Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 15: Ta cho ngươi ôn lại một phát (length: 4531)

Thời Tiểu Niệm cảm thấy cơ thể mình bị xiết chặt, chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy người đàn ông ăn mặc rộng thùng thình, áo lông mỏng, Cung Âu bước lên bậc thang khổng lồ đi vào phòng bếp, tùy ý mà lười biếng, đi qua đi lại. Từ trên giường, hình ảnh hắn tóc ngắn có chút mị hoặc, nửa phần không thể làm hao tổn vẻ ngoài anh tuấn ấy, thậm chí còn tăng thêm phần gợi cảm.
Bộ dạng này của hắn nếu như để những cô gái thầm mến Cung Âu chứng kiến hẳn có lẽ sẽ không ngớt mà kêu lên. Đương nhiên, Thời Tiểu Niệm sẽ không thừa nhận vẻ ngoài anh tuấn của hắn, cô chỉ cảm thấy vẻ mặt của hắn luôn muốn những lần ân ái quá độ, hai đồng tử đen láy cứ vậy mà xoáy sâu vào trong mắt, rõ ràng là bình thường hoang dâm vô độ, nhưng nhìn xem bây giờ lại dịu dàng vô độ.
Không nhìn nhiều, Thời Tiểu Niệm chỉ liếc một cái rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bưng một bên chén lên uống nước.
Cung Âu lạnh lùng mà nhìn lướt qua, thấy Thời Tiểu Niệm đứng ở trước bồn rửa, môi khẽ nhếch uống nước, cổ trắng nõn vì nuốt mà nhấp nhô thành đường vòng cung, đơn giản là động tác uống nước lại vô tình tản ra sức hấp dẫn, lại khiến cho thân thể của hắn nhanh chóng bắt đầu căng cứng.
Một loại nhiệt độ khác thường, dần dần lan khắp toàn thân.
Không thể không thừa nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần tinh khiết của Thời Tiểu Niệm đối với hắn có sức hấp dẫn trí mạng.
Hắn không phải thích cái cách trói buộc của mình, nhưng cũng không buông thả dục vọng, càng không muốn buông thả dục vọng trên một người phụ nữ, bởi vậy nhốt cô cho đến nay, hắn không có gặp mặt qua nàng, mà là thay đổi người phụ nữ của hắn làm bạn.
Với hắn mà nói, phụ nữ đều giống nhau.
Nhưng rất kỳ quái, cái đó không có tác dụng gì.
Gợi cảm yêu mị Tạ Lâm Lâm cởi hết đều bị hắn thiếu hứng thú, ngược lại Thời Tiểu Niệm, người phụ nữ này chỉ uống chút nước, đều khiến hắn sinh ra xúc động như vậy.
"Xem ra ta đối với ngươi vẫn còn quá mức nhân từ, ngươi rõ ràng còn có tâm tư ở chỗ này nấu nướng."
Bất mãn chính mình đối với người phụ nữ này phản ứng quá mãnh liệt, Cung Âu lạnh lùng mà mở miệng, chân dài bước về phía nàng.
Hắn đến gần nàng, mang theo một thân mùi nước hoa phụ nữ, Thời Tiểu Niệm nhăn nhíu mày, đối với người đàn ông liên tục xâm phạm mình, lại nhốt mình có hận ý sâu sắc nhất, mở miệng trêu chọc mà nói: "Cung tiên sinh không phải đi tìm niềm vui rồi sao? Sao vậy mà nhanh như thế đã xuất hiện trong phòng bếp? Cái khoái hoạt này thật là ngắn ngủi."
Cung Âu là người như thế nào, há có thể không nghe hiểu tiếng cười nhạo trong giọng nói của nàng, đây là vũ nhục triệt để nhất đối với một người đàn ông.
Hắn nhíu mày lại ngay lập tức, nóng tính từ đáy lòng dâng lên.
"Bốp --"
Cung Âu một tay đặt lên bệ bếp, cúi đầu xuống, ánh mắt giận dữ trừng về phía nàng, từng chữ một cơ hồ là nghiến răng nói ra: "Ngắn ngủi? Thời gian của ta dài bao nhiêu, ngươi không phải rất rõ ràng sao?"
"Ta không rõ ràng."
"Vậy sao? Vậy ta cho ngươi ôn lại một chút như thế nào." Nói xong, Cung Âu thò tay nắm cằm của nàng.
Thời Tiểu Niệm từ trước đến nay không phải người nhanh mồm nhanh miệng, giỏi công kích người, cũng là giận quá mới nói ra lời châm chọc như vậy, hắn là bị chọc giận, nhưng ngọn lửa này lại lan đến gần mình.
Nàng có chút sợ, không lên tiếng, nghiêng mặt sang một bên.
Cung Âu lại không buông tha nàng, một tay kéo nàng đến trước người, không để ý trong phòng bếp có nhiều người liền đưa tay vào trong quần áo của nàng, mặt Thời Tiểu Niệm lập tức trắng bệch, luống cuống một bên đẩy tay hắn ra, một bên thấp giọng mà nói: "Ta sai rồi, Cung tiên sinh."
Mấy ngày liên tiếp, nàng đã bị nhốt đến không còn tính tình, nhận sai đối với nàng mà nói chẳng có gì.
"Ai nói nhận sai nhất định phải được tha thứ, ngươi cũng quá ngây thơ rồi!"
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, dùng sức kéo nàng vào lòng, nâng cằm nàng đang cố chấp khép lại muốn hôn xuống.
"Thiếu gia, đồ ăn đã bưng lên bàn."
Phía sau truyền đến giọng nữ hầu.
"Đợi lát nữa lại thu thập ngươi!"
Nghe vậy, Cung Âu đẩy Thời Tiểu Niệm ra, giọng nói cộc lốc nói, quay người đi về phía chiếc bàn ăn dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận