Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 154: Cung Âu hại Mộ Thiên Sơ (length: 10302)

Editor: Rose Black Không thể nào không có tin tức chứ. Chuyện lớn như vậy nhất định phải có tin tức, nhưng nàng từ trước đến giờ chưa từng thấy bất kỳ tin tức nào về tập đoàn Mộ thị, hoàn toàn biến mất khỏi điện thoại di động của nàng. "Vô lý, vô lý, không thể nào" Thời Tiểu Niệm nghĩ mãi vẫn không thông, tiếp tục đọc. Bỗng nhiên, nàng nhớ ra điều gì đó, lập tức xem lại tin tức, trên đó có một câu viết như sau: tổng giám đốc Mộ Thiên Sơ trước đó đã tổ chức họp báo tin tức, nói rằng có người ác ý công kích. Có người ác ý công kích. Thời Tiểu Niệm cả người lạnh toát, lạnh đến mức không thốt nên lời. Có thể khiến tập đoàn Mộ thị sụp đổ trong thời gian ngắn như vậy, nàng thực sự không nghĩ ra người thứ hai. Điện thoại di động của nàng không tìm thấy tin tức của Mộ thị, tên trong danh sách đen cũng đã biến mất; trong một tháng này, tất cả các phương tiện thông tin của đế quốc đều không có tin tức gì về Mộ thị, Phong Đức đã nói, trong phạm vi đế quốc, những thứ đó đều có thể bị khống chế; Khi đến khu nghỉ dưỡng, toàn bộ tín hiệu ở khu nghỉ dưỡng cũng biến mất, tất cả điện thoại di động đều bị nộp lại; Nhân viên trẻ kia nhận ra nàng là chị gái của Thời Địch, vừa định nói chuyện với nàng thì đã bị Phong Đức cắt ngang, từ đó về sau, tất cả nhân viên đều không nói với nàng thêm nửa lời, nàng còn tưởng rằng không có lý do gì, xem ra không phải; Cung Âu đang làm việc, không cho nàng vào, nói là đang lập trình robot; Nàng cầm gói hàng, bảo vệ cẩn thận đến nỗi cả giấy vẽ cũng phải kiểm tra, nếu không lúc đó nàng đã nói ra rồi, có lẽ bảo vệ đã phát hiện ra tờ báo này. Lẻ tẻ từng chuyện một, được liên kết thành một đường, từ từ trở nên rõ ràng trong đầu Thời Tiểu Niệm. Là Cung Âu. Cung Âu đang hãm hại Mộ Thiên Sơ, còn lừa dối nàng. Hắn căn bản không có ý định bỏ qua cho Mộ Thiên Sơ. Còn nàng, không biết gì cả vẫn ở bên cạnh Cung Âu, không biết gì cả mà bị cảm động, thậm chí còn nghĩ đến việc có tương lai với Cung Âu. Mà người đàn ông này, chưa từng có ý định buông tha cho Mộ Thiên Sơ. "Chủ nhân, sao vậy, tim cô đập nhanh quá." Mr Cung đứng một bên, tay máy móc đỡ lấy Thời Tiểu Niệm đang liên tục lùi về sau. "Tại sao cứ không chịu buông tha chứ" Nàng nhỏ giọng nói, giọng đầy đau khổ. Trong đầu nàng liên tục hiện lên những tin tức về phá sản, ác ý công kích, tơ máu, bệnh nặng… Tất cả đều là vì nàng. Vì nàng, Cung Âu mới đi đối phó với Mộ Thiên Sơ. Tập đoàn Mộ thị sụp đổ, Mộ Thiên Sơ bị bệnh. "Tại sao không chịu buông tha" Thời Tiểu Niệm khó mà chấp nhận được, ôm lấy đầu, từ từ hạ người xuống, răng cắn chặt môi, đến khi cắn rách, một mùi máu tanh xộc vào miệng nàng. "Chủ nhân, cô có khỏe không, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?" Mr Cung hỏi. Bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân vang lên. Lòng Thời Tiểu Niệm chợt rung lên dữ dội, không nghĩ nhiều liền đứng lên vo tờ báo thành một cục ném vào thùng rác, lưng tựa vào tường. Bây giờ nàng chưa có bằng chứng gì, không thể cứ như vậy mà tranh cãi với Cung Âu. Nếu không, đến cuối cùng người bị dày vò chỉ có bản thân nàng mà thôi. "Thời Tiểu Niệm, cô vừa đi nhận đồ chuyển phát nhanh về đấy à." Giọng Cung Âu vang lên sau lưng nàng, âm trầm mà quyến rũ. Thời Tiểu Niệm quay lưng về phía hắn, đưa tay sờ lên mắt mình, điều chỉnh lại vẻ mặt, sau đó như một người không liên quan xoay người lại, khẽ nói, "Hai người bảo vệ còn nói sẽ không nói cho anh biết." Nhanh như vậy đã phản bội nàng. Cung Âu đang làm việc cũng chạy tới nhìn chằm chằm nàng, có phải sợ trong đồ chuyển phát nhanh có vấn đề gì không. "Người mà Cung Âu ta mời có thể dễ dàng phản bội ta sao?" Cung Âu lạnh lùng nói, ánh mắt rơi trên môi nàng, con ngươi đen lập tức ngưng tụ một tia đau lòng, vội vàng kéo nàng đến trước mặt mình, "Sao lại bị rách môi rồi?" "Ăn cơm chiên trứng bị cắn vào miệng, không sao đâu." Thời Tiểu Niệm liếm môi, đem vị máu tanh đó nuốt vào trong miệng, mùi máu tươi làm cho nàng cảm thấy cay đắng khó tả. "Ăn cơm chiên trứng cô gấp gáp cái gì, có đau không?" Cung Âu lo lắng hỏi, lông mày nhíu chặt. Hắn một tay ôm lấy eo nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng, như thể làm vậy sẽ xua tan được cơn đau của nàng. Thời Tiểu Niệm nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa chuẩn bị nói gì đó thì lại không nói được lời nào. Nếu như tất cả thực sự là do hắn làm ra... Nàng không dám tưởng tượng, bên dưới vẻ ngoài giả tạo của hắn rốt cuộc tâm tư sâu nặng đến mức nào. "Thật sự không sao." Thời Tiểu Niệm không để lộ chút sơ hở nào, lùi về sau một bước, hỏi, "Anh không phải đang làm việc sao?" "Không phải nói cô nhận được tranh biếm họa sao, có còn giữ lại quyển nào không, tôi xem một chút." Nói đến cái này, Cung Âu lập tức quay đầu đi lật đống giấy vẽ trên bàn. Thời Tiểu Niệm liếc nhìn vị trí của thùng rác, ngay bên chân Cung Âu. Nàng cẩn thận từng chút đi tới, sau đó nhẹ nhàng đá một cái, chuyển thùng rác đến một vị trí khác bình thường hơn. "Không có, về nhà rồi hãy nói." Thời Tiểu Niệm nói. "Cô biết tôi muốn xem tại sao không để lại một quyển?" Cung Âu tìm kiếm một hồi, không thấy tranh biếm họa, có chút bất mãn trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, "Cô đang nói dối đúng không, trước đó vẫn nói với tôi là không có bán trên thị trường." Hắn có phải đang nói dối không? Hắn giữ nàng ở bên người, xem như đối với nàng tốt hơn nhiều so với trước đây, nhưng thực ra vẫn khống chế nàng mọi chỗ, điện thoại di động của nàng đến tin tức gì cũng không thấy được. Nàng im lặng, Cung Âu lại trừng nàng, "Tại sao lại nói dối tôi?" Thời Tiểu Niệm gượng gạo nở một nụ cười, "Muốn đợi về rồi cho anh một bất ngờ." Đến bây giờ hắn vẫn cứ nghĩ là nàng vẽ tranh biếm họa về chuyện của bọn họ. Không phải. Chưa bao giờ. Có lẽ có một số chuyện đã được an bài từ trước, khi nàng chuẩn bị chấp nhận con tim mình thì nàng lại phát hiện ra tờ báo kia. Giữa Cung Âu và nàng nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra. "Bất ngờ?" Cung Âu nghe thấy hai chữ này, vẻ tức giận trên mặt cũng giảm bớt đi, nhíu mày, ngữ khí có vẻ xem thường, "Mấy thứ tranh biếm họa kiểu thiếu nữ của các người thì có gì bất ngờ, chẳng qua cũng chỉ là yêu đương nhăng nhít thôi." Chẳng lẽ nàng vẽ trong tranh biếm họa bọn họ rất nhiều tình yêu buồn bã à? "Ha ha." Thời Tiểu Niệm cười theo, nụ cười có chút gượng gạo. "Được rồi, vậy cô cứ ngồi đây mà vẽ đi, tôi đi làm việc." Cung Âu bước qua nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái thật sâu. Giữa môi hai người tràn ngập mùi máu tanh. Hôn xong, Cung Âu quay người rời đi. Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của hắn, lòng nặng trĩu, làm việc, có phải là hắn lại muốn nghĩ cách công kích Mộ Thiên Sơ hay không? "Cung Âu." Thời Tiểu Niệm không nhịn được lên tiếng gọi hắn. Cung Âu quay đầu lại nhìn nàng, khóe môi cong lên thật sâu, gương mặt rạng rỡ niềm vui không thể che giấu. Người phụ nữ này muốn mang đến cho hắn bất ngờ? Người phụ nữ này muốn mang đến cho hắn bất ngờ? "Cung Âu, em có chút không khỏe, anh có thể ở lại nói chuyện với em được không?" Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng mở lời. Cung Âu đứng ở đó, dáng người cao lớn, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú hơi khựng lại, con ngươi đen nhìn nàng, dõng dạc nói, "Em nói lại lần nữa đi." Thời Tiểu Niệm cho rằng hắn không muốn, liền cười mỉa mai, "Thôi, coi như em chưa nói gì." "Nhất định phải nói, em nói lại lần nữa cho tôi nghe xem." Cung Âu lớn tiếng nói. "" Thời Tiểu Niệm mím môi, không thể làm gì khác ngoài lặp lại, "Anh có thể ở lại nói chuyện với em được không?" "Nói lại lần nữa." Nàng lại cầu xin hắn ở bên cạnh nàng, câu này nghe thật êm tai làm sao... "Anh có thể ở lại nói chuyện với em được không?" "Nói lại lần nữa." "Anh có thể ở lại với em à?" "Có thể." Cung Âu lần này đáp rất nhanh, bước nhanh về phía nàng, ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên trán nàng. Trán của nàng lạnh lẽo, không hề có dấu hiệu của sốt. Cung Âu cúi xuống nhìn vòng tay trên cổ tay nàng, ôm nàng hỏi, "Mr Cung, sức khỏe của Thời Tiểu Niệm thế nào?" Mr Cung đứng ở đó, đôi mắt đen quét qua một loạt dữ liệu, cuối cùng nói rằng, "Chủ nhân hoàn toàn bình thường." Thời Tiểu Niệm được Cung Âu ôm trong lòng, cắn môi, vết thương lại càng thêm đau đớn. "Em vừa muốn vẽ tranh, không có cảm xúc gì cả, vì vậy đầu óc có chút đau." Thời Tiểu Niệm giải thích. "Lên giường nằm một lát." Cung Âu bế ngang nàng lên, ra lệnh cho Mr Cung lật chăn. Mr Cung quét một lượt, xác định có chăn, tiến lên nhấc chăn lên. Thời Tiểu Niệm được Cung Âu nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường mềm mại, Cung Âu ngồi xuống bên giường nhìn nàng, "Sắc mặt em có chút tái nhợt, anh đi gọi bác sĩ." "Không cần, Mr Cung chẳng phải đã nói em hoàn toàn bình thường sao." Thời Tiểu Niệm nằm trên giường nói. "Robot chỉ là robot, ai biết lúc nào nó sẽ hỏng chứ." Cung Âu nhíu mày, ngữ khí rất lo lắng, đứng lên muốn đi. Vừa mới đứng lên, một vật mềm mại đã quấn lấy tay hắn. Cung Âu ngực chấn động mạnh, cúi đầu nhìn tay mình đang bị Thời Tiểu Niệm nắm chặt. Hắn nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm đang nằm ở đó, nắm chặt tay hắn, hai mắt long lanh, "Chỉ ở đây nói chuyện với em thôi, đừng đi đâu cả." Cung Âu im lặng nhìn chằm chằm nàng, bỗng dưng trong mắt dâng lên một tia đắc ý cùng kiêu ngạo không nói ra được, "Thời Tiểu Niệm, anh thực sự thích em như vậy." "" "Rốt cuộc em đã cần anh, em đã yêu anh rồi." Cung Âu một lần nữa ngồi xuống bên cạnh giường nàng, trở tay nắm chặt tay nàng, khóe môi nhếch lên một đường cong, "Anh không đi đâu cả, ở đây cùng em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận