàng ngồi lên sofa, con ngươi đen dừng ở trên mặt nàng, ngay sau đó cúi đầu vùi vào cổ nàng, dùng sức hôn lấy, hít hà mùi hương trên người nàng.
"Lần sau mang theo ngươi đi họp cùng là được rồi."
Cung Âu hít lấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng vẫn chưa thỏa mãn, phát ra một tiếng thở dài.
"Anh họp, em theo làm gì?" Thời Tiểu Niệm khó hiểu hỏi.
"Em không cần làm gì cả, chỉ cần theo cạnh anh là được." Cung Âu môi mỏng ngậm lên cổ trắng nõn của nàng tạo ra một vết hôn, giọng nói mất tiếng, "Để khi anh nhớ có thể ôm đến vuốt ve, lúc muốn hôn thì hôn."
Hắn không thể rời khỏi nàng quá lâu.
Trong cuộc họp, vốn hắn muốn mắng nhiều hơn nữa, nhưng nghĩ đến nàng không ở bên cạnh, đến cả hứng thú mắng người cũng biến mất, chỉ muốn nhanh một chút kết thúc rồi đi ra gặp nàng.
"... "
Nghe vậy, mắt Thời Tiểu Niệm ngơ ngác, lập tức nhớ tới những bản thảo ở trên bàn sách.
Hắn đối với nàng dường như ngày càng yêu sâu sắc hơn rồi.
Cung Âu tựa lên người nàng, ôm nàng rất lâu, đến khi Thời Tiểu Niệm cảm thấy thân thể mình bắt đầu tê dại, Cung Âu mới buông nàng ra, "Đi, lại đưa em đến một nơi khác."
"Đi đâu?"
"Đến nơi em sẽ biết."
"... "
Lại đánh trống lảng.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn hắn, không phải là lại có robot muốn đưa nàng đấy chứ?
Thời Tiểu Niệm được hắn ôm ra khỏi trung tâm khoa học kỹ thuật, ngồi vào trong xe, Cung Âu bá đạo ép buộc nàng tựa vào ngực mình suốt đường đi, để cho nàng vẫn luôn cảm nhận được nhiệt độ hừng hực từ lồng ngực của hắn.
Xe bắt đầu chạy, Cung Âu bắt đầu không yên phận, quay sang trêu đùa nàng, tay chân luống cuống, môi mỏng hôn lên mặt nàng, bất cứ chỗ nào trên mặt nàng hắn đều không buông tha.
Cứ như là đang dâng cúng bằng nụ hôn.
"Đừng như vậy, tài xế và Phong Đức còn ở đây."
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nắm lấy tay hắn, hắn thật sự không yên phận nổi một chút nào.
Nghe vậy, Cung Âu bá đạo lên tiếng, "Phong Đức."
"Vâng, thiếu gia."
Không cần đợi mệnh lệnh cụ thể, Phong Đức ngồi ở ghế phụ liền rõ ràng nhấn xuống một nút điều khiển, nút bấm vừa kêu lên, ngay lập tức hàng ghế trước liền hạ xuống một tấm mành che, ngăn cách hàng trước và hàng sau.
"... "
Thời Tiểu Niệm đau đầu, nhìn về phía Cung Âu, nhíu mày, "Ở trong xe làm ồn."
"Còn phải đi một đoạn đường dài, em không muốn anh và em náo loạn sao?" Cung Âu lưu manh mạnh miệng lý sự.
"Nói chung là không được." Nàng kiên trì.
"Tiểu Niệm." Cung Âu cúi đầu ghé sát vào tai nàng, nửa ngậm vành tai nàng nói nhỏ, "Em vẫn chưa thử ở trong xe sao, rất kích thích."
Hơi thở ấm áp của hắn rót vào tai nàng, làm cho thân thể nàng run lên.
Thời Tiểu Niệm nghiêng đầu đi, nói, "Nghe ý này thì anh đã từng thử rồi, đã vậy thì tôi không cần thể nghiệm làm gì."
Nàng cũng không cần cái kiểu kích thích ấy, ai mà biết cái vách ngăn kia có cách âm không, coi như là cách âm được thì nàng cũng không cần.
Nàng không trơ trẽn như hắn.
"Ai nói anh đã từng thử?"
Cung Âu nói.
"Anh nhiều phụ nữ như vậy, có lẽ kiểu kích thích gì cũng đã từng nếm trải hết rồi." Thời Tiểu Niệm nói.
"Em đang ghen?"
Cung Âu tà mị nhếch môi, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, "Em yên tâm, hiện tại anh chỉ có một mình em là phụ nữ, sau này cũng sẽ chỉ có một mình em, tất cả những thứ kích thích nguyên thủy anh đều sẽ cùng một mình em làm."
Giọng điệu của hắn vừa giống như đang nói lời tình cảm.
Thời Tiểu Niệm vẫn không đồng ý, chui ra khỏi lồng ngực của hắn, lui về bên cạnh cửa xe, mặt tựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài.
"Thời Tiểu Niệm, em đang từ chối anh sao?" Cung Âu nhíu mày.
"Cung tiên sinh mắt tinh thật, tôi biểu đạt đã đến mức uyển chuyển như thế, ngài vẫn có thể nhìn ra." Thời Tiểu Niệm cười giả tạo một tiếng, rụt vào trong góc thành một cục, không nhìn tới hắn, chỉ mong ngóng ra bên ngoài.
"Em có chỗ nào uyển chuyển hả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận