Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 79: Nghe trộm được bí mật (length: 9739)

"Không có gì, không c·h·ế·t được, ta trông chừng đây." Hạ Vũ tỏ vẻ thờ ơ, "Cô mau sáng tác xong vol 1 của bộ truyện tranh [tổng giám đốc là người hoang tưởng] đi, đừng có vội phát triển nội dung tiếp theo."
Hạ Vũ quả nhiên là một lão yêu bà, là biên tập viên chuyên nghiệp.
Thời Tiểu Niệm xấu hổ, đáp, "Được, ta biết rồi, ta sẽ nhanh chóng nộp."
Đợi cô tìm hiểu rõ chuyện ba năm trước, cô nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ, hảo hảo sáng tác.
"Cái này còn tạm được." Hạ Vũ nói, "Vậy ta tắt điện thoại đây."
Thời Tiểu Niệm nghĩ đến vẻ mặt đầy tà khí vừa nãy của Cung Âu, trong lòng có chút choáng váng, liền thuận miệng cầu cứu Hạ Vũ, "Hạ biên tập, cô thử nói xem, một người đàn ông muốn cùng cô đi dã ngoại, là có ý gì?"
Cô không có ai có thể nhờ tư vấn.
"Phụt." Hạ Vũ đang bưng cốc nước uống, nghe vậy phun hết nước ra ngoài, tinh thần bát quái trỗi dậy, "Là Cung Âu nói với cô?"
"Sao cô biết?"
"Trời ơi, giờ mới biết, người đàn ông giàu nhất thế giới lại có thể c·u·ồ·n·g dã như vậy." Hạ Vũ cười đến mức đầu t·r·ộ·m đuôi cướp.
"c·u·ồ·n·g dã là ý gì?"
Thời Tiểu Niệm vẫn còn đang mờ mịt, những lời Cung Âu vừa nói với cô có ý gì? "Tôi lạy cô, sao cô có thể ngốc thế, một người đàn ông nói với phụ nữ là đi dã ngoại, chẳng lẽ chỉ là một bữa cơm đơn thuần à, đương nhiên là chơi game dã chiến rồi!" Hạ Vũ lớn tiếng nói.
"..."
Game dã chiến? Thời Tiểu Niệm tuy rằng mơ hồ, nhưng giải thích đến mức này, nếu như cô còn nghĩ là mặc quân phục chơi trò tập trận giả thì cô thật sự quá ngốc.
Cái game dã chiến này rõ ràng là chỉ giữa nam và nữ.
Cuối cùng cũng hiểu ra rồi, Thời Tiểu Niệm tr·ê·n mặt lập tức n·ổi lên một mảng ửng hồng.
Cung Âu đáng c·h·ế·t, thì ra nghĩ tới chuyện này. Đại sắc lang, đại lưu manh, cố chấp c·u·ồ·n·g! Thời Tiểu Niệm tức giận đến dậm chân, cô sao lại ngốc đến mức đi chọn dã ngoại chứ?
Hạ Vũ phía bên kia cười tr·ê·n nỗi đau của người khác, cười lớn, "Nghe nói khi đi dã ngoại đàn ông sẽ hóa thân thành sói, hơn nữa hoàn toàn không thèm để ý xung quanh có ai hay không, trời ạ, Thời Tiểu Niệm, cả người cô có hai cân t·h·ị·t như vậy, sao mà đủ ăn chứ; da cô mỏng như vậy, làm sao chịu nổi?"
Sao mà đủ ăn? Sao mà chịu n·ổi? Thời Tiểu Niệm trong đầu liền quanh quẩn mấy chữ này, một mặt phiền muộn cúp điện thoại, không biết hiện tại cùng Cung Âu thay đổi lịch trình còn kịp không.
Cô đang định đi thì tay va vào ống nghe, ống nghe rơi vào tr·ê·n bàn phím, gõ vào một kênh nào đó, liền nghe thấy âm thanh từ trong tai nghe truyền ra.
Thời Tiểu Niệm ngẩn người, vội vã cầm ống nghe ghé vào tai.
Trong tai nghe truyền đến thanh âm của Thời Địch, "Mộ t·h·iếu gia ra cửa."
Thời Địch đang ở cùng người quản lý.
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên phản ứng lại, Cung Âu cho cô chương trình virus còn có thể kết nối với điện thoại di động để nghe lén. Chỉ cần điện thoại ở trong phạm vi nói chuyện, cô đều có thể nghe được.
Cái này cũng quá lợi hại rồi.
Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa cảm thán t·h·ủ đ·o·ạ·n của Cung Âu, chỉ nghe thấy giọng Thời Địch có chút không vui truyền đến, "Ừm, hắn ra ngoài."
"Thời Địch, vậy khi nào cô mới định nói chuyện cho Mộ t·h·iếu gia biết, chuyện giấu càng lâu không tốt đâu." Giọng của mấy người vang lên trong tai Thời Tiểu Niệm.
Giấu? Đây là chuyện gì?
"Tôi cũng biết nói chuyện này càng sớm càng tốt, nhưng bây giờ làm sao nói được, thời cơ chưa tới." Giọng Thời Địch có vẻ không vui, "Thiên Sơ đối với tôi so với trước đây lạnh nhạt hơn nhiều, tôi mấy lần muốn mở miệng cũng không dám."
Thời Tiểu Niệm đứng trước màn hình máy tính nghe trong tai nghe, xem ra lần nghe lén này, cô còn có thu hoạch bất ngờ.
Thời Địch lại có chuyện giấu Mộ Thiên Sơ.
Chỉ nghe người nói chuyện bên kia với Thời Địch thở dài một hơi, "Vậy cô tự mình quyết định đi, cô phải biết, việc cô không có thai không thể giấu được quá lâu, bụng không lớn lên, Mộ t·h·iếu gia sớm muộn sẽ sinh nghi."
"..."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm hoảng sợ che miệng lại, khó tin mở to mắt.
Ý gì? Thời Địch không có thai sao? Mộ Thiên Sơ cũng không biết? "Biết rồi, đừng làm phiền tôi, tôi sẽ tìm thời cơ nói." Trong tai nghe lại vang lên giọng bực bội của Thời Địch, "Đúng rồi, Đường Nghệ hình như đã ra nước ngoài, ngươi th·e·o dõi thật kỹ, đừng để cô ta về nước."
"Biết rồi, tôi sẽ làm." Người quản lý đáp.
"Vậy tôi đi ngủ một lát."
Thời Địch nói.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, đôi mắt tràn ngập khiếp sợ, hai tay chậm rãi để ống nghe xuống.
Thời Địch quả nhiên có liên hệ với Đường Nghệ.
Một người là em gái cô, một người là bạn học cũ của cô; ba năm trước, Đường Nghệ nhiều nhất cũng chỉ nghe tên Thời Địch từ t·r·o·n·g ·m·i·ệ·n·g cô, hai người căn bản không quen biết.
Hai người chẳng liên quan gì, lại lén lút liên hệ với nhau, chắc chắn là có vấn đề.
Mới cài chương trình virus chưa được bao lâu, mà đã nghe được nhiều tin tức như vậy.
Thời Tiểu Niệm nắm chặt ống nghe, nhỏ giọng tự nhủ, "Em gái ngoan của ta, cô rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện sau lưng ta?"
Lần này, cô nhất định sẽ điều tra đến cùng.
Mấy ngày tiếp theo, Thời Tiểu Niệm dồn hết tinh lực vào việc nghe lén chuyện của Thời Địch.
Thời Địch quả nhiên không khiến cô thất vọng, cung cấp cho cô rất nhiều thông tin.
Thời Tiểu Niệm đem các tài liệu nghe được từng cái ghi chép lại: thứ nhất, Thời Địch không có mang thai; thứ hai, Thời Địch cùng Đường Nghệ lén lút liên hệ, đồng thời không muốn Đường Nghệ về nước; thứ ba, dạo này Mộ Thiên Sơ toàn là ba giờ sáng mới về, Thời Địch vì thế rất bất mãn.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn cuốn vở ghi trong tay, cầm bút lên gạch đi thông tin thứ ba, Mộ Thiên Sơ về nhà lúc nào, thật sự không liên quan đến cô.
Ánh mắt cô ảm đạm, người ngả ra sau, ngẩng mặt lên nhìn trời.
Thời điểm ở tr·ê·n Vân Chi Đảo, cô nghĩ Mộ Thiên Sơ và Thời Địch ở bên nhau là do số m·ệ·n·h an bài, một đôi trời sinh, nhưng hiện tại xem ra, tất cả đều là sự ngọt ngào giả tạo. Tại sao lúc trước Mộ Thiên Sơ rõ ràng sủng ái Thời Địch như vậy, mà sau khi kết hôn trái tim lại dần lạnh nhạt? Chẳng lẽ Mộ Thiên Sơ p·h·á·t hiện Thời Địch l·ừ·a hắn? "..."
Quên đi, chuyện tình cảm của vợ chồng họ thật sự không liên quan đến cô, cô chỉ muốn làm rõ chuyện ba năm về trước.
Thời Tiểu Niệm âm thầm tự nhủ, đừng xen vào chuyện không đâu.
Những ngày sau, Thời Tiểu Niệm lại bị bắt đi học “Nghi thức quý tộc” Anh quốc.
Cái gọi là “Nghi thức quý tộc” chính là mỗi cái d·ĩa, mỗi cái dĩa đều phải chọn một cách tỉ mỉ, mới có thể bưng lên cho quý tộc chủ nhân dùng, chẳng trách Cung Âu soi mói từng cái dĩa người khác mang đến như vậy, hóa ra là b·ệ·n·h chung của giới quý tộc.
Thời Tiểu Niệm ròng rã một ngày học cách chọn dĩa cho phù hợp với món ăn, đến nỗi con mắt cũng muốn lòi ra.
"Cộc cộc."
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.
"Mời vào." Giáo viên hướng dẫn lớn tiếng nói.
Phong Đức từ bên ngoài đẩy cửa ra, nho nhã lễ độ nhìn cô, giọng cứng rắn, "Thời tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong, có thể đi rồi."
Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên, tiếp tục nghiên cứu chiếc ly trong tay, hoa văn của chiếc cốc này sao lại không đúng rồi, uống trà thôi mà cũng cần phải chú ý đến vậy sao? "Thời tiểu thư?"
Phong Đức lại gọi một lần nữa.
"Đi đâu?" Thời Tiểu Niệm phục hồi tinh thần lại, nghi hoặc hỏi, th·e·o thói quen nhìn về phía ghế salon.
Ghế salon t·r·ố·n·g không.
Bình thường cô đến học “nghi thức quý tộc” Anh quốc, Cung Âu sẽ an vị ở trên ghế salon chờ cô, sao hôm nay lại không thấy người đâu, vừa nãy chẳng phải còn ở đây sao? "T·h·iếu gia đã đi trước rồi." Phong Đức khẽ mỉm cười, "p·h·ái tôi đến đón tiểu thư đi."
Đi trước không mang theo cô sao, còn phân trước sau. Thời Tiểu Niệm xoay xoay chiếc cốc trắng trong tay, một bên nghiên cứu một bên khó hiểu hỏi, "Rốt cuộc là đi đâu?"
Phong Đức nhìn cô cười thần bí, "T·h·iếu gia chẳng phải đã hẹn rõ với Thời tiểu thư rồi sao? À nghe nói, là t·h·ù lao cho t·h·i·ế·t bị nghe lén hôm trước thiếu gia đưa cho tiểu thư."
T·h·ù lao thiết bị nghe trộm? Thời Tiểu Niệm ngẩn người, lập tức nhớ đến ngày đó Cung Âu cho cô ba lựa chọn, cô chọn dã ngoại.
Qua phân tích kỹ lưỡng của Hạ biên tập, Cung Âu rõ ràng muốn cùng cô chơi game dã chiến, sau đó Cung Âu không nhắc lại, cô còn tưởng hắn đã quên rồi.
Thì ra, hắn vẫn không quên, còn chọn ngày hôm nay.
"Không, tôi không đi!"
Thời Tiểu Niệm lập tức như ch·ặ·t đinh c·h·é·m sắt nói.
CÓ đ·á·n·h c·h·ế·t cô cũng không muốn đi dã ngoại, bình thường ở nhà hắn đã đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g như vậy rồi, ai biết Cung Âu biến thái hoang tưởng này sẽ hành hạ cô như thế nào.
"T·h·iếu gia nói Thời tiểu thư nhất định phải đi."
"Tôi còn ở đây học tập, chẳng phải hắn muốn tôi học tốt “nghi thức quý tộc” sao? Tôi còn chưa học tốt." Thời Tiểu Niệm che cốc ở trước người, liều m·ạ·n·g tìm cớ.
"T·h·iếu gia nói việc học để sau cũng được, hắn đã ở đó chờ tiểu thư rồi."
Phong Đức nói.
"Tôi không đi, tôi sẽ không đi!" Thời Tiểu Niệm thái độ kiên định, người liên tục lui về phía sau, "Tôi mặc kệ, bác gọi điện thoại cho Cung Âu, nếu hắn nhất quyết bắt tôi đi hôm nay thì đành để t·h·i t·hể của tôi đi thôi!"
Cô mới không cần thỏa mãn cho chuyến dã ngoại thú vị của hắn.
"..."
Mấy giáo viên hướng dẫn đứng ở một bên kinh ngạc nhìn tình cảnh này, đầu óc họ đều mơ hồ.
Thấy Thời Tiểu Niệm kiên quyết như vậy, Phong Đức nhíu mày, thở dài một tiếng, "Thời tiểu thư, vậy thì thật là x·i·n· ·l·ỗ·i."
X·i·n ·l·ỗ·i cái gì? Thời Tiểu Niệm vẻ mặt đề phòng đứng tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận