Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 250: Cảm ơn đã hạ thủ lưu tình (length: 10178)

Editor: Yuhina Cô đã không còn muốn gọi La Kỳ là bá mẫu nữa. "Là cô à." La Kỳ nhìn thấy Thời Tiểu Niệm thì có chút tức giận, gương mặt bà cao ngạo lạnh lùng, hướng người bên cạnh nói, "Các người đều đứng xa một chút, ta có lời muốn nói với Thời tiểu thư. Thời tiểu thư, lên xe đi." La Kỳ khom lưng ngồi vào bên trong một chiếc siêu xe cực dài. Thời Tiểu Niệm đi vào theo, nội thất bên trong xe cực kỳ xa hoa, ghế xe hơi nghiêng, Thời Tiểu Niệm ngồi đối diện La Kỳ. Tài xế vốn đã lên xe lại được lệnh xuống xe, lưu lại cho hai người không gian yên tĩnh. La Kỳ ngồi rất tao nhã. Thời Tiểu Niệm ngồi thẳng, cô ngước mắt nhìn về phía La Kỳ, đúng mực nói, "Bất kể nói thế nào, tôi đều muốn cảm tạ phu nhân đã hạ thủ lưu tình." Nghe vậy, ánh mắt La Kỳ xa cách liếc nhìn cô một cái, "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì." "Thật ra vừa bắt đầu tôi cũng cảm thấy kỳ quái, Thời Địch không thể nào tha cho tôi một mạng, cô ta muốn hại c·h·ế·t tôi." Thời Tiểu Niệm bình tĩnh nói, "Sau đó tôi biết việc này phu nhân còn nhúng tay vào, tôi mới tỉnh ngộ, mấy người đàn ông mang mặt nạ kia là do phu nhân cho Thời Địch mượn, vì thế nên tôi không sao." Nếu như là Thời Địch, chắc chắn cô đã bị vũ n·h·ụ·c. Nhưng nhờ phu nhân hạ thủ lưu tình, nên thật sự không ai vũ n·h·ụ·c cô. Vì vậy nên cô mới tránh được một kiếp. "Ta còn tưởng rằng sau khi đánh cô ngất, cô cũng sẽ cho là mình bị vũ n·h·ụ·c rồi." La Kỳ không còn che giấu. "…" Thời Tiểu Niệm nghe vậy cũng không biết nên nói gì. La Kỳ và Cung Âu đều có cuộc sống trôi qua thuận buồm xuôi gió, căn bản chưa trải qua khó khăn bao giờ, nên cho rằng chỉ cần tạo dựng hiện trường cô bị vũ n·h·ụ·c là có thể làm cho cô tin phục. La Kỳ ngồi ở đó, đôi mắt đẹp nhìn về phía cô nói, "Cô đã biết toàn bộ sự thật, vậy chẳng phải cô nên cảm kích ta, rời khỏi Cung Âu đi." "Nếu như không nhờ phu nhân hỗ trợ, với thủ đoạn của Thời Địch cũng không thể vào được khách sạn." Thời Tiểu Niệm nói, lý trí phân tích, "Phu nhân, mặc dù không để người chân chính vũ n·h·ụ·c tôi, đại khái là do ngài chỉ muốn cho lòng mình dễ chịu một chút." Mục đích của La Kỳ vẫn là đuổi cô đi, bất kể là bản thân cô xấu hổ rời đi, hay là Cung Âu không chịu được việc cô bị vũ n·h·ụ·c mà đuổi cô đi. Nhưng La Kỳ không đạt được mục đích, cuối cùng người bị đuổi đi lại là bà. "…" Nghe vậy, trong con ngươi của La Kỳ xẹt qua một tia không mấy dễ chịu khi bị vạch trần. Đúng, bà sống một đời tao nhã cao quý, làm sao có thể cho phép mình làm ra chuyện sai người đi bạo hành người phụ nữ khác, nếu bà làm việc đó nó sẽ trở thành vết nhơ trong lòng bà, bà không thể làm như vậy. "Nói chung, tôi rất cảm kích phu nhân đã hạ thủ lưu tình, nhưng tôi sẽ không rời khỏi Cung Âu." Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, kiên định nói. La Kỳ nhìn cô, trên mặt cô có loại biểu hiện giống với thời điểm lần đầu tiên gặp bà ở đế quốc pháo đài, Thời Tiểu Niệm cũng kiên định như thế, lời thề son sắt nói sẽ nỗ lực, nỗ lực để xứng đôi với Cung Âu. "Cô cho rằng ta đi rồi chính là kết thúc?" La Kỳ lãnh đạm nói, "Ta đi rồi, chắc chắn thủ đoạn của cha Cung Âu sẽ theo nhau mà tới, cô tránh được ta một lần, tránh được lần này nhưng nếu thật sự lần sau bị đàn ông thay phiên nhau cưỡng bứ·c, cô mới biết hai chữ hối hận viết như thế nào." Nghe lời bà, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm. Cô chỉ là một người phụ nữ không hề có bối cảnh, nghe vậy làm sao không sợ hãi đây. Một lát sau, Thời Tiểu Niệm gượng ép kéo kéo khóe môi, cười khổ một tiếng nói, "Tránh được thì tốt, không tránh được thì phải chịu, coi như Cung gia là một ngọn núi đè xuống, trước khi bị đè c·h·ế·t tôi cũng phải cố gắng thở một hơi." "Thời tiểu thư, cô là người phụ nữ cố chấp nhất mà ta từng gặp." La Kỳ nói, có chút không hiểu, "Cô hà tất phải kiên trì như thế?" Biết rõ phải c·h·ế·t, còn muốn xông về phía trước mà chịu c·h·ế·t? "Bởi vì cho dù Cung Âu nghĩ rằng tôi đã bị vũ n·h·ụ·c, nhưng vẫn cố chấp chỉ cần mình tôi, không tiếc mà đuổi bà về, nên tôi muốn kiên trì." Thời Tiểu Niệm nói, ngữ khí quật cường. Bên trong siêu xe xa hoa, La Kỳ nhìn Thời Tiểu Niệm không lên tiếng. Một lát sau, La Kỳ lãnh đạm nói, "Cô cho rằng Cung Âu còn có thể muốn cô sao, tính khí của đàn ông đều rất kém tính, mình có ăn chơi thế nào cũng tự coi là bình thường, nhưng người đàn bà của mình nhất định phải sạch sẽ, coi như là bị vũ n·h·ụ·c, trong lòng bọn họ cũng không qua được cửa này, đặc biệt là đàn ông trong xã hội thượng lưu. Coi như hiện tại hắn muốn cô, nhưng sau này, hắn cũng sẽ vứt bỏ cô." "…" Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm. "Đằng nào cũng bị đuổi ra khỏi cửa, không bằng tự mình quang minh mà đi." La Kỳ nói. "Vậy thì chờ đến khi hắn vứt bỏ tôi đi." Thời Tiểu Niệm lúc này rất nhanh nói ra suy nghĩ của mình, nói thì hời hợt, nhưng lại vô cùng kiên định. "…" La Kỳ nhìn cô, biết hai người không thể nói tiếp được nữa, lãnh đạm nói, "Cô đi xuống đi." "Phu nhân lên đường bình an." Thời Tiểu Niệm khẽ nói, đẩy cửa xe xuống. Cách đó không xa có hai người hầu gái đang đứng. Thời Tiểu Niệm đang muốn rời đi, liền nghe La Kỳ dùng tiếng Anh nói, "Lục soát một chút, xem trên người cô ta có gì không." "Vâng, phu nhân." Hai người hầu lập tức tiến lên giữ lấy Thời Tiểu Niệm. Phong Đức đứng khá xa, lại bị xe chắn, không nhìn được tình huống như thế nào. Thời Tiểu Niệm đứng ở đó giãy dụa hai lần, người hầu móc được chiếc điện thoại di động trên người cô, sau đó đưa cho La Kỳ, "Phu nhân, không còn thứ gì khác." "Ừ." La Kỳ gật đầu, lấy điện thoại di động ra, chỉ thấy màn hình điện thoại di động còn đang bật chế độ ghi âm. "…" Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, nhìn điện thoại di động bị lấy đi có chút nhụt chí, đây là cơ hội cuối cùng làm sáng tỏ của cô, sau khi cô tắm xong, có người hầu đưa điện thoại di động trả lại cho cô. Cô vẫn mang theo bên người, cô này nghĩ ra kế này, muốn chứng minh chuyện không bị vũ n·h·ụ·c, chuẩn bị đem đến cho Cung Âu để làm sáng tỏ mọi chuyện. Kết quả, bị La Kỳ phát hiện. Cô trắng tay ra về. "Cung Âu là thiên tài khoa học kỹ thuật, cho dù xóa, ta nghĩ hắn vẫn có thể khôi phục lại, vẫn là phá hủy nó là tốt nhất." La Kỳ chậm rãi nói, đưa điện thoại di động đặt ở bên cạnh mình, lại nói, "Ta sẽ cho người đem sim điện thoại trả lại cho cô." "Bà…" Thời Tiểu Niệm không biết vào lúc này mình còn có thể nói cái gì. "Tính cách Cung Âu tương đối cố chấp, một khi hắn đã nhận định chuyện gì thì rất khó thay đổi, đặc biệt là những chuyện trọng yếu." La Kỳ nói, nhìn cô, "Thời tiểu thư, nếu như ngày nào đó cô không nhịn nổi, chấp nhận rời đi, muốn tiền, có thể để cho Phong Đức liên hệ với ta, ta sẽ cho cô chút tiền." "…" Thời Tiểu Niệm bị nói tới sắc mặt lúng túng, đứng tại chỗ, hờ hững nói, "Đa tạ ý tốt của phu nhân, tôi và Cung Âu nhất định sẽ không chia tay." Lời này vừa ra, sắc mặt La Kỳ kém đi, hướng người hầu nói, "Chúng ta đi thôi." "Vâng, phu nhân." Hai người hầu gái thả Thời Tiểu Niệm ra, sau đó lên xe. Ở trước mặt Thời Tiểu Niệm, họ nặng nề đóng cửa xe lại. Tất cả bảo tiêu lần lượt lên xe. Phong Đức và đám người hầu cùng nhau cúi đầu, nghiêng mình khom lưng, cung tiễn phu nhân rời đi. Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ nhìn đoàn xe rời đi, sau mấy ngày ở tại đây, Cung phu nhân đã bị Cung Âu đuổi ra khỏi đế quốc pháo đài. Thời Tiểu Niệm lập tức đi vào, đi tới bên cạnh Phong Đức nói, "Phong quản gia." "Thời tiểu thư có gì cần dặn dò?" Phong Đức lịch sự cúi thấp đầu. "Nhất định phải tìm Thời Địch, còn có mấy người đàn ông mang mặt nạ kia, một lúc nữa tôi sẽ vẽ lại hình của bọn họ, cùng với đặc điểm của bọn họ, nhất định phải tìm được bọn họ." Thời Tiểu Niệm nói. Bây giờ phỏng chừng chỉ có tìm được những người kia, mới có thể chứng minh được sự trong sạch của cô. "Vâng, Thời tiểu thư." Phong Đức gật đầu. Thời Tiểu Niệm gật đầu đi vào, quyết định vẽ lại mấy người kia, kỳ thực cho dù tìm được mấy người đàn ông kia, cũng không nhất định là có thể khiến Cung Âu tin tưởng. Hắn là một người đàn ông như vậy, lúc cố chấp thì c·h·ế·t cũng không tin, cho dù có mang chứng cứ đặt trước mặt hắn. Ngay cả khi cô nói yêu hắn, cũng phải phí hết sức lực mới khiến cho hắn tin tưởng. Nhưng, chung quy vẫn phải thử một chút xem sao. Thời Tiểu Niệm đi vào, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của Cung Âu truyền đến, "Thời Tiểu Niệm! Thời Tiểu Niệm!" Ngữ khí của hắn lộ ra vẻ cuống cuồng. Thời Tiểu Niệm kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Cung Âu từ đằng xa chạy tới, hai chân để trần, dẫm lên sàn nhà chạy về phía cô, trên gương mặt đầy vẻ căng thẳng. "Cung…" Thời Tiểu Niệm còn chưa nói hết câu đã bị Cung Âu ôm vào trong lòng, đầu cô nặng nề va vào bộ ngực hắn, đau đến nỗi khiến đầu của cô trở nên mơ màng. "Em chạy loạn cái gì, ai cho phép em chạy loạn?" Cung Âu dùng sức mà ôm lấy cô, tức giận quát, ôm cô đặc biệt chặt. "Anh làm sao vậy, em chỉ đi dạo một chút." Thời Tiểu Niệm nói, từ trong lồng ngực của hắn ngẩng mặt nhìn về phía hắn. "Anh tưởng em lại mất tích, anh sợ không còn thấy em!" Cung Âu thấp mâu trừng mắt nhìn cô, hai bàn tay thon dài xoa mặt cô, ngón tay xoa vết thương nơi khóe miệng cô, đầu ngón tay ấm áp. Sợ cô lại mất tích. Từ trong mắt của hắn, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy một vẻ bối rối, đó là cảm xúc không thuộc về Cung Âu, xưa nay hắn chưa từng biết sợ là gì. "Em vẫn ở đây." Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói. Cung Âu nhìn chằm chằm cô, hai con ngươi thâm thúy, "Sau này hãy ở bên cạnh anh, một bước cũng không được rời, có nghe hay không?" Ngữ khí của hắn nghiêm nghị, không có một chút đùa giỡn nào. Chuyện này để lại ám ảnh rất lớn cho hắn. Ngoại trừ bên cạnh hắn, hắn cho là trên đời này không còn nơi nào an toàn nữa. "…" Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, âm thanh ôn nhu, "Cung Âu, em muốn nói…" "Sự việc kia đã qua, mẹ anh cũng đi rồi, không cho phép nhắc lại!" Biết cô muốn nói cái gì, đôi mắt Cung Âu trở nên âm trầm, thật sâu trừng cô, ngữ khí bá đạo hung hăng. "…" Không cho phép nhắc lại, chính là hắn không chịu tin tưởng sự trong sạch của cô. Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt hắn không biết làm gì. Ở cùng Cung Âu, nhiều lúc thật sự rất mệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận