Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 259: Có phải là thuốc phá thai (length: 9699)

Thời Tiểu Niệm cầm cốc nước trong tay có chút bất ổn, môi cô chạm vào vành cốc, mắt nhìn xuống Cung Âu.
Chỉ thấy Cung Âu nửa quỳ ở đó, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sâu thẳm khó đoán, khiến người ta khó có thể đọc được suy nghĩ của hắn.
"..."
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm bỗng trở nên trắng xám, đặt cốc lên mặt đàn.
"Sao không uống?" trong mắt Cung Âu thoáng hiện một tia căng thẳng rồi biến mất.
"Là thuốc à?" giọng Thời Tiểu Niệm run rẩy, khó tin nhìn Cung Âu, "Cung Âu, đừng nói đây là thuốc phá thai."
Hắn sẽ không làm thế, nhất định không.
Cung Âu nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen sâu thẳm, giọng trầm thấp dịu dàng, "Thời Tiểu Niệm, ngoan nào, uống nước đi."
"Có phải thuốc phá thai không?"
Thời Tiểu Niệm kiên quyết hỏi, thân thể không tự chủ được lạnh run.
"Không phải, trong này chỉ có canh thảo dược bình thường thôi, rất tốt cho cơ thể, em uống hết đi." giọng Cung Âu dịu dàng hết mực dụ dỗ cô.
Trong này chỉ là canh thảo dược bình thường? Cô không tin.
"Có phải thuốc phá thai không?" Thời Tiểu Niệm lại hỏi, ngón tay run rẩy.
"Thời Tiểu Niệm, nghe anh nói này."
Cung Âu phát hiện cô không ổn, quỳ một chân xuống đất, bàn tay thon dài nắm lấy cô, truyền hơi ấm từ lòng bàn tay cho cô, "Chuyện này qua rồi, uống nước đi, coi như không có chuyện gì xảy ra, anh dẫn em đi lặn biển có được không?"
Nghe vậy, lòng Thời Tiểu Niệm hoàn toàn nguội lạnh.
Coi như không có chuyện gì xảy ra? Nói như vậy, đây thật sự là thuốc phá thai! Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, "Cung Âu anh điên rồi phải không, anh lại muốn bỏ con của chính mình?"
"Nó còn chưa thành hình, nó chỉ là một phôi thai thôi. Sau này chúng ta có thể có con của chính mình, thiếu một cái này không là gì cả."
Cung Âu nói, giọng không ngừng dịu dàng, mang theo một chút cố ý đầu độc.
"Em sẽ không uống."
Thời Tiểu Niệm nhìn mặt hắn, kiên định nói.
Cô nhất định sẽ không uống loại thuốc này.
"Em ngoan nào." giọng Cung Âu bắt đầu trở nên hung hăng, đứng dậy từ dưới đất, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, đưa tay cầm lấy cốc, "Thời Tiểu Niệm, hiện tại mới ba tuần, uống vào không ảnh hưởng gì lớn đến em, anh sẽ tự mình chăm sóc em."
Thời Tiểu Niệm vẫn ngồi ở đó, quật cường nói, "Em sẽ không uống."
"Thời Tiểu Niệm, đừng đối đầu với anh."
"Em không uống." Trên mặt Thời Tiểu Niệm đầy vẻ cố chấp, không chịu thỏa hiệp.
"Thời Tiểu Niệm!"
Cung Âu thấy cô như vậy, cơn giận bùng phát đột ngột, hai mắt hung dữ nhìn cô, đưa tay nắm cằm cô, một tay nắm chặt cốc muốn ép cô uống hết.
Thời Tiểu Niệm sợ hãi mở to mắt, không ngờ Cung Âu lại dã man đến mức này.
"A!"
Cô cố gắng mím chặt môi, liều mạng giãy dụa, đưa tay ra sức đẩy tay Cung Âu ra.
"Ầm!"
Cốc nước bị cô đẩy văng xuống đất, vỡ tan tành, nước văng tung tóe trên sàn, có mùi thuốc nhàn nhạt bay ra.
Cung Âu trừng mắt nhìn chiếc cốc vỡ tan dưới đất, gương mặt tuấn tú lạnh lùng đến đáng sợ, đôi mắt càng trở nên đen kịt, tàn nhẫn trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, gầm nhẹ nói, "Tại sao em không chịu uống thuốc?"
"Đứa nhỏ này là của anh!" Thời Tiểu Niệm không thể tin nổi mà nhìn hắn, "Là của anh, tại sao anh lại muốn bỏ con của chính mình?"
Hắn rõ ràng muốn có con đến vậy.
Kết quả lại thành thế này.
"Con của anh?"
Nghe vậy, Cung Âu cảm thấy buồn cười, hắn cười phá lên, hai mắt nhìn chằm chằm cô, "Thời Tiểu Niệm, em đừng mơ mộng nữa, trước đây chúng ta làm nhiều lần như vậy mà không mang thai, tại sao sau ngày hôm kia em lại mang thai?"
Làm sao hắn có thể tin đây là con của hắn được?
"..."
Thời Tiểu Niệm kinh hãi nhìn hắn.
"Anh không sợ nói rõ với em, anh không tin em, càng không tin đứa bé này là của anh!" Cung Âu trừng mắt cô, giọng lạnh lùng nghiêm nghị, "Thuốc vẫn còn nhiều mà, anh nhất định sẽ mang đến cho đến khi em uống mới thôi."
"Cung Âu anh điên rồi!"
Thời Tiểu Niệm không nhịn được lùi về sau, người tựa vào đàn Piano, nhìn người đàn ông trước mắt.
Hắn vẫn là Cung Âu ư? Sao giờ hắn lại trở nên dữ tợn đáng sợ như vậy?
"Anh không điên, Thời Tiểu Niệm, anh không để ý việc em bị người khác vũ nhục, đây không phải lỗi của em, nhưng anh tuyệt đối không để cho em sinh ra dã chủng của người khác!"
Cung Âu điên cuồng hét lên, rồi xoay người rời đi, lớn giọng hô, "Phong Đức, lại mang một chén thuốc đến đây!"
"Cung Âu, anh thử mang thuốc đến nữa xem, em sẽ hận anh!"
Thời Tiểu Niệm lớn tiếng nói, mắt càng lúc càng đỏ hoe.
"Em dám!"
Cung Âu đột nhiên xoay người, đôi mắt đen tối tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô, mắt đỏ ngầu căm hờn, vung tay lên, trên gương mặt tuấn tú không còn lý trí nào, chỉ còn sự điên cuồng tức giận.
Thời Tiểu Niệm sợ hãi nhìn cú đấm của hắn, không hề lui lại, trái lại bước lên một bước, giọng cũng giận dữ, "Muốn đánh em sao Cung Âu? Nếu đứa bé này không còn, em sẽ không để yên cho anh!"
Thời Tiểu Niệm không sợ hãi chút nào trừng mắt hắn, mắt cũng đỏ hoe.
"Em!" Cung Âu giận dữ, tàn nhẫn trừng mắt cô, hơi thở nặng nề, răng nghiến chặt, tay vung lên nắm chặt thành quyền.
"Cung Âu, nếu anh dám có ý đồ với con của chúng ta, em tuyệt đối sẽ hận anh cả đời!"
Thời Tiểu Niệm cố gắng nói.
"Vì một thứ chưa thành hình, em lại muốn náo loạn với anh đến mức này sao?" Cung Âu hung hăng trừng mắt cô, cáu kỉnh lan tràn khắp cơ thể, thấm vào từng mạch máu của hắn, như có vô số con sâu đang cắn hắn, khiến hắn không thể nhịn được.
Một thứ chưa thành hình? Hắn dùng từ đó để nói về đứa con của bọn họ.
"Là anh náo, Cung Âu."
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt hắn, vành mắt có chút chua xót.
"Thời Tiểu Niệm, anh hỏi em, trong mắt em, là thứ chưa thành hình này quan trọng, hay là Cung Âu anh quan trọng?" Cung Âu lạnh lùng hỏi, nắm đấm đang lơ lửng giữa không trung hạ xuống.
Hắn vẫn không thể ra tay tàn nhẫn với cô được.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngẩn người, rồi nói, "Đều quan trọng."
"Chỉ được chọn một." Cung Âu nghiến răng nói.
"Em đều muốn."
"Không được!"
"Chính là em đều muốn!" Thời Tiểu Niệm cố chấp quật cường nói, hai mắt nhìn sâu vào Cung Âu, không hề có ý thỏa hiệp.
"Không có chuyện tốt như vậy đâu, Cung Âu anh tuyệt đối không cho phép em sinh ra dã chủng của người khác!"
Cung Âu âm trầm nhìn cô, khống chế cả người đang tức giận, rồi nói, "Bỏ hay không, Thời Tiểu Niệm, anh để tự em chọn!"
Nói xong, Cung Âu xoay người rời đi, nhanh chân bước ra ngoài cửa.
Cung Âu vừa ra khỏi phòng, sức lực Thời Tiểu Niệm như bị rút cạn, cả người cô xụi lơ ngồi xuống trước đàn, không còn chút sức lực nào.
Lạnh.
Cơn lạnh không biết từ đâu chạy khắp cơ thể cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn xuống chiếc cốc vỡ tan và vệt nước trên đất, mắt phủ một lớp sương mờ, môi mím chặt.
Cung Âu vì đứa con này mà điên rồi.
Hắn lại muốn ép cô uống thuốc phá thai.
Cô sẽ không uống, đây là con của hắn và cô, cô nhất định phải sinh nó ra.
Trong lúc này cô cảm thấy mình mất đi không chỉ là sự trong trắng mà còn là tình cảm đối với hắn.
Đêm nay, Cung Âu không trở lại phòng ngủ, Thời Tiểu Niệm không biết hắn đi đâu, cô cũng không quan tâm, không gọi điện thoại, không nhắn tin, cũng không đi hỏi quản gia Phong.
Một mình cô thu dọn sạch sẽ những mảnh vỡ trên sàn.
Buổi tối, Thời Tiểu Niệm nằm trên giường mở to đôi mắt đỏ hoe, không chút buồn ngủ, Mr Cung đứng ở một góc xa nhìn Thời Tiểu Niệm.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô biết mình mang thai.
Tối qua, cô còn đang ảo tưởng Cung Âu biết chuyện này sẽ hưng phấn thế nào, nhưng hiện thực lại tàn nhẫn cho cô một cái tát, đánh cho cô tỉnh lại.
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động lên nhìn, đã là 10 giờ tối.
Cung Âu vẫn chưa về.
"Chủ nhân, người vẫn chưa ngủ à?" Mr Cung đứng trước đàn dương cầm hỏi, giọng nói điện tử, không có nhiều tình cảm.
Chỉ có Mr Cung ở bên cô.
"Ta ngủ không được."
Thời Tiểu Niệm ngồi dậy trên giường, gương mặt cô đơn.
"Chủ nhân có tâm sự phải không?" Mr Cung ân cần hỏi, "Cần ta cho lời khuyên không?"
Thời Tiểu Niệm không tìm được ai để giãi bày tâm sự, chỉ có thể nói với Mr Cung, cô ngước đôi mắt ửng đỏ nhìn nó, hỏi, "Bây giờ Cung Âu vẫn chưa về, lần này hắn thật sự giận rồi."
"Chủ nhân và Cung tiên sinh cãi nhau sao?" Mr Cung hỏi, đứng tại chỗ phân tích tình hình, rồi nói, "Cung tiên sinh thương yêu chủ nhân như vậy, nhất định sẽ không cãi nhau với chủ nhân."
Mr Cung được thiết lập trí tuệ là tin rằng tình cảm của Cung Âu với cô là một trăm phần trăm.
Nếu như tình cảm thật có thể giống như một đống chương trình được cài đặt sẵn thì tốt rồi, vậy sẽ không có bất kỳ biến động nào, một là một, hai là hai, yêu là yêu, tin là tin, sẽ không có bất kỳ nghi ngờ nào.
"..."
Thời Tiểu Niệm biết Mr Cung cũng chỉ là người máy, không thể giao tiếp được, cô nhìn nó, nhẹ nhàng nói, "Mr Cung, bật bài nhạc mà lúc nào anh cũng niệm niệm cho tôi nghe đi."
"Vâng." bên trong con ngươi đen của Mr Cung hiện lên một loạt chữ điện tử, hỏi, "Chủ nhân muốn nghe nhạc cụ độc tấu nào?"
"Piano đi."
Cô chỉ thích nghe tiếng Piano.
Bạn cần đăng nhập để bình luận