Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 624: Chuyện xưa của Cung gia (length: 11026)

Editor: Yuhina Vẻ mặt của Cung q·u·ỳ rất mới lạ. "Không cần đâu, con có cách phán đoán của riêng mình." Vẻ mặt Cung Diệu ngưng trọng, nói. "Cách gì vậy?" "Không thể nói ra được." Cung Diệu đáp. Thời Tiểu Niệm cười, "Được thôi, vậy tiếp theo chúng ta học về quan hệ của những người khác trong gia đình." Cung q·u·ỳ giơ cao bàn tay nhỏ, "Chẳng phải mom, dad, anh trai là người trong gia đình chúng ta sao, à con biết dad có anh trai mà." Ngoài cửa, Cung Âu đứng đó, mặc áo khoác màu xám, dựa vào tường, thân hình cao lớn, con ngươi đen thăm thẳm, đứng nghe âm thanh bên trong. Từ sáng đến tối chỉ biết đi theo hai đứa nhỏ. Ai cần cô thay hắn nói chuyện trước mặt bọn nhỏ, Cung Âu hắn cần người nói giúp hay sao? Thật nhạt nhẽo. Cung Âu hừ lạnh một tiếng, quay người lặng lẽ rời đi, môi mỏng hơi cong lên. "Mang trà chiều cho bọn chúng." Cung Âu lạnh lùng lên tiếng. "Vâng, thiếu gia, thiếu gia không vào sao?" Phong Đức đi theo sau hắn hỏi. "Không vào, đi làm việc." Cung Âu nói, "Trong lễ cưới xảy ra chuyện như vậy, dòng họ bên kia ông thay tôi đi cân nhắc một chút, bảo bọn chúng ngậm miệng lại, đừng có bô bô khắp nơi." "Vâng, thiếu gia." Phong Đức gật đầu. Sau khi dạy xong cho hai đứa bé, Thời Tiểu Niệm đi vào bếp chuẩn bị nấu chút gì đó cho Cung Âu, vừa lấy nguyên liệu ra, điện thoại di động liền "Keng" một tiếng. Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại ra liếc nhìn, lại là tin nhắn của Y tiên sinh gửi. Cô mở ra đọc, chỉ có một hàng chữ. [Tịch tiểu thư, nghe nói các người vẫn chưa về Tr·u·ng Quốc, là có chuyện gì trì hoãn à- Y tiên sinh.] Y tiên sinh này cũng thật quan tâm đến chuyện của cô, hắn không cần làm việc sao, cô chỉ ở thêm mấy ngày sau đám cưới thôi mà. Cô gửi lại một dòng tin nhắn. [Trong hôn lễ xảy ra chuyện kia, mọi người đều bị chấn động không nhỏ, mẹ cũng vì vậy mà đổ bệnh, vì thế nên chúng tôi sẽ ở Anh quốc thêm một thời gian.] Gửi xong tin nhắn, Thời Tiểu Niệm liền bắt đầu xử lý tôm băm, đeo găng tay vào trộn tôm. "Thiếu phu nhân." Hai nữ hầu bưng bát canh từ bên ngoài đi tới, đặt lên kệ bếp, không hẹn mà cùng thở dài. Thời Tiểu Niệm nhìn sang họ, "Sao thế, vừa rồi mẹ không ăn à?" "Đúng vậy ạ, hiện tại tâm tình của phu nhân càng ngày càng kém rồi, đưa gì cũng bắt chúng tôi lui ra ngoài, cứ thế này thì làm sao bây giờ." Một nữ hầu than thở. "Nhị thiếu gia mất tích bốn năm, tâm tình của phu nhân càng ngày càng tệ, tôi cứ tưởng rằng Nhị thiếu gia về thì tốt rồi, không ngờ mới được mấy ngày phu nhân lại như vậy." Một nữ hầu khác đáp lời, "Vẫn thích Cung gia khi còn bé, đặc biệt náo nhiệt." Thời Tiểu Niệm vừa trộn tôm băm vừa nói, "Khi còn bé cô đã ở Cung gia rồi?" "Đúng vậy ạ." Nữ hầu gái trẻ tuổi nghe vậy liền thao thao bất tuyệt, "Cha mẹ tôi đều là người hầu ở Cung gia, tôi lớn lên ở Cung gia, lúc nhỏ tôi còn cùng đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đi săn nữa đấy." "..." Thời Tiểu Niệm mỉm cười lắng nghe. "Tính tình của đại thiếu gia ôn hòa, đối với ai cũng lễ phép, là quý công tử nho nhã nhất, đối xử với người hầu chúng tôi cũng rất tốt, hắn ở đâu mọi người chúng tôi cũng đều đặc biệt hài lòng. Nhưng mà lão gia không thích hắn lắm, nói hắn tư chất ngu dốt, dù theo tôi thấy thì Đại thiếu gia cũng rất thông minh mà." Nữ hầu nói. Một người khác đẩy cô ta một cái, "Cô cẩn thận cái mồm, trong nhà không thể nhắc đến Đại thiếu gia." "Không sao đâu, tôi sẽ không nói lung tung." Thời Tiểu Niệm cười nói, "Các cô cứ nói đi, tôi cũng muốn biết thêm về chuyện trong nhà, như vậy tôi có thể biết điều kiêng kỵ." "Thiếu phu nhân thật là dễ gần." Hai nữ hầu cười nói. Thời Tiểu Niệm mỉm cười. Nữ hầu kia nhìn Thời Tiểu Niệm, lại buồn rầu, "Ai, sau khi Đại thiếu gia gặp chuyện thì biến thành một cấm kỵ trong nhà, không ai được bàn luận, ai nhắc đến sẽ bị phạt. Sau này Nhị thiếu gia tuổi còn trẻ đã có thành tựu, ra ngoài bôn ba sự nghiệp, chỉ còn lại lão gia với phu nhân, Cung gia càng ngày càng quạnh quẽ hơn. Bây giờ phu nhân còn đổ bệnh, nếu như Đại thiếu gia còn ở đây, nhất định có thể dỗ được phu nhân vui vẻ." Thời Tiểu Niệm đứng đó yên lặng lắng nghe, La Kỳ nhớ nhung con trai lớn cũng là lẽ thường, Cung Âu là người kiêu ngạo khó thuần quen rồi, chưa từng biết nhường nhịn, dù có thường xuyên vào phòng thăm La Kỳ, cũng sẽ không ngồi được lâu. "Hay là các cô kể nhiều hơn chuyện về đại thiếu gia và Cung Âu cho tôi nghe đi?" Thời Tiểu Niệm nói, vừa nghe vừa nấu ăn cũng được. "Được ạ." Nữ hầu đứng ở một bên nói, nghiêm túc cẩn thận hồi tưởng lại, "Nói về tướng mạo, Đại thiếu gia không xuất sắc bằng Nhị thiếu gia, nhưng lúc đó chúng tôi đều thích đi theo sau Đại thiếu gia, còn Nhị thiếu gia thì chúng tôi không dám tới gần." Cái tính khí kia quả thực khó có thể tiếp cận. Thời Tiểu Niệm cười tỏ vẻ đã hiểu. "Có điều tình cảm của Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia vô cùng tốt, thường cùng nhau đi săn bắn, tài bắn súng của Nhị thiếu gia là do đại thiếu gia dạy." Từ nhỏ nữ hầu gái đã sinh sống ở Cung gia, đối với chuyện ở Cung gia thì rõ như lòng bàn tay, bỗng nhiên như là nghĩ ra điều gì đó cười khúc khích. "Cười cái gì?" Thời Tiểu Niệm nhìn cô hỏi. "Tôi nhớ lại rồi, hồi đó Đại thiếu gia rất ghét tóc mình xoăn tự nhiên, muốn tóc thẳng như Nhị thiếu gia, còn chạy đi uốn tóc, <Đọc nhanh nhất tại T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N> kết quả bị lão gia trách mắng một trận, quỳ ròng rã hai ngày đấy, vì lão gia cảm thấy tóc xoăn là biểu tượng của người Cung gia." Nữ hầu vừa cười vừa nói, "Khi đó chúng tôi còn lén lút bảo nhau, cho dù Đại thiếu gia có tóc thẳng thì vẫn không đẹp trai bằng Nhị thiếu gia." Từ nhỏ dáng dấp của Nhị thiếu gia đã rất xuất chúng, khiến một đám người hầu gái ở Cung gia đều ý xuân nảy mầm, nhưng không ai dám thật sự tới gần Nhị thiếu gia. Tính khí kia thì làm sao người ta dám mơ tưởng. "Đại thiếu gia là tóc xoăn?" Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên, động tác trộn tôm băm dần chậm lại, có gì đó thoáng qua trong đầu, nhưng không nắm bắt được. "Thiếu phu nhân không biết sao, tóc xoăn của Đại thiếu gia là di truyền từ lão gia." Nữ hầu nói, "Chẳng phải Tiểu q·u·ỳ tiểu thư cũng xoăn tự nhiên sao, tôi tưởng thiếu phu nhân biết rồi chứ." Đúng là từ trước đến giờ cô chưa hỏi chuyện tóc xoăn này, cô chỉ nghĩ tiểu q·u·ỳ có gien lặn từ bố mẹ. Thời Tiểu Niệm gật đầu, "Bây giờ tôi mới thấy mình biết quá ít về chuyện Cung gia." "Thiếu phu nhân ở đây mới có một thời gian thôi, ban đầu thì mọi người cũng không dám bắt chuyện với cô, sau này thì cái gì cô cũng sẽ biết." Nữ hầu nói. "Nói cái gì mà hăng say vậy?" Một giọng nói lạnh lùng không vui vang lên. Các cô quay đầu lại thì thấy Cung Âu đi về phía này, sắc mặt u ám, trên người tản ra khí chất bài xích mọi người, còn kém mỗi việc viết mấy chữ lên mặt "Người sống chớ lại gần". "Nhị thiếu gia." Thấy Cung Âu, hai nữ hầu vội vàng cúi đầu, rồi xoay người lặng lẽ rời đi. "Đóng cửa bếp lại." Cung Âu lạnh nhạt nói. "Vâng." Nữ hầu ra cửa, đóng cửa lại, nhốt hết Charles, Phong Đức cùng mấy người hầu còn lại bên ngoài. Thời Tiểu Niệm cười khúc khích nhìn Cung Âu, Cung Âu âm u nhìn cô, Thời Tiểu Niệm chớp mắt, "Sao lại có cái vẻ mặt đó, em lại làm sai gì sao?" Nói xong, Cung Âu đi tới phía sau cô, ôm cô từ đằng sau, ôm chặt lấy eo cô, cúi đầu tựa vào vai cô, nghiến răng nói, "Anh thấy em còn bận bịu hơn cả anh nữa đấy." "Đâu có." Thời Tiểu Niệm tỏ vẻ rất vô tội. "Em có thời gian tán gẫu với người hầu, không có thời gian ở bên anh." Cung Âu há mồm cắn nhẹ vành tai cô, giọng nói trầm khàn. Thời Tiểu Niệm bị hắn cắn mà run cả người, theo bản năng mà né tránh, nhưng vẫn không trốn thoát khỏi lồng ngực hắn, không khỏi nói, "Em vừa mới vào xem, thấy anh đang làm việc, em sợ quấy rầy anh." "Em không nói với anh một câu nào thì không được tính là vào." Cung Âu bất mãn nói. Thôi đi. Sau khi hắn về nhà thì luôn miệng muốn cô đừng đi quấy rầy hắn, bây giờ ý tứ lại thay đổi, cô thực sự là không kịp thích ứng nhanh vậy. "Vậy sau này lúc nào anh làm việc em đều sẽ ở bên anh, không cho phép anh chê em phiền." Thời Tiểu Niệm nói. "Người phụ nữ của anh sao anh có thể thấy phiền." Cung Âu nói, ôm cô mà vẫn không an phận, ngón tay thon dài mân mê trên người cô. Thời Tiểu Niệm bị hắn sờ mà thấy ngứa, giọng nói mềm mại đi mấy phần, "Đừng nghịch, Cung Âu, em đang nấu ăn cho anh đấy." "Em cứ làm việc của em, anh sờ việc của anh." "..." Biến thái quá, sờ cái gì mà sờ. Thời Tiểu Niệm bị hắn dính lấy, Cung Âu rũ mắt nhìn dáng vẻ chăm chú của cô, khóe môi hơi cong lên. Người phụ nữ này làm cái gì cũng như đang cố ý dụ dỗ hắn, làm ngực hắn ngứa ngáy. "À đúng rồi, lần sau em đừng có đi kể mấy chuyện linh tinh kia cho bọn trẻ song sinh, vừa rồi tiểu q·u·ỳ cứ quấn lấy anh, làm anh sắp phiền đến chết rồi." Cung Âu từ phía sau ôm cô mà oán giận. "Tiểu q·u·ỳ tìm anh rồi à?" Thời Tiểu Niệm cười nói, "Chuyện tốt đấy, tăng thêm tình cảm cha con." Điều này chứng tỏ cách giáo dục của cô vẫn rất thành công. "Tăng cái gì?" Cung Âu cắn vành tai cô, không vui nói, "Em có biết con bé muốn cái gì không, con bé muốn cây đàn piano màu hồng, còn muốn nuôi một bể cá ba đuôi không chết, còn bắt anh đưa con bé lên mặt trăng chơi một lát." Cung Âu vừa nghĩ đến những yêu cầu của Cung q·u·ỳ, con bé còn dùng ánh mắt như thấy thần đèn Aladdin nhìn hắn, đầu của hắn lại đau nhức. Ánh mắt đó quả thật sáng lấp lánh. Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không nhịn được cười, "Con gái của chúng ta thật là đáng yêu, đúng không?" "Anh đi đâu tìm được bể cá ba đuôi không chết chứ, cho dù anh thật sự đưa con bé lên mặt trăng thì em có chắc con bé không sợ mà khóc nhè không?" Cung Âu không vui cắn vành tai cô. "Trẻ con đều sùng bái cha mà, nếu như anh giúp con bé làm được, sau này con bé nhất định sẽ là cái đuôi nhỏ tri kỷ của anh." Thời Tiểu Niệm nói. "Anh muốn em vĩnh viễn là cái đuôi nhỏ của anh." Nói xong, Cung Âu đưa tay bá đạo xoay đầu cô sang, cúi đầu hôn lên môi cô, triền miên hôn xuống, đầu lưỡi len lỏi vào khoang miệng cô, hôn cô đến mềm nhũn trong lòng mình. "Đừng nghịch, Cung Âu, em đang nấu ăn." "Dù sao cũng là nấu cho anh ăn, để anh tự mình chọn món ăn trước." Chính là cô. Cung Âu hôn cô thật sâu, trong đôi mắt đen phản chiếu bóng hình cô, một vẻ đẹp khó có thể miêu tả, Thời Tiểu Niệm yên lặng tháo găng tay ra, đưa tay ôm lấy cổ hắn, đón nhận nụ hôn của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận