Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 271: Nhóm ba người kỳ quái (length: 11302)

Editor: Yuhina Để hiểu rõ hơn về bọn họ, Mona ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế, thỉnh thoảng trò chuyện với bọn họ. Nói chính xác hơn là tán gẫu với Thời Tiểu Niệm. Ở Mona có rất nhiều điểm sáng, quan hệ nam nữ cũng không quá cởi mở như người nước ngoài bình thường, cô ta không nói nhiều với Cung Âu mà nói chuyện với Thời Tiểu Niệm nhiều hơn. Sự cảnh giác của Thời Tiểu Niệm với cô ta cũng dần được gỡ xuống. Tòa cao ốc trụ sở chính của N.E nằm ở vị trí dễ thấy nhất của khu trung tâm khoa học kỹ thuật, Thời Tiểu Niệm vừa xuống xe đã bị Cung Âu ôm lấy. Mona mặc quần áo thể thao đứng ở đó, liếc nhìn độ cao của tòa cao ốc, không khỏi cảm khái, "wow, nơi này chính là trụ sở nghiên cứu của N.E." Mona cảm khái y hệt Thời Tiểu Niệm khi lần đầu tiên đến đây. Có rất nhiều người hứng thú với tập đoàn của Cung Âu, bất kể là quý tộc hay chỉ là tầng lớp bình dân như cô. "Đi thôi." Cung Âu không rảnh mà nghe Mona cảm khái, ôm Thời Tiểu Niệm đi vào. Đi vào bên trong, nhân viên trong tập đoàn đều hướng về bọn họ chào hỏi, "Tổng giám đốc, Thời tiểu thư." "Tổng giám đốc, Thời tiểu thư khỏe ạ." Dọc theo đường đi, âm thanh chào hỏi vang lên không ngừng. Mona đi theo phía sau bọn họ, cùng Phong Đức đi chung, tuy cô ta xinh đẹp, trang phục đầy sức sống nhưng ở tổng công ty của N.E này cũng không thiếu người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, cũng chẳng ai quan tâm đến cô ta, chỉ tưởng là vị khách nào đó đến thăm công ty. Đến văn phòng tổng giám đốc, hai cô thư ký cúi đầu trước bọn họ, "Tổng giám đốc khỏe, Thời tiểu thư khỏe ạ."
Một thư ký vừa mở cửa giúp bọn họ vừa nói, "Thời tiểu thư muốn uống gì không?" "Cho cô ấy một cốc sữa bò." Giọng nói trầm thấp của Cung Âu vang lên, ôm lấy Thời Tiểu Niệm đi vào. "Vâng, thưa tổng giám đốc." "Lấy thêm đồ uống cho vị tiểu thư này nữa, Mona Na cô muốn uống gì?" Thời Tiểu Niệm quay đầu lại hỏi Mona, gọi Na Na vẫn có chút không quen. Mona đang phát ngốc ra, nghe vậy khẽ mỉm cười, "Cho tôi một cốc cà phê đen đi." "Tốt, tôi đi chuẩn bị ngay đây." Một thư ký chuyên nghiệp đáp, lập tức rời đi. Một thư ký khác thì cẩn thận đi phía sau họ, Cung Âu buông tay đang ôm Thời Tiểu Niệm ra, đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, thư ký liền bắt đầu báo cáo kế hoạch trong ngày. Cung Âu vừa nghe vừa mở chồng văn kiện trước mặt ra, vội vàng xem qua rồi ký hợp đồng. "Mời ngồi." Thời Tiểu Niệm như nữ chủ nhân bình thường tiếp đãi Mona. "Tốt." Mona cười gật đầu, theo Thời Tiểu Niệm ngồi xuống, đôi mắt vừa to vừa đẹp liếc nhìn Cung Âu đang làm việc rồi quay đầu hỏi Thời Tiểu Niệm, "Tiểu Niệm, cô bình thường đều đi cùng Cung tiên sinh à, tôi thấy thư ký trực tiếp hỏi cô muốn uống cái gì, không hỏi Cung tiên sinh." Nhân viên của N.E từ trên xuống dưới đều biết rõ Thời Tiểu Niệm luôn đi cùng. "Ừ, chỉ cần Cung Âu đến công ty làm việc, tôi đều sẽ đi cùng." Thời Tiểu Niệm thành thật nói. "Vẫn luôn đi cùng à, vậy không phải hai người đều không có thời gian riêng tư sao?" Mona nghi hoặc hỏi, trong mắt cô ta đây là chuyện khó có thể lý giải. "…" Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế salon nhìn về phía cô ta, Mona vội vàng giải thích, "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn hiểu thêm một ít chuyện về Cung tiên sinh, điều này giúp tôi đưa ra phương án điều trị." "Tôi không có hiểu lầm." Thời Tiểu Niệm cười nhạt, ôn nhu nói, "Thực ra thì tôi và Cung Âu luôn ở cùng nhau 24/24, hắn không thích có thời gian riêng tư, mà bây giờ tôi cũng quen rồi." Cung Âu vẫn rất cố chấp, từ khi cô mới bắt đầu biết đến hắn, hắn dường như chỉ nhận định cô, chưa bao giờ chịu để cô ở một mình. Đến bây giờ, cô cũng đã quen rồi. "Hóa ra là như vậy." Mona bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu, sau đó lấy ra một cây bút ghi âm, ghi lại những lời Thời Tiểu Niệm vừa nói một lần rồi lưu lại. Thấy thế, Thời Tiểu Niệm không khỏi hỏi, "Cái này cũng là một triệu chứng của bệnh hoang tưởng à?" Lẽ nào những chuyện đó đều liên quan đến bệnh của hắn? "Không thể nói là triệu chứng bệnh, chỉ có thể nói là một loại hành vi." Mona thu hồi bút ghi âm, rất kiên nhẫn giải thích với cô, "Trước đây tôi từng có một bệnh nhân, từ nhỏ cô ấy đã có một con búp bê, cô ấy nhất định phải mang con búp bê này bên người thì mới có cảm giác an toàn, đến nỗi cô ấy đã mang con búp bê theo bên mình 20 năm trời, dù con búp bê này rách nát đến nỗi không còn nhận ra hình dạng gì, cô ấy vẫn cố chấp mang theo bên người, bất kể là dịp gì." "..." Có ý gì, chẳng lẽ cô là con búp bê Cung Âu mang theo bên người để có cảm giác an toàn à? "Có điều người hoang tưởng có hành vi này thì đây là lần đầu tiên tôi gặp." Mona nói, trên mặt lộ ra vẻ mới lạ, "Điều này khiến tôi cảm thấy có chút thách thức, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho Cung tiên sinh." Người hoang tưởng có hành vi này. Thời Tiểu Niệm suy nghĩ câu nói này, quay đầu nhìn về Cung Âu, Cung Âu ngồi ở đó phê duyệt văn kiện rất nhanh, vẻ mặt tỉ mỉ cẩn thận hiện lên trên gương mặt anh tuấn, con ngươi đen sâu thẳm. Phía sau hắn là cửa kính lớn... Dáng vẻ khi làm việc của hắn là hấp dẫn nhất, Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ. "Thời tiểu thư, sữa bò và cà phê đã đến đây." Thư ký đi tới, đặt sữa bò và cà phê lên bàn trà trước mặt hai người. "Cảm tạ." Thời Tiểu Niệm và Mona đồng thời lên tiếng. Thời gian dần trôi qua, Thời Tiểu Niệm và Mona nói chuyện nhiều đến nỗi dần không còn gì để nói. Thời Tiểu Niệm nhàm chán đứng lên từ ghế salon, đi đến giá sách màu đen, nhìn vào hàng sách, mở một quyển sách tiếng Anh ra xem. "Sao lại có truyện tranh ở đây?" Âm thanh tò mò của Mona vang lên bên tai cô. Thời Tiểu Niệm nhìn theo tầm mắt của cô ta, giá sách này cũng không quá lớn, trên giá sách ngoài một số sách về lĩnh vực tài chính, sách khoa học kỹ thuật thì toàn là truyện tranh. Tất cả truyện tranh này đều là do cô vẽ. Trong đó, ngoài truyện tranh còn có tạp chí truyện tranh, thậm chí có cả một số quyển đã không còn xuất bản cũng được Cung Âu thu thập để ở đây. Mấy quyển truyện tranh thiếu nữ đặt cùng mấy quyển sách chuyên ngành kia nhìn thật không phù hợp. Thời Tiểu Niệm cố nặn ra nụ cười, "Đều là của tôi, công việc của tôi là sáng tác truyện tranh." "Cung tiên sinh mang các tác phẩm của cô đặt ở trong phòng làm việc?" Mona kinh ngạc nhìn về phía cô, lập tức hâm mộ nói, "Cung tiên sinh đối với cô thật tốt, tôi biết một số nam nhân đã có bạn gái còn cố ngụy trang thành người độc thân." "Thật sao?" Thời Tiểu Niệm khẽ nói. Điểm này thì Cung Âu làm rất tốt, ngoại trừ lúc ban đầu, sau này hắn chưa từng có ý muốn che giấu sự tồn tại của cô, hắn mang cô theo tất cả các nơi mà hắn đi. Hiện tại, toàn bộ thế giới đều biết bạn gái của Cung Âu là Thời Tiểu Niệm. "Bạn trai tương lai của tôi nếu được một nửa như Cung tiên sinh thì tốt rồi." Mona dựa vào giá sách nói, một động tác đơn giản cũng lộ ra vài phần xinh đẹp, nhưng không mất đi vẻ nữ tính ôn nhu. "…" Đối với câu nói này, Thời Tiểu Niệm không biết nên phản ứng như thế nào. "Mối tình đầu của tôi cũng là một người đàn ông rất tốt, cũng đặc biệt yêu tôi, mỗi ngày đều sẽ mua cái này cái kia cho tôi, nhìn thấy cô và Cung tiên sinh hạnh phúc lại làm tôi nghĩ đến thời điểm đó." Mona tùy ý trò chuyện cùng cô. Thời Tiểu Niệm lật quyển sách trên tay lên, nghe vậy, tiếp lời hỏi, "Vậy tại sao hai người chia tay?" Nếu đã nói là thời điểm đó thì có nghĩa là đã chia tay rồi. "Tôi quen anh ấy khi còn đi học, nhưng anh ấy chỉ xuất thân trong một gia đình quý tộc nhỏ, tôi không thể ở bên anh ấy, gia tộc cũng không cho phép." Mona có chút cay đắng nói. "Xin lỗi, tôi không nên hỏi chuyện này." Thời Tiểu Niệm biết mình đã hỏi đến vấn đề nhạy cảm. "Không có gì." Mona vô tình cười cười, "Từ lúc mới bắt đầu chúng tôi cũng biết là không có tương lai, thân là quý tộc, ngay từ nhỏ chúng tôi đã phải biết trách nhiệm của mình là gì, lúc đó cũng chỉ là yêu được ngày nào hay ngày đó, hẹn nhau nếu bị người nhà phát hiện thì chia tay." Mona nói một cách thản nhiên, coi như đây là chuyện đương nhiên. "..." Lúc Thời Tiểu Niệm cầm quyển sách trên tay, có chút ngơ ngác nhìn cô ta. Mona dường như là một Cung Âu khác. Chỉ có điều, khi cô ta nói tới trách nhiệm gia tộc cảm giác như đang nói đến một loại sứ mệnh thần thánh. Thời Tiểu Niệm không xuất thân từ quý tộc, thực sự không thể hiểu được loại trách nhiệm này có bao nhiêu quan trọng. "Tôi thật ghen tỵ với Cung tiên sinh, dám phá vỡ mọi quy tắc." Mona nói, trong đôi mắt xanh thẳm như nước biển phản chiếu ý cười, "Việc này phải là người có dũng khí rất lớn mới có thể làm được." "Trong giới quý tộc không có tiền lệ này à?" Thời Tiểu Niệm hỏi. "Theo như tôi được biết ở trong các gia tộc lớn, đây đại khái là chuyện mà gần trăm năm qua mới xuất hiện." Mona nói, bỗng như nghĩ đến cái gì đó nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Thật không tiện, tôi nói những điều này cô sẽ không buồn chứ?" Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nở nụ cười, "Sẽ không, tôi biết bối cảnh của mình như thế nào, bối cảnh này từ khi sinh ra đã mang theo, tôi biết mình không xứng, vậy nên tôi càng phải nỗ lực để xứng đáng với Cung Âu hơn. Hơn nữa, chung quy cũng phải có người tạo tiền lệ chứ, phải không?" Mona chăm chú nhìn cô, hơi kinh ngạc, sau đó cười, "Tiểu Niệm, cô thật sự rất tuyệt vời." "Cái gì?" "Có rất ít người bình dân có dũng khí và sống không gò bó như vậy, ngay cả mối tình đầu mà tôi cho là tốt nhất cũng không có được, mà anh ấy còn là một quý tộc nhỏ nữa." Mona nói, trong mắt có sự thưởng thức, "Tôi thật sự là càng ngày càng thưởng thức cô." "Thật sao?" Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nở nụ cười, sau đó có chút bất đắc dĩ nói, "Thực ra nếu nói dũng khí và sống không gò bó thì thực sự tôi không thể thay đổi được, mà nếu bảo tôi vì tự ti mà từ bỏ Cung Âu thì tôi không làm được." Vậy nên chỉ có thể cố gắng mà giả bộ sống tiêu sái không gò bó thôi. "Ha ha." Mona bị cô chọc cười, tiến lên đưa tay ôm cô, "Tiểu Niệm, cô thật là một cô gái đáng yêu." "Ôm đủ chưa?" Một giọng nói lạnh lẽo chen vào. Hai người phụ nữ quay người, chỉ thấy ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo nhìn họ, gương mặt tái nhợt, đem tập văn kiện đang cầm trên tay nện mạnh xuống bàn, "Không được chạm vào người phụ nữ của ta!" Cung Âu trừng Mona, không vui nói. "Tôi không phải người đồng tính." Mona cảm thấy oan uổng. "Ai biết cô thấy phụ nữ của ta rồi có biến thành đồng tính luyến ái hay không?" Cung Âu nói, giọng điệu hùng hổ, giống như ai nhìn thấy Thời Tiểu Niệm cũng có thể làm ra những chuyện kỳ quái. "Được rồi, được rồi, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn nhé?" Thời Tiểu Niệm có chút xấu hổ, Cung Âu đối với đàn ông đã muốn đề phòng, đến cả đồng tính cũng muốn đề phòng, người không phải đồng tính cũng phải đề phòng như sợ có thể biến thành đồng tính luyến ái... Hắn như vậy không thấy mệt sao? "Không, ăn ở công ty, để Phong Đức đem cơm mà hồi sáng em làm đến." Cung Âu trầm thấp nói, sau đó ra lệnh cho cô, "Em tới đây." Thời Tiểu Niệm đi về phía hắn, Cung Âu nắm chặt tay cô, sau đó bất mãn mà nhìn về phía Mona, lạnh giọng nhắc nhở, "Sau này không cho dựa vào người phụ nữ của ta gần như vậy." Mona khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận