Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 144: Bán bao nhiêu tiền một con (length: 9900)

Editor: Rose Black Nàng lại còn hỏi cái này. Hắn từng chữ đều nhấn mạnh. Thời Tiểu Niệm cảm thấy trên người hắn toàn thân tỏa ra khí tức nguy hiểm, không khỏi ngượng ngùng nở nụ cười, nói, "Ta không muốn." Nàng hoài nghi nàng mà nói một câu muốn, hắn sẽ bóp chết nàng. "Ngươi còn biết muốn thức thời." Cung Âu liếc nhìn nàng một cái, "Có ta loại phiên bản chuyên môn sáng chế cho ngươi kiếm lời này, ta mà còn kiểu tính cách này thì phi bán sản phẩm." A. Ha ha. Kiếm lời, thực sự là kiếm lời a. Nàng hiện tại bên người chỉ toàn ảo tưởng hão huyền, hắn không phải tặng nàng quà, đây là đang trêu đùa nàng đó. Ảo tưởng hão huyền, nàng còn sống làm sao. Thời Tiểu Niệm gượng ép kéo kéo vẻ mặt, Cung Âu trừng nàng, bất mãn nói, "Ngươi cái vẻ mặt gì đấy." "Hài lòng, thật vui vẻ." Thời Tiểu Niệm giả cười. "Ngươi đây rõ ràng là cái vẻ mặt như gặp phải quỷ." Cung Âu vạch trần nàng. "A, ha ha." Thời Tiểu Niệm cười gượng. Ai nhìn thấy ảo tưởng hão huyền cũng sẽ là cái vẻ mặt như gặp phải quỷ thôi. Cung Âu đưa tay ra, nắm hai bên má nàng liền kéo sang hai bên, mặt đầy không vui, "Sau này không được cho ta thấy cái nụ cười khó coi như vậy." "Đau." Thời Tiểu Niệm đau đến nhăn mày, hắn xem mặt nàng là cái gì vậy, bánh bao à? "Hừ." Cung Âu hừ lạnh một tiếng, buông nàng ra, hướng về phía người máy nói, "Đi rót cốc nước lại đây." ", Vâng thưa Cung tiên sinh, 27 độ được không ạ?" Mr Cung cung kính mà hỏi. "Được." Cung Âu nói. Dứt lời, Mr Cung đi về phía trước, bước chân không tính đặc biệt linh hoạt, người máy vẫn còn chút cứng nhắc, nhưng đã rất lợi hại rồi. "Nếu hắn nhận thức ta là chủ nhân, tại sao vẫn nghe lời ngươi?" Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà hỏi. "Nhận thức ngươi là chủ nhân từ trước đây, ta đã nhập liệu ngũ quan cùng rất nhiều số liệu, dữ liệu vào chương trình nhận thức của nó rồi." Cung Âu hướng phía trước người máy lớn giọng hỏi, "Mr Cung, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu có quan hệ như thế nào?" Mr Cung dừng bước lại, nghiêng người sang, cúi thấp đầu màu bạc xuống, lịch sự mở miệng, "Cung tiên sinh là người đàn ông của chủ nhân, chủ nhân yêu hắn yêu đến mức thuốc chữa không khỏi, ta muốn thay chủ nhân bảo vệ hắn." "Thấy chưa?" Cung Âu vẻ mặt kiêu ngạo mà nhướn mày với nàng. "..." Thời Tiểu Niệm không nói gì, người đàn ông này rốt cuộc nhồi nhét cho người máy bao nhiêu thứ khó hiểu vậy? Thật muốn rút bỏ cái người máy này. Thấy Mr Cung tiếp tục đi tới, Thời Tiểu Niệm vẫn cảm thấy công nghệ cao thật sự rất tốt. Nàng theo đi tới, rời khỏi phòng khách, bên kia lại là một thế giới màu trắng khổng lồ. Bên ngoài phòng khách là phòng làm việc, còn phòng khách ở đây lại giống một thế giới sinh hoạt, có bàn ăn, bệ bếp, giường chiếu, cái gì cũng có. Chỉ thấy Mr Cung đi tới trước bệ bếp, cầm lấy ấm rót một chén nước, một đôi mắt bên trong bốc lên ánh sáng xanh, hiện lên chữ 28 độ. Ngay sau đó, Mr Cung bưng chén nước đi tới, đưa cho Thời Tiểu Niệm, "Chủ nhân, mời dùng nước." "Là Cung Âu kêu, sao ngươi lại đem nước cho ta?" Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà hỏi. Đây là chương trình xảy ra chỗ sơ suất sao? Mr Cung Âu xoay đầu, giọng nói điện tử từ trong thân thể hắn vang lên, "Cung tiên sinh sẽ để điều tốt trước cho chủ nhân, vì vậy, ta cũng sẽ lấy chủ nhân làm đầu. Nếu như chủ nhân không thích cài đặt như vậy, có thể thao tác." Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nghe. Hóa ra là Cung Âu cài đặt trước, nàng quay sang nhìn Cung Âu, có cảm giác khó tả. Cung Âu đứng bên cạnh nàng, một tay khoác vai nàng, thấy nàng nhìn sang, hắn nhíu mày, trên mặt toàn là vẻ tự cao tự đại, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng, rõ ràng đang nói: Cảm động không, ta vẫn chưa bắt được ngươi! Thời Tiểu Niệm thu hồi tầm mắt của mình, ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu trắng. Cung Âu nói với nàng, "Nơi này là một phòng thí nghiệm, bình thường là khu vực sinh hoạt của nó, dùng để quan sát nó có thể thích ứng cuộc sống của con người hay không." "Ừ." Thời Tiểu Niệm gật đầu, bưng chén nước lên uống một ngụm, nước ấm vừa phải. "Mr Cung, mặc một bộ đồ Taekwondo vào." Cung Âu lại ra lệnh cho người máy, để nó biểu diễn nhiều công năng cho Thời Tiểu Niệm xem. Nghe vậy, người máy phản ứng hai giây, nói một tiếng "Tiếp nhận" sau liền đi tới khu vực trống trải bắt đầu đánh quyền, động tác rất chuẩn xác, có thể làm thành tài liệu giảng dạy Taekwondo mẫu. Thời Tiểu Niệm bị chấn động đến mức há hốc mồm, trố mắt kinh ngạc, "Bây giờ khoa học kỹ thuật thật là phát triển." Người máy lại có thể tiên tiến đến vậy. Thật bất khả tư nghị. "Không phải bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển." Cung Âu lười biếng tựa ra sau, "Là có ta Cung Âu, khoa học kỹ thuật thế giới này mới tiến bộ thêm hơn một trăm năm nữa." Giọng hắn cao ngạo, cuồng vọng đến mức tự đại. Tư thế kia thật khiến người ta chán ghét. Nhưng Thời Tiểu Niệm thật sự không thể phản bác được, nàng có thể nói hắn dễ nổi cáu không bình thường, cố chấp đa nghi mắc bệnh tâm thần, nhưng chỉ có việc phủ nhận trí tuệ của hắn thì không được. Trước khi hệ thống NE ra đời, những cái gọi là điện thoại di động thông minh chỉ dùng được một hai tháng là hỏng. Sau khi hệ thống NE ra đời, mọi người mới biết điện thoại di động cũng có thể sử dụng mượt mà như vậy, toàn cầu đều tiến vào một kỷ nguyên mới, có bao nhiêu "gia tộc cúi đầu" cũng là bởi vì hệ thống NE. Thêm vào bây giờ có Mr Cung, sẽ lại là một sản phẩm khiến toàn thế giới phải điên cuồng. "Vậy nếu người máy này ra thị trường, đấu giá một con bao nhiêu tiền?" Thời Tiểu Niệm bưng chén lên uống một ngụm nước, mắt đảo trong hốc mắt, tính toán điều gì đó cho riêng mình. Có lẽ đến lúc người máy chính thức tung ra thị trường, nàng có thể đi mua một con Mr Giang hình người máy. Nàng liếc nhìn con người máy đang đánh Taekwondo kia, không phải là Mr Cung không được, mà là nàng thật sự không muốn lại phải nghĩ đến một cái ảo tưởng nữa. Thật đáng sợ. "Bước đầu đánh giá, 30 triệu trở lên." Cung Âu thờ ơ nói. "Phụt!" Thời Tiểu Niệm một ngụm nước phun ra ngoài, bị chính mình sặc, "Khụ khụ khụ." Cung Âu cúi người trừng nàng, đưa tay vỗ lưng giúp nàng, không vui hỏi, "Sao vậy?" Hắn nói một câu mà nàng cũng có thể phun nước ra được à? "30 triệu, còn lên nữa?" Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ ngực, chậm rãi nhìn sang khuôn mặt của nhà tư bản hút máu kia Cung Âu, "Hệ thống điện thoại di động NE cũng không đắt vậy." Hệ thống điện thoại di động NE so với hệ thống điện thoại di động thông thường có bán đắt hơn, nhưng người trưởng thành đều có thể chi trả được. "Lượng người dùng điện thoại di động và người dùng người máy giống nhau sao?" Cung Âu nhìn nàng như thể nhìn kẻ ngốc, "Hơn nữa, dù sao thì hệ thống NE cũng chỉ là một hệ thống, một con người máy tính riêng phần chi phí chắc chắn sẽ còn nhiều hơn, tiền không chỉ nằm ở phần mềm." "..." Thời Tiểu Niệm nghe cũng dần hiểu ra, nàng gật gật đầu, nhìn người máy kia, nói, "Xem ra, lại là một món đồ chơi dành cho người giàu." "Ngươi còn cho rằng người vẽ truyện tranh còn giỏi hơn một con người máy sao?" Cung Âu vỗ đầu nàng, "Quả nhiên chỉ có thể là cái kẻ vẽ vời." Một chút đầu óc kinh doanh buôn bán cũng không có. "..." Nàng không ghét hắn mắc chứng rối loạn nhân cách ám ảnh cưỡng chế, hắn còn ghét bỏ công việc của nàng. Thời Tiểu Niệm để cốc nước lên trước bàn trà, Mr Cung chủ động đi tới, bắt đầu thu dọn. "Đúng rồi." Cung Âu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, con ngươi đen nhìn sang nàng, "Truyện tranh châm biếm có phải là nên tung ra thị trường rồi hay không, sao không nghe thấy một chút động tĩnh gì vậy?" "Ách, còn chưa, vẫn chưa đâu." Thời Tiểu Niệm chớp mắt, nhanh chóng đứng dậy, làm bộ đi nghiên cứu Mr Cung. Truyện tranh châm biếm đã ra thị trường rồi. Theo biên tập nói, vì chưa từng có thể loại ảo tưởng về tổng giám đốc thế này, nội dung lại rất mới lạ độc đáo, nên bán cũng khá tốt. Có điều nàng không dám đưa Hạ Biên ký tên vào một bộ truyện tranh do nàng sáng tác, để Cung Âu thấy được, nàng nhất định sẽ bị mắng cho không còn gì. "Còn chưa tung ra? Cái công ty này hiệu suất làm việc kém thế, để Phong Đức mua lại, chỉ để đẩy riêng mình bộ truyện tranh của ngươi thôi." Cung Âu không vui nói. "Không cần, không cần, không cần." Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, "Mở rộng quy mô nhanh như vậy ta cũng không biết thực lực mình tới đâu, từ từ đến là được rồi, trước sau gì cũng sẽ lên thôi." "Một kẻ vẽ vời, thực lực có mạnh thì còn nổi tiếng đến đâu chứ?" Cung Âu khinh thường, "Cho ta một tháng, ta có thể cho ngươi lên trang nhất khắp thế giới, trở thành người đứng đầu trong giới vẽ truyện tranh." Hắn muốn lăng xê một kẻ vẽ tranh truyện tranh quả thật dễ như ăn cháo. "Không cần, không cần, không cần đâu, ta không thích lộ diện, cũng không thích những hư danh kia." Thời Tiểu Niệm gượng cười. Hắn đừng có nhắc tiếp đến chuyện truyện tranh của nàng nữa. Mở rộng cái truyện châm biếm này của nàng ra, thật thì chắc hắn sẽ phát điên lên mất. "Thật sự không cần?" Cung Âu nghi ngờ nhìn nàng. "Thật sự không cần." Cung Âu không kiên trì nữa, "Cũng được thôi, em cứ ở lại bên cạnh tôi sinh con là được, mấy chuyện kia em cũng thật sự không cần." Nàng không cần danh tiếng, nàng chỉ cần hắn Cung Âu thôi. "Ừ, ừ." Thời Tiểu Niệm qua loa gật đầu, giả bộ chăm chú quan sát người máy trước mặt. Nàng không muốn sẽ cùng hắn thảo luận về truyện tranh. "Thời Tiểu Niệm, ngươi cứ nhìn chằm chằm người máy là có ý gì, đàn ông của ngươi ở đây cơ mà." Cung Âu bất mãn nhìn nàng, theo ánh mắt nàng nhìn lên người người máy. "..." Thời Tiểu Niệm không nói gì, hắn đến cả cái bản sao người máy của chính mình cũng ghen. "Từ từ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận