Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 100: Cung Âu có con (length: 9138)

Cô như một cái lò xo, bị Cung Âu từng chút từng chút kéo căng, kéo đến cực hạn, không thể co giãn được nữa, chỉ có thể bật ngược lại.
Thời Tiểu Niệm hai chân đặt trên ghế salon mềm mại, trên gương mặt hiện lên cảm giác say đỏ ửng, bên trong đôi mắt thể hiện ý tuyệt đối không thèm để ý.
Xong rồi.
Cô không nghe lời, về g·i·ế·t cô đi.
Loại đa nghi này của hắn cô chịu đủ lắm rồi, ở trước mặt hắn, cô đừng nói tự do, cơ bản đến tư cách thảo luận cùng hắn còn không có.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trong điện thoại di động trước sau không truyền đến tiếng của Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, hắn hẳn là đang thu dọn hành lý, chuẩn bị lập tức bay trở về g·i·ế·t c·h·ế·t cô.
Cô đang định cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe được giọng nói buồn buồn của Cung Âu truyền đến, "Chỉ có một mình thì một mình, ta tin em, em la hét cái gì, ai muốn g·i·ế·t em."
Tiếng nói của hắn rất thấp, rất không tự nhiên, không có chút sức lực giống như một đứa trẻ vừa bị giáo huấn, ngữ khí buồn t·h·ả·m.
"Là anh một mực ép hỏi, ta cũng không phải phạm nhân." Thời Tiểu Niệm tức giận nói, "Anh quá đa nghi, dựa vào cái gì ta phải chịu?"
"Em là người phụ nữ của ta, ta hỏi một chút không được sao?"
Cung Âu buồn buồn nói, ngữ khí so với vừa nãy càng yếu hơn, thậm chí còn mang theo một tia oan ức, hoàn toàn không nghe ra giọng nói bá đạo ác l·i·ệ·t bình thường.
"..."
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới phản ứng này của hắn, cũng có chút ngớ người.
Hắn đây là bị cô mắng đến choáng váng: "Uống rượu liền đi tắm, trên người một nữ nhân mang theo mùi rượu khó ngửi c·h·ế·t đi được." Cung Âu ở bên kia nói, cuối cùng lại thêm một câu, "Đem cửa phòng tắm mở ra, để nữ hầu chú ý thời gian em tắm rửa, đừng tắm một nửa rồi say đến ngủ luôn trong đấy."
"..."
Cô la hét thành như vậy, hắn liền để cô đi tắm rửa, còn lo lắng cô sẽ say đến ngủ ở trong phòng tắm.
"Đi tắm rửa đi, ta đi ăn một chút, đã đói bụng hai bữa rồi." Cung Âu nói xong liền đóng micro lại, chỉ duy trì trạng thái trò chuyện.
"..."
Thời Tiểu Niệm đứng trên ghế salon, khó có thể tin mà nhìn điện thoại di động trong tay mình.
Chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Cô mắng hắn thành như vậy, hắn liền ủy khuất để sự tình qua đi.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống ghế sô pha, đặt điện thoại di động xuống, suy nghĩ một chút, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui.
Cuối cùng, cô rốt cục rút ra một kết luận Cung Âu là t·h·í·c·h ngược đãi người.
Bình thường, hắn vênh váo đắc ý, quen n·ổi trận lôi đình với tất cả mọi người, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám c·ãi nhau với hắn, vì lẽ đó không ai phát hiện đặc tính này của hắn.
Trên thực tế, chỉ cần la lớn tiếng hơn so với hắn, càng hung hăng, càng dã man, Cung Âu liền lập tức chịu thua, yếu đuối như một đứa trẻ.
Hóa ra là như vậy.
Thời Tiểu Niệm cảm giác mình đã phát hiện ra một bí m·ậ·t lớn.
Cô nghĩ mình đã tìm ra cách để đối phó Cung Âu khi bị b·ứ·c ép rồi.
Bị cô la hét một trận, toàn bộ buổi tối Cung Âu đều an phận rất nhiều, nói chuyện không hề hung hăng như trước, mặc dù vẫn chưa cho phép cô cúp điện thoại.
Tắm rửa xong, Thời Tiểu Niệm đứng trong thư phòng, lấy bản ghi âm cuộc nói chuyện bí m·ậ·t giữa Thời Địch và Đường Nghệ ra.
"Vậy em khi nào sẽ đi chọn quà?" Thanh âm của Cung Âu ở bên tai cô vang lên.
Thời Tiểu Niệm phát hiện ngữ khí của Cung Âu một khi không phải bá đạo hung hăng thì lại là một loại ủy khuất, cảm giác yếu kém, thực sự là độ tương phản rất lớn.
Cô có chút khó có thể t·h·í·c·h ứng.
"Ngày mai đi, dù sao trước khi anh trở về, ta sẽ chọn xong."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Ừ." Cung Âu dừng một chút lại nói, "Vậy em bây giờ đang làm gì?"
"Đang suy nghĩ chút chuyện."
Thời Tiểu Niệm cầm chiếc hộp nhỏ trong tay, nói.
Cô không muốn dựa dẫm bất kỳ người nào, cô muốn tự mình giải quyết chuyện này, nhưng là như Mộ Thiên Sơ nói, nếu như cô trực tiếp báo cảnh s·á·t, bản thân cô cũng sẽ bị bắt, dù sao bản ghi âm này cũng là danh không chính, ngôn không thuận.
Ngoại trừ báo cảnh s·á·t, cô cũng không nghĩ ra cách thức nào khác để tr·ả t·h·ù Thời Địch và Đường Nghệ.
"Đang suy nghĩ gì?" Cung Âu hỏi cô.
"Ta đang suy nghĩ..." Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay, cắn cắn môi nói, "Cung Âu, nếu như ta xảy ra vấn đề gì, tỷ như ngồi tù, anh có bảo đảm sẽ đưa ta ra ngoài không?"
"Em muốn g·i·ế·t ai?" Cung Âu cho cô đáp án đơn giản, thô bạo, "Giết người hà tất tự mình động thủ, ta thay em liên hệ vài sát thủ chuyên nghiệp, bảo đảm gọn gàng, nhanh chóng."
"..."
Thời Tiểu Niệm khó xử, cô nói muốn g·i·ế·t người khi nào.
"Có phải là cảm thấy khó chịu với người của Thời Gia? Khó chịu em gái em?" Cung Âu đoán được ý nghĩ của cô.
"Không có, là ta suy nghĩ lung tung."
Thời Tiểu Niệm không nói tiếp, Cung Âu là người nói được làm được, nhỡ hắn thật sự gọi s·á·t thủ xử lí người của Thời Gia, làm vậy cũng thật đáng sợ.
"Em bây giờ ở bên cạnh ta không cần lo ăn mặc, nghĩ đến Thời Gia làm gì nữa, hơn nữa đối phó với những người kia không cần em động tay, để cho bọn họ ch·ế·t là tốt nhất." Bên kia Anh quốc, Cung Âu cho rằng cô đối với Thời Gia rất oán h·ậ·n, liền đi tới trước máy vi tính, mở màn hình ra, ở một cái khung chat nhập hai chữ "hành động".
Sau đó gửi đi.
Nếu cô gấp như vậy, hắn liền giúp cô một tay.
"Ta chưa nói ta muốn đối phó với Thời Gia." Thời Tiểu Niệm nói.
Thời Gia không muốn cô, nhưng bố mẹ nuôi là người có c·ô·ng dưỡng dục đối với cô, cô không thể đi trả thù.
Nhưng Thời Địch ba năm trước đã h·ã·m h·ạ·i cô, cô không thể cứ bỏ qua như vậy, cô sẽ truy cứu đến cùng.
"Được rồi." Cung Âu bên kia nói, "Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, đem Bản bút ký tới trên giường, chúng ta có thể bắt đầu xem phim."
"..."
Trời vừa tối, chỉ cần hắn không có chuyện gì để làm, hắn liền nhất định lôi kéo cô cùng xem phim.
Cô không muốn xem cũng nhất định phải xem.
Nhìn tất cả đều là phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, hắn còn tưởng rằng cô thích.
Thời Tiểu Niệm cực kỳ bất đắc dĩ, vừa muốn từ chối, Cung Âu nói, "Ta cho em chọn phim, em không phải thích xem sao, nhanh lên một chút, ta còn có chuyện."
Chưa tới một đêm, ngữ khí của Cung Âu ngay giây phút này đã bá đạo trở lại.
"Vậy tối nay xem phim xong, có thể cúp điện thoại ngủ hay không?" Cô thực sự không chịu được việc duy trì trạng thái trò chuyện.
Cứ tiếp tục như thế, cô thật sẽ bị ép điên.
Cung Âu trầm tư chốc lát, đáp ứng, "Có thể, nhưng chỉ được ngày hôm nay."
"Được thôi."
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là thuận theo, có thể có một đêm yên tĩnh cũng tốt, giải phóng lỗ tai cô một chút.
Sáng hôm sau, Thời Tiểu Niệm tỉnh dậy, ở trong phòng tắm rửa mặt, cầm bản ghi âm suy nghĩ một hồi.
Cô có nên báo cảnh s·á·t không?
Coi như báo cảnh s·á·t, lấy địa vị Mộ thị thái t·ử phi hiện nay của Thời Địch không biết có thể làm tổn h·ạ·i đến cô ta không, có lẽ cô nên mượn sức mạnh của Cung Âu.
Trực tiếp hướng về Cung Âu tìm kiếm sự giúp đỡ, hắn khẳng định lại đa nghi hỏi đông hỏi tây.
Tìm Phong Đức, tìm quản gia vạn năng.
Thời Tiểu Niệm quyết định, một bên thu dọn túi xách, một bên đi ra ngoài, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, cô liếc mắt một chút, là Mộ Thiên Sơ gọi tới.
Vừa nghĩ tới chuyện bị hắn cưỡng hôn trong cái hẻm nhỏ kia, lông mày Thời Tiểu Niệm đều nhíu lại, trực tiếp cúp điện thoại liền đi ra ngoài.
Điện thoại lại rung lên.
Thời Tiểu Niệm đang định tắt máy thì nhìn thấy tin nhắn của Mộ Thiên Sơ.
Hắn cùng phe với cô.
Hắn cùng phe với cô chỉ là giả tạo, hắn vẫn là lời chàng ý thiếp ngọt ngào với Thời Địch.
Thời Tiểu Niệm không hiểu Mộ Thiên Sơ nghĩ gì, kỳ thực hắn không giúp cô, cô hiểu, cũng sẽ không trách hắn, dù sao cô cũng đã quen với việc hắn lạnh lùng với cô.
Nhưng hắn ngoài miệng nói giúp cô, kết quả đều không có hành động, chỉ là nói qua loa làm cho cô chờ, cuối cùng còn trêu đùa cô.
Cô không để ý tới tin nhắn, cầm túi đi ra cửa trước thay giày.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy trên mặt đất có một tấm ảnh.
Bức ảnh rõ ràng là chụp trộm, có chút mơ hồ không rõ.
Bức ảnh hẳn là được chụp trộm từ ngoài cửa sổ buổi đêm muộn, rèm cửa sổ còn chưa kéo, ở một góc nào đó trong phòng, Đường Nghệ đang ngồi ở trên đất chơi đùa cùng một đứa trẻ, bức ảnh rất mơ hồ, nhưng hai người nhìn qua chơi rất vui vẻ.
Đây là cái gì?
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn bức ảnh.
Chỉ chốc lát sau, Mộ Thiên Sơ lại nhắn tin đến.
Đường Nghệ đang nuôi một đứa bé, vậy thì thế nào.
Thời Tiểu Niệm nhíu mày lại, đổi giày chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cô giật mình một cái, cô nhất thời ngây người, vội vã xem tin nhắn trên điện thoại di động.
Đứa bé 3 tuổi.
Ba năm trước, Đường Nghệ bỏ t·h·u·ố·c cho Cung Âu, bò lên trên giường của hắn.
"Rầm"
Điện thoại di động từ trong tay Thời Tiểu Niệm rơi xuống, tàn nhẫn mà rơi xuống đất.
Thời Tiểu Niệm sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, kinh ngạc đến ngây người mà nhìn điện thoại di động trên mặt đất, nửa ngày đều không có phục hồi lại tinh thần.
Đứa trẻ, 3 tuổi, ba năm trước, chuyến tàu.
Chẳng lẽ.
Sao có thể có chuyện đó.
Điện thoại di động nằm trên đất vang lên, vang lên một chuỗi tiếng chuông thật dài, Thời Tiểu Niệm phục hồi lại tinh thần, nhặt điện thoại di động từ trên mặt đất lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận