Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 423: Lò vi sóng thật tốt a! (length: 9214)

Thời Tiểu Niệm đang ngồi trên xích đu, thấy vậy liền vội nói, "Cung Âu, anh đừng dọa Hạ Vũ, cô ấy đang mang thai, không được để bị hoảng sợ!"
"..."
Cung Âu bất mãn trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm mặt đầy nghiêm túc nhìn hắn, tầm mắt của hắn rơi xuống bụng phẳng của cô, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt từ từ dịu xuống, cứng rắn nói, "Không sao!"
"Hô."
Hạ Vũ nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, Lý ca cũng không khỏi lau mồ hôi trên trán.
Người càng ở vị trí cao càng khiến người ta cảm thấy khó đoán, ai biết đối phương giây tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Cung Âu đi đến trước mặt Thời Tiểu Niệm, trừng mắt nhìn đĩa điểm tâm của cô, "Anh còn chưa ăn sáng!"
"Phong quản gia, mang đồ ăn sáng đến cho Cung Âu." Thời Tiểu Niệm xuống khỏi xích đu.
"Dạ, Tịch tiểu thư." Phong Đức cầm một đĩa điểm tâm mới đi tới, hỏi, "thiếu gia, ăn ở đây, hay đi chỗ khác ăn?"
Cung Âu làm như không nghe thấy Phong Đức nói, đứng trước mặt Thời Tiểu Niệm, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, "Anh đói!"
"Bữa sáng ở trong tay Phong quản gia kìa." Thời Tiểu Niệm nhìn Phong Đức một cái.
"Anh đói!" Cung Âu trừng mắt nhìn cô tiếp tục nói, lặp đi lặp lại nhấn mạnh hai chữ, trọng âm mỗi lúc một nặng hơn.
Hạ Vũ và Lý ca lặng lẽ nhìn nhau, cảm thấy thính giác của vị Cung tiên sinh nổi tiếng này không được tốt lắm.
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt Cung Âu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Được rồi, em đi làm điểm tâm."
"Ừ."
Trong mắt Cung Âu có thêm một nụ cười, khóe môi cong lên, đi theo sau lưng Thời Tiểu Niệm rời đi.
Thời Tiểu Niệm đứng trong phòng bếp rộng rãi, sạch sẽ, làm bữa ăn sáng kiểu Trung đơn giản, nấu cháo, Mr Cung bưng cháo đến phòng ăn.
Cô làm thêm mấy món nữa, đặt trong mâm bưng ra.
Phòng ăn rất lớn, nhưng bầu không khí rõ ràng cực kỳ kiềm chế, Thời Tiểu Niệm nhìn sang, chỉ thấy trên bàn ăn dài, Cung Âu ngồi ở một đầu, Hạ Vũ và Lý ca ngồi ở một đầu, cảm giác như cách xa cả trăm ngàn dặm.
Vợ chồng hai người ngồi ngay ngắn như học sinh, con ngươi đảo nhanh như chớp, nhưng không dám thở mạnh một tiếng.
Hai người này, Cung Âu đáng sợ như vậy sao?
Thấy Thời Tiểu Niệm đi ra, Hạ Vũ cùng Lý ca mới thoáng thở phào nhẹ nhõm,
"Mọi người ăn bát cháo cho ấm bụng."
Thời Tiểu Niệm đặt từng bát cháo lên bàn.
Mr Cung đi tới, đặt hai bát cháo xuống trước mặt Hạ Vũ và Lý ca.
"Cảm..." Câu cảm ơn còn chưa nói hết, vợ chồng hai người đã chạm phải ánh mắt sắc như dao của Cung Âu, lập tức không hẹn mà cùng đẩy cháo về phía trước, "Không cần, Tiểu Niệm, chúng tôi ăn no rồi."
"Lý ca còn chưa ăn mà?" Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, không chú ý tới ánh mắt Cung Âu tựa như muốn giết người.
"Ăn rồi, ăn rồi, thật không ăn được nữa." Lý ca vội vàng khoát tay nói, rất sợ nói chậm một bước, cái muỗng trong tay Cung Âu sẽ ném vào mặt anh ta.
"Hạ Vũ chị..."
"Bọn họ ăn rồi, em còn ép ăn, em chiêu đãi khách như vậy sao?" Cung Âu ngồi ở chỗ đó sâu kín nói, liếc nhìn Thời Tiểu Niệm một cái, "Em ngồi xuống."
"Được rồi." Thời Tiểu Niệm ngồi xuống cạnh Cung Âu.
Cung Âu cầm muỗng xúc cháo bỏ vào trong miệng thưởng thức, trên mặt luôn lạnh lùng cũng thả lỏng không ít, khóe môi hơi cong lên.
Ăn xong hai bát cháo, Cung Âu buông muỗng xuống, đứng lên dời hai bát cháo nóng hổi đến trước mặt mình, đồng thời dời toàn bộ đồ ăn đến trước mặt mình, cách xa Hạ Vũ và Lý ca.
"..." Vợ chồng hai người kia im lặng nhìn nhau, không nói gì.
Thời Tiểu Niệm chủ động nói chuyện với Hạ Vũ, bầu không khí lúng túng mới giãn ra một chút.
Bọn họ trò chuyện về nội dung bản thảo, Cung Âu ăn; Bọn họ trò chuyện về công ty, Cung Âu ăn; Bọn họ trò chuyện về tên tương lai của đứa trẻ, Cung Âu ăn.
Hạ Vũ vừa nói vừa không nhịn được liếc nhìn Cung Âu, trước giờ cô chưa từng thấy người nào ăn cơm tao nhã như vậy, tao nhã không phải là điểm chính, mà là vẻ quý tộc, cử chỉ chắc chắn có khí chất hơn so với bọn họ.
Điểm chính là hắn ăn quá nhanh, quá nhiều.
Ba bát cháo không hay không biết đều bị Cung Âu ăn hết, thức ăn trong mâm cũng vơi đi.
Khẩu vị tốt thật.
"Đủ rồi, anh chắc là no rồi, đừng ăn nữa." Thời Tiểu Niệm thấy thức ăn trên bàn đã được ăn gần hết, vội vàng nắm tay Cung Âu.
Mỗi lần đều như vậy, ăn đồ cô làm hắn không biết no là gì, như hổ đói ăn mồi.
Cung Âu ngồi trước bàn ăn, tầm mắt rơi vào bàn tay cô đang chủ động nắm tay hắn, con ngươi sâu thẳm, tay buông lỏng một chút, bỏ cái muỗng xuống, "Ừm."
Nghe vậy, Phong Đức đứng ở một bên lập tức ra hiệu cho mấy người hầu, người hầu tiến lên bưng mâm đi.
"Hạ Vũ, vậy chúng ta ra ngoài một chút đi."
Thời Tiểu Niệm nói với Hạ Vũ, buông tay Cung Âu ra, lại bị Cung Âu nắm lại, hắn nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình.
Tay hắn rất ấm.
Tay cô hơi lạnh rất nhanh liền được sưởi ấm.
"Được thôi, chúng ta ra ngoài một chút." Hạ Vũ đi theo.
"Chờ một chút." Cung Âu ngồi ở đó, giọng từ tính cắt ngang các cô, con ngươi đen liếc qua Lý ca một cái, sau đó nhìn về phía Thời Tiểu Niệm nói, "Anh có một món quà muốn tặng cho em. Phong Đức."
"Dạ, thiếu gia."
Phong Đức xoay người đi lấy quà.
"Quà? Tại sao đột nhiên tặng quà cho em?" Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi.
"Muốn tặng thì tặng, sao còn cần lý do." Cung Âu nắm tay cô, người nhích lại gần, nhấc một chân lên, bộ dạng lười biếng.
"Nhìn người ta đi."
Hạ Vũ nhìn chồng mình, Lý ca bị cô âm thầm nhéo một cái bên hông, đau đến muốn khóc, chỉ có thể nhịn xuống.
Không sao, lát nữa nhìn thấy quà, Hạ Vũ sẽ lấy lại được thăng bằng, sau này sẽ không nháo nữa.
"Tịch tiểu thư."
Phong Đức ôm một hộp quà đặc biệt tinh xảo đi tới, đặt xuống trước mặt Thời Tiểu Niệm, đồng thời đặt một cái kéo ở đó.
Hộp quà rất lớn.
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ liếc mắt nhìn Cung Âu, Cung Âu nhíu mày, "Mở quà."
"Ừm."
Thời Tiểu Niệm rút tay khỏi tay Cung Âu, cầm kéo lên cắt dây buộc màu hồng, mở hộp quà tuyệt đẹp ra, quà có chút cồng kềnh, cô không cầm ra được, lấy kéo cắt bốn cạnh hộp quà ra.
Hộp quà nở ra như cánh hoa vậy.
Sau đó một chiếc lò vi sóng sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt cô, một chiếc lò vi sóng điện tử, mà lại là màu đen tuyền, thiết kế tinh xảo.
Lò vi sóng.
Quà là một chiếc lò vi sóng.
"..." Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, cứ chớp mắt kinh ngạc nhìn, cũng không biết nên nói cái gì.
"Oa, lò vi sóng công nghệ cao..." Lý ca luôn luôn thật thà, trung thực giờ phút này đang diễn tài năng diễn xuất của mình, "Lò vi sóng tốt quá, ngưỡng mộ chết mất, đúng không vợ, so với cái anh tặng em tốt hơn nhiều. Món quà này trên cả cao cấp!"
Hạ Vũ đã hoàn toàn trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn chiếc lò vi sóng kia.
Cho nên nói, não đàn ông đều giống nhau? Bất kể có tiền đi chăng nữa, đàn ông lãng mạn đều thích tặng lò vi sóng?
Thời Tiểu Niệm phục hồi lại tinh thần, từ từ buông cây kéo xuống, quay sang nhìn Cung Âu cười một tiếng, "Lò vi sóng thật đẹp, em rất thích."
Tặng lò vi sóng là có ý gì, đây là muốn cô sau này ngày nào cũng phải nấu cơm cho hắn sao?
Cung Âu rốt cuộc yêu cô, hay yêu tài nấu nướng của cô?
Hắn không để ý hết thảy đổi cô dâu, chính là sợ không có nữ đầu bếp như cô, hắn sẽ chết đói.
Thời Tiểu Niệm u ám suy nghĩ, khóc không ra nước mắt.
Lò vi sóng, cô lại nhận được một lò vi sóng làm quà.
"Thích thật?"
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, cười như không cười nhìn chằm chằm cô.
"Thích, Tịch tiểu thư nhất định rất thích." Lý ca lập tức nói, đẩy Hạ Vũ một cái, "Vợ, em nói có đúng không, tặng lò vi sóng rất lãng mạn đúng không?"
"À? Đúng, đúng vậy." Hạ Vũ yếu ớt nói, cũng không dám nói quà của Cung Âu không tốt.
Đôi mắt đen của Cung Âu thẳng tắp nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm, môi mỏng giật giật, "Tiếp tục mở."
"Cái gì?" Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía hắn.
"Tiếp tục mở, còn chưa mở hết quà." Cung Âu nói.
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Lý ca cứng đờ, Thời Tiểu Niệm mặt đầy mê muội, không phải lò vi sóng sao, còn mở cái gì nữa?
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía lò vi sóng, con ngươi giật giật, đưa tay kéo nắp lò vi sóng xuống, bên trong trải một tấm thảm nhung nhỏ, phía trên đặt một chiếc vương miện.
Trên vương miện đính kim cương, tia sáng tỏa ra từ mọi góc độ, lấp lánh, rực rỡ, mà điểm đặc biệt nhất trên vương miện là nó được khảm một viên kim cương màu hồng, viên kim cương kia sáng chói, hoa lệ, đẹp đến có thể thu hút mọi ánh nhìn của phụ nữ.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu, sau đó dè dặt lấy vương miện ra, đầu ngón tay vuốt ve viên kim cương màu hồng ở phía trên, vừa chạm vào liền rụt tay lại, rất sợ kim cương bị bám bụi.
Viên kim cương màu hồng thật đẹp, đẹp đến cao quý, đẹp đến hoàn hảo, khiến người ta không đành lòng chạm vào.
"Vương miện này do đại sư Anh quốc tự tay thiết kế, cả đời ông ấy tiếp xúc với kim cương nên biết cách làm kim cương phát sáng đẹp nhất." Phong Đức đứng cạnh nói, "Viên kim cương hồng này là viên đắt nhất trên thế giới, được đặt tên là “cô nàng hồng”, trị giá 400 triệu, nguyên khối nặng 45.60 cara, thiếu gia nói quá nặng, nên mài nhỏ đính trên kim cương như này."
Viên kim cương hồng này là báu vật tự nhiên, theo lý thuyết không nên mài, sẽ mất đi giá trị.
Nhưng thiếu gia rất hào phóng.
400 triệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận