Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 350: Tôi muốn Thời Tiểu Niệm (length: 9868)

Mấy nữ hầu đứng ở bên cạnh, im lặng cúi thấp đầu.
"Ầm."
Cánh cửa bị dùng sức mở ra.
Cung Âu từ trong phòng bước ra, đôi chân thon dài, áo sơ mi xộc xệch, tr·ê·n mặt toàn là m·á·u, khuôn mặt tuấn tú của hắn chi chít vết thương, tạo thành một mảng lớn, m·á·u chảy ra từ khóe miệng, vành tai rũ xuống rõ ràng có vết bị xé rách.
"A."
La Kỳ vừa thấy Cung Âu bị đ·á·n·h thành như vậy, sợ hãi che miệng, tay r·u·n rẩy.
Cung Âu vừa bước ra từ bên trong.
Một bước, hai bước, ba bước.
Chân của hắn mềm n·h·ũn, cả người nặng nề ngã xuống đất, vết m·á·u nhuộm đỏ áo sơ mi, đôi mắt đầy tơ m·á·u, hắc đồng nhìn thẳng về phía trước.
"Cung Âu" La Kỳ đau lòng nhào tới, nâng Cung Âu từ tr·ê·n mặt đất lên, "Cha con lại dùng roi đ·á·n·h sao?"
Chồng bà căm h·ậ·n nhất là ai xem danh tiếng của Cung gia không phải chuyện lớn lao gì.
Kết quả, trong buổi tuyên thệ, Cung Âu đột nhiên rời đi một đêm không về, nếu Mona không nói tốt cho hắn, gia tộc Lancaster đã sớm trở mặt rồi.
Việc này làm chồng bà cũng hết sức không vui.
Chồng bà rất ít khi động đến roi, càng không động tới Cung Âu vốn thông minh trời sinh, lần gần đây nhất là lúc Cung Úc nói muốn đi học nhạc.
"Khụ, khụ"
Cung Âu ngã tr·ê·n mặt đất, cơ hồ là hấp hối, tr·ê·n tai đều là m·á·u tươi.
"Sao lại đ·á·n·h nặng như vậy chứ?"
La Kỳ đau lòng rơi nước mắt, ôm Cung Âu vào trong n·g·ự·c, gọi người hầu bên cạnh, "Đừng đứng đó nữa, nhanh đi gọi người đến đỡ t·h·iếu gia, lập tức gọi bác sĩ đến."
Cung Âu ngã vào trong lòng bà, người đầy m·á·u, m·á·u tr·ê·n vành tai vẫn nhỏ xuống, nhỏ giọt tr·ê·n người La Kỳ.
Hắn mở to mắt, nhưng không có chút đau khổ nào.
Hắn như một con rối không có linh hồn.
Không đau khổ, không vui.
Toàn thân b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g cũng không có bất kỳ cảm giác gì.
"Cung Âu, con sao rồi? đừng dọa mẹ, nói chuyện với mẹ." La Kỳ k·h·ó·c, mơ hồ nhìn Cung Âu, nhìn m·á·u không ngừng chảy xuống từ tai hắn, nhưng không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, vành tai bị xé rách, cái này rất đau.
Cung Âu ngã xuống, bỗng nhiên ngồi thẳng lên muốn đứng dậy, đau đớn tr·ê·n người lại khiến hắn bất lực ngã xuống.
"Con đừng cử động." La Kỳ đau lòng nói.
Cung Âu bỗng nhiên đưa tay ra đè lại tay bà, môi mỏng giật giật, vết m·á·u ở khóe miệng cơ hồ muốn đóng cục.
"Con muốn nói gì, con trai"
La Kỳ cúi người nghe hắn nói.
"Tìm Thời Tiểu Niệm, tiếp tục tìm, để Phong Đức tìm." Cung Âu khàn khàn nói, sắc mặt tái nhợt.
"Được được được, mẹ bảo Phong Đức tiếp tục tìm, con nói tìm cái gì?"
La Kỳ gật đầu liên tục, nhìn bộ dạng này của Cung Âu bà rất sợ, bà không nhẫn tâm được như chồng bà, bà không nỡ tổn thương con trai mình dù chỉ là một sợi tóc.
"Tôi muốn Thời Tiểu Niệm, tôi muốn Thời Tiểu Niệm."
Cung Âu như một đứa trẻ m·ấ·t món đồ chơi yêu t·h·í·c·h, tay nắm ch·ặ·t lấy áo La Kỳ, không ngừng nhắc đi nhắc lại, m·á·u tươi chảy vào miệng hắn, hắn khàn khàn lặp lại một lần nữa, "Tôi muốn Thời Tiểu Niệm, tôi muốn Thời Tiểu Niệm."
Hắn sẽ không bỏ cô lại.
Hắn chỉ bỏ cô một lần, liền t·r·ả giá lớn như vậy, ròng rã nửa năm chưa gặp cô một lần.
Hắn không dám, Cung Âu hắn không dám nữa.
"Được, được, chỉ cần con dưỡng bệnh tốt, con muốn gì mẹ sẽ cho con cái đó." La Kỳ ôm Cung Âu nói, thuận theo nói, sau đó chuyển mắt bi thương nhìn về phía cửa phòng đóng c·h·ặ·t, không nhịn được lớn tiếng nói, "Danh tiếng gia tộc còn quan trọng hơn m·ạ·n·g s·ố·n·g của con trai sao?"
Đán con thành ra như vậy, tại sao ông ấy có thể như vậy.
Không xem nó là con trai sao? Muốn đ·á·n·h c·h·ế·t sao?
Cửa phòng vẫn đóng c·h·ặ·t.
Không ai đáp lại cô.
"Tôi muốn Thời Tiểu Niệm, tôi muốn Thời Tiểu Niệm, tôi muốn thấy cô ấy, tôi muốn lập tức nhìn thấy cô ấy."
Cung Âu chỉ lặp lại một câu nói này.
Hắn không chịu n·ổi.
Lúc cha quất roi xuống, hắn cũng không cảm thấy đau, vừa nghĩ đến Thời Tiểu Niệm l·ồ·ng n·g·ự·c hắn như bị vô số bàn chân giẫm lên.
"Được, được." La Kỳ liên tục đồng ý với hắn.
"Phu nhân, đến rồi, bác sĩ đến rồi."
Nữ hầu dẫn theo các bác sĩ chạy tới.
Mona đuổi theo phía sau, mái tóc quăn màu vàng đẹp đẽ chói mắt, nhìn Cung Âu m·á·u me khắp người ngã vào trong n·g·ự·c La Kỳ, nhất thời sợ hãi đến thất sắc, trong đôi mắt màu nước biển lam tràn đầy sợ hãi, "Làm sao lại thành ra bộ dạng này?"
Nói xong, Mona liền xông tới ngồi xổm xuống, lo âu nhìn Cung Âu.
Cung Âu hấp hối nằm ở đó.
Toàn thân dính m·á·u.
"Còn không phải bởi vì ngày tuyên thệ đó sao, lúc nó bỏ đi, cha nó cảm thấy có lỗi với gia tộc Lancaster của cháu." La Kỳ nói.
"Cái gì" Mona ngạc nhiên, "Không phải cháu đã giải thích rồi sao?"
"Mona, bác biết cháu là một cô gái tốt, cũng may là cháu nói đỡ cho Cung Âu, bằng không, vết thương kia không chỉ có như vậy." La Kỳ thở dài nói, giao Cung Âu cho các bác sĩ nâng dậy, cô ngồi xổm tr·ê·n mặt đất sốt sắng nói, "Các ngươi nhẹ tay một chút, không thấy t·h·iếu gia cả người đều b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g sao?"
Các bác sĩ đỡ Cung Âu rời đi.
"Bác gái."
Mona tiến lên lễ phép săn sóc nâng La Kỳ dậy, quần áo bà dính vào không ít vết m·á·u, nói, "Bác gái, bác đi nghỉ ngơi một chút đi, cháu đi chăm sóc Cung Âu."
"Sao có thể, cháu là kh·á·c·h quý của nhà chúng ta."
La Kỳ nói. "Cháu và Cung Âu đã tuyên thệ, Lancaster và Cung gia cũng sắp bắt đầu hợp tác." Mona đỡ La Kỳ, tự nhiên hào phóng nói, "Trong mắt cháu, cháu đã là vợ Cung Âu, bất kể p·h·át sinh chuyện gì, cháu vẫn sẽ yêu anh ấy, tôn trọng anh ấy, giúp anh ấy" Nghe vậy, tr·ê·n mặt La Kỳ lộ ra nụ cười vui mừng, nhìn cô nói, "Mona, bác tin cháu nhất định sẽ làm Cung Âu cảm động." Mona không có t·ậ·t x·ấ·u gì, rất ung dung, rất rộng rãi. "Cháu cũng tin." Mona gật đầu, tự tin nói. "Vậy cháu đi đi, bác đi thay quần áo, có chuyện gì thì bảo người giúp việc đến nói với bác" La Kỳ vỗ vỗ tay cô nói, tr·ê·n khuôn mặt có vẻ mệt mỏi. Còn tưởng rằng mọi chuyện sẽ trôi qua bình yên, không ngờ lại p·h·át sinh chuyện này. " Được, bác gái." Nói với La Kỳ xong, Mona đứng ở đó nhìn La Kỳ rời đi, cúi đầu thấp hồi lâu, cho đến khi La Kỳ hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, cô vội vàng chạy về phía phòng Cung Âu. Trong căn phòng mang phong cách Anh quốc thế kỷ 17, các bác sĩ đang xử lý khẩn cấp các vết thương của Cung Âu, c·ắ·t áo sơ mi giá trị không nhỏ tr·ê·n người hắn ra. Cung Âu nằm ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, lông mi dài run rẩy, sau đó nhắm mắt lại, tựa như bất tỉnh, tựa như đang ngủ. Y tá thay Cung Âu lau sạch vết m·á·u tr·ê·n lỗ tai, vừa quay người, Mona liền nhìn thấy tr·ê·n tai hắn có một vết bị xé rách khoảng nửa centimet, khiến người ta nhìn mà giật mình. Nghe nói Cung lão gia trị gia nghiêm cẩn, mới có thể khiến cho hai con trai vô cùng xuất sắc. Thì ra lời này không phải là giả. Mona đi vào, lặng lẽ đứng ở một bên, ngắm nhìn Cung Âu mặt mày tái nhợt. Cho dù là cả người b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g, đầy m·á·u, bầm tím, hắn vẫn anh tuấn bất phàm. Nửa năm trước, lúc cô bị Cung Âu hành hạ, cô gần như muốn buông bỏ tình cảm với Cung Âu, nhưng đột nhiên có một ngày, Phong Đức nói với cô, Cung Âu quyết định cùng cô đính hôn. Cô cũng biết, không có nguyên nhân nào khác, Cung Âu không thể nào đưa ra quyết định như vậy. Nhưng cô thông minh lựa chọn không hỏi gì cả, liền đồng ý. Chỉ cần đính hôn là thật, những nguyên nhân khác cô cũng không quan tâm. Đây là một câu t·r·ả lời thỏa đáng cho cô đối với năm năm thầm mến và cố gắng của mình, cuối cùng, cô đã được coi như vị hôn thê của Cung Âu, cô thắng, không phải sao? "Các ngươi nhẹ tay một chút, dùng t·h·u·ố·c tốt nhất, không thể để lại sẹo." Mona đi tới dặn dò các bác sĩ. "Vâng, Mona tiểu thư." Các bác sĩ gật đầu. ... Bên bờ thành phố Ý, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy biển khơi xa xa, ánh sáng như kim cương đang lấp lánh. Thời Tiểu Niệm tỉnh lại đã là hai ngày sau, cô tỉnh dậy từ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, nhìn căn phòng mang phong cách châu Âu thời kỳ Phục hưng, đầu có chút đau đau, sau đó hồi tưởng lại mọi chuyện. Mộ t·h·i·ê·n Sơ tại sao lại bỏ t·h·u·ố·c cho cô? Cô quá mệt mỏi, khuyên cô nghỉ ngơi không phải tốt hơn sao. Tại sao phải bỏ t·h·u·ố·c, cô là phụ nữ có thai, bỏ t·h·u·ố·c thì làm sao còn chăm sóc được hai đứa bé. Đứa bé. Đúng rồi, đến bây giờ cô vẫn chưa thấy các con. Thời Tiểu Niệm từ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g bước xuống, cô không biết mình đã nằm bao lâu, nhưng cảm giác thân thể không đau như trước khi tỉnh lại, cô đi ra ngoài, toàn bộ kiến trúc rất lớn, cô có chút không t·h·í·c·h ứng đi về phía trước tìm k·i·ế·m. Đâu là phòng của các con chứ? "Thời tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?" Bác sĩ lông mày sẹo không biết từ nơi nào đi ra, một lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô. Mỗi lần cô tỉnh lại, hắn đều là người đầu tiên xuất hiện trước mặt cô. "Các con của tôi đâu?" Thời Tiểu Niệm hỏi. Bác sĩ lông mày sẹo cười nhạt, có ý tốt nhìn về phía cô, "Thời tiểu thư, cấp trên của tôi đang dùng bữa trưa, hay là để tôi dẫn cô qua?" Mộ t·h·i·ê·n Sơ? "Không cần, tôi muốn đi xem các con trước." Thời Tiểu Niệm nói, từ khi sinh con ra, cô chưa từng thấy qua chúng, cô nhất định phải đi nhìn một chút, nếu không sẽ luôn cảm thấy trái tim bị treo lơ lửng. "Thời tiểu thư, hay là đi ăn cơm trước đã?" Bác sĩ lông mày sẹo khăng khăng nói. "Tại sao anh cứ nhất quyết không cho tôi thấy các con?" Thời Tiểu Niệm có chút kỳ quái nhìn hắn, lần trước cũng vậy, Mộ t·h·i·ê·n Sơ cũng c·ắ·t đ·ứ·t ý niệm cô tìm con, kể thân thế cho cô trước. "Cái này..." Bác sĩ lông mày sẹo muốn nói gì đó, bỗng nhiên có hai nữ hầu đi tới, không để ý đến bọn họ, nói chuyện với nhau, "Bọn trẻ thật ngoan uống sữa nhỉ?" "Đúng vậy, bọn trẻ thật đáng yêu, cứ cười ha ha, ngoài ăn ra cũng không k·h·ó·c nháo." Vừa nói, hai nữ hầu vừa đi tới một căn phòng khác. Hai người nói tiếng Ý. Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bác sĩ lông mày sẹo, hắn đứng đó mặt tỉnh bơ nhìn cô. Hắn có thể cảm thấy cô nghe không hiểu nữ hầu đang nói gì. Lúc ở đế quốc pháo đài, nhờ phúc của Cung phu nhân, cô học được không ít ngoại ngữ, mặc dù chỉ hiểu sơ qua, nhưng nghe hai chữ em bé, cười, cô vẫn hiểu. Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm xoay người chạy theo hai nữ hầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận