Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 336: Cung Âu tìm kiếm manh mối để đến gần cô (length: 11144)

Editor: Yuhina "... " Có một nữ quý tộc trẻ tuổi kinh ngạc che môi lại, không giấu nổi sự kích động nhìn về phía Cung Âu. Thì ra người thật của Cung Âu lại đẹp trai đến vậy. Cung Âu rất hiếm khi tham gia các buổi tiệc xã giao của giới quý tộc, nên cũng không giao lưu nhiều với giới quý tộc trẻ tuổi, trong số tất cả bọn họ, không ít người đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cung Âu. "Xin hỏi, ngài đến tìm Cung phu nhân sao?" Một nữ quý tộc trẻ tuổi lấy hết can đảm tiến lên, mang theo bộ lễ phục rườm rà đi tới trước mặt Cung Âu, ánh mắt long lanh mang theo một chút ngượng ngùng. "Bà ấy ở đâu?" Cung Âu lạnh giọng hỏi, giọng nói từ tính say đắm lòng người. Cô gái quý tộc vội vàng chỉ về phía bàn ăn, Cung Âu nhìn theo hướng mà cô ta chỉ, ánh mắt lạnh lẽo, "Cảm tạ." Bỏ lại một câu cảm tạ lạnh lùng, Cung Âu nhanh chân đi về phía trước, đi đến bên bàn, nắm chặt tay La Kỳ kéo bà đi, mạnh mẽ lôi bà rời đi. "Cung Âu, con còn chưa chào hỏi các trưởng bối." La Kỳ bị con trai cao lớn kéo về phía trước, ngay cả chiếc mũ cũng không kịp giữ, lập tức không giấu nổi vẻ chật vật. "..." Cung Âu thờ ơ, một từ cũng không thèm nói, tiếp tục kéo tay La Kỳ đi ra ngoài, đuôi váy của bộ lễ phục màu violet của La Kỳ kéo lê trên đất, lê thành một vệt dài. Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bọn họ. Có rất nhiều người trong tòa lâu đài cổ kính này, nhưng một chút âm thanh cũng không có. Cung Âu nắm tay La Kỳ đi xuyên qua đám người kia, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, đi ra ngoài cửa lớn. Tất cả mọi người trong yến hội như vừa bị phù phép, tất cả đều như cọc gỗ đứng im ở đó, một lúc lâu sau, trên bàn ăn một âm thanh chua ngoa vang lên, "Thật là vô phép tắc, dòng máu người phương Đông đúng là không ra gì, ta xem danh tiếng của Cung gia bọn họ còn có thể thịnh vượng đến mức nào, ta sẽ dõi mắt chờ xem trò cười của bọn họ." Có một quý tộc đố kị với Cung gia lên tiếng một cách chua ngoa. Còn một nhóm các quý phụ ngượng ngùng nở nụ cười, không nói gì cả, nhìn nhau mỉm cười nhạt. Thực tế thì, nếu đặt vào hoàn cảnh mấy chục năm trước, mỗi một gia tộc của các quý phụ đang ngồi đây đều có danh tiếng lớn hơn so với Cung gia. Dòng máu của Cung gia pha tạp với dòng máu người phương Đông khá nhiều, thật ra bọn họ đều không ưa, nhưng vào thời điểm Cung lão gia nắm quyền lại xuất hiện thêm một Cung Âu, Cung gia ở châu Âu như mặt trời buổi trưa, gia tộc ngày càng phát triển thịnh vượng, danh tiếng đã sớm lấn át những quý tộc có dòng máu thuần khiết như bọn họ. Trong lòng mỗi người ít nhiều cũng đều có chút khó chịu. La Kỳ bị Cung Âu mạnh mẽ kéo ra khỏi bữa tiệc ở tòa lâu đài cổ, có chút lúng túng và không vui, "Cung Âu, sao con có thể làm như vậy, phép lịch sự cơ bản nhất con cũng không có sao?" Đến một câu chào hỏi cũng không thèm nói, mà đã lôi bà ra đây, đây là một hành vi rất không lễ phép. Cung Âu không thèm nghe La Kỳ nói, cứ kéo bà ra bên ngoài, mãi cho đến khi đến trước bể bơi, ánh đèn lung linh khiến sóng nước trở nên lấp lánh, hắn đứng ở đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mẹ mình, "Thời Tiểu Niệm ở đâu?" La Kỳ biết sớm muộn gì Cung Âu cũng sẽ tìm đến bà, nhưng không nghĩ tới hắn tìm đến nhanh như vậy, không phải đã chia tay rồi sao, sao hắn còn quan tâm đến việc Thời Tiểu Niệm đi đâu làm gì như vậy? Bà đứng trước mặt hắn, đưa tay chỉnh lại bộ lễ phục một chút, trấn định hỏi ngược lại, "Thời Tiểu Niệm nào? Con yêu, sao con trở lại Anh quốc vậy?" "Đừng có mà giả bộ với tôi. Lập tức giao Thời Tiểu Niệm ra đây." Cung Âu nhìn chằm chằm vào bà lạnh lùng nói, thân hình cao lớn mang theo một sự quyết đoán vô hình. "Cái gì mà giao Thời Tiểu Niệm ra đây, ta thật sự nghe không hiểu con đang nói gì." La Kỳ cũng không thừa nhận, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tư thái tao nhã. "Lúc ấy, không phải bà phái người cường bạo Thời Tiểu Niệm sao? Bà biết đứa bé trong bụng cô ấy là của tôi, vì thế nên bà mới bắt cô ấy!" đôi mắt Cung Âu nham hiểm nhìn bà, nói ra từng chữ từng chữ một, "Bà muốn cướp đứa bé, có đúng không?" Trước đây hắn chưa từng tin tưởng Thời Tiểu Niệm. Mãi đến tận khi đã thông suốt mọi chuyện mới hiểu ra, chắc hẳn trong lòng Thời Tiểu Niệm oán hận hắn rất nhiều. "..." Cái gì gọi là cướp, đứa bé này vốn là dòng máu đời kế tiếp của Cung gia. La Kỳ ngồi ở chỗ đó nghĩ, may là ánh đèn bên bể bơi không quá mạnh, không khiến cho vẻ mặt lúc này của bà bị lộ ra ngoài ánh sáng. Bà ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn Cung Âu, "Sao, không thấy Thời Tiểu Niệm sao?" La Kỳ dịu dàng hỏi. Cung Âu mất thời gian dài ngồi trên máy bay, lại tốn thời gian đến đây hỏi La Kỳ, đã sớm không còn chút kiên nhẫn nào, hắn trầm giọng mở miệng, "Tôi có thể đứng ở đâu, thì đã xác định Thời Tiểu Niệm đang ở trong tay bà! Giao cô ấy ra đây! Nhanh lên một chút!" La Kỳ run sợ nhìn thái độ của Cung Âu, "Đã lâu rồi, mẹ con mình không gặp nhau, vậy mà con lại có thái độ này với mẹ sao? Tại sao mỗi một lần gặp mặt con lại vì Thời Tiểu Niệm mà nổi giận với ta? Không phải con đã đá cô ta rồi sao, làm sao, hay là tình cũ khó quên?" La Kỳ rất lo lắng chuyện này xảy ra. Nếu Cung Âu còn tình cũ khó quên với Thời Tiểu Niệm thì rất khó để giải quyết mọi chuyện, như vậy thì bà càng không thể nói ra tung tích của Thời Tiểu Niệm, nếu không một khi tình cũ lại trỗi dậy, tất cả lại trở về vạch xuất phát. "..." Cung Âu đứng trước mặt bà, con ngươi đen âm lãnh nhìn chằm chằm vào bà, "Giao Thời Tiểu Niệm ra đây!" "Không phải con đã hết tình cảm với cô ta rồi sao? Cung Âu, rốt cuộc con đang nghĩ cái gì?" La Kỳ đau đầu với vấn đề này, nghiêm nghị hỏi. "La Kỳ bà đừng nói nhiều lời vô nghĩa với tôi nữa! Mau chóng giao Thời Tiểu Niệm ra đây!" Cung Âu điên cuồng mà quát lên, không còn giữ được sự kiên nhẫn nữa, đôi mắt đầy lửa giận trừng bà, tay nắm chặt thành quyền, tâm tình đã lên đến giới hạn. Trong buổi tối yên tĩnh như thế này, giọng nói của hắn cực kỳ cáu kỉnh. La Kỳ ngồi trên ghế, kinh ngạc nhìn Cung Âu, bà là phụ nữ, nên rất mẫn cảm, "Có phải con vẫn chưa quên được Thời Tiểu Niệm không, hay là bây giờ con mới biết Thời Tiểu Niệm không bị cường bạo, cho nên muốn tìm cô ta về?" Hắn muốn tìm Thời Tiểu Niệm về. Nhưng chuyện này không liên quan đến việc cô ấy bị sỉ nhục! Cung Âu trừng mắt nhìn La Kỳ, ánh mắt cố chấp. "Ta không giấu Thời Tiểu Niệm." La Kỳ từ trên ghế đứng lên, quyết định giấu tung tích của Thời Tiểu Niệm đến cùng. Nếu như bây giờ Cung Âu đã xem thường Thời Tiểu Niệm, thì bà sẽ nói cho hắn vị trí. Nhưng bây giờ, Thời Tiểu Niệm mới mất tích có ba, bốn ngày, hắn đã đến tận đây để tìm, điều này chứng tỏ trong lòng hắn Thời Tiểu Niệm vẫn còn giữ một vị trí quan trọng, bà tuyệt đối không thể nói ra. "La Kỳ!" Cung Âu tức giận quát lên, gọi cả tên lẫn họ của bà ra, trên mặt toàn là lửa giận, "Bà đừng ép tôi!" "Cung Âu, con thật sự không có giáo dưỡng, ta rất thất vọng với con." La Kỳ thất vọng nhìn hắn, xách tà váy đi ra ngoài. "La Kỳ bà đứng lại đó cho tôi!" Cung Âu tiến lên nắm lấy cánh tay của bà. "Con muốn làm gì, muốn tra tấn mẹ để tra hỏi sao?" La Kỳ xoay người lại đối mặt với hắn, đầy vẻ thất vọng và tức giận, "Tốt, con tới đi, con động thủ đi." "Bà -" Cung Âu tức giận trừng mắt nhìn bà, nắm chặt cánh tay của bà. La Kỳ hiểu rõ, cho dù Cung Âu có nổi nóng thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không ra tay với bà, hắn vẫn còn nhớ tới chữ hiếu. La Kỳ nghĩ một chút, thái độ mềm mỏng hơn một chút, đưa tay ra vỗ vỗ cánh tay của hắn, "Cung Âu, ta thật sự không mang Thời Tiểu Niệm đi, chắc là con hiểu lầm rồi, có thể là cô ta chỉ đi du lịch đâu đó mà thôi." Bà nói rất chân thành. "..." Cung Âu trừng bà, không nói một lời. "Con phải tin tưởng mẹ, được không?" "Tin tưởng?" Cung Âu nhìn chằm chằm vào bà, trầm giọng hỏi, "Bà thật sự sẽ không gạt tôi sao? Thật sự không phải bà bắt Thời Tiểu Niệm đi sao?" “Đương nhiên là mẹ không gạt con rồi." La Kỳ ôn nhu nói, cố gỡ bàn tay đang nắm chặt của hắn, sau đó đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Cung Âu, vỗ vỗ lưng của hắn, "Được rồi, con ngồi máy bay lâu như vậy nhất định là rất mệt, đi, chúng ta trở lại, để bếp trưởng chuẩn bị bữa tối cho con." Cung Âu đứng ở đó không nhúc nhích. La Kỳ nở nụ cười dịu dàng nhìn hắn, cho rằng Cung Âu tin mình, liền quay người rời đi, đuôi chiếc váy có giá trị không nhỏ quét trên đất, dính chút bụi. Bỗng nhiên, âm thanh lạnh lùng của Cung Âu vang lên sau lưng bà, "Sao Charles không ở bên cạnh bà?" "......" Lập tức bước chân của La Kỳ hơi khựng lại, trên gương mặt mỹ lệ ung dung thoáng có vẻ chột dạ. "Charles là quản gia riêng của bà, từ trước đến giờ gần như không rời khỏi bên người bà, ông ta hiện tại đâu rồi?" Cung Âu lạnh lùng hỏi. La Kỳ cấp tốc thu lại vẻ mặt chột dạ của mình, quay đầu lại mỉm cười nói, "Ông ấy bị bệnh, nên xin ta nghỉ một thời gian để dưỡng bệnh, ta đã phê chuẩn." "Thật không?" Cung Âu lạnh giọng hỏi ngược lại, ánh mắt mang theo vẻ dò xét, không biết là đã tin hay chưa. "Đương nhiên, ta có gì mà phải giấu." La Kỳ nói. "Vậy sao đột nhiên bà lại hủy bỏ kế hoạch đi du lịch với cha?" Cung Âu bước hai bước đi tới trước mặt bà, đôi mắt hung hổ dọa người trừng bà, "Mẹ, xin bà hãy thành thật nói cho tôi biết." La Kỳ bị khí thế quyết đoán trên người con trai ép trở nên yếu thế, bà không khỏi lùi ra sau hai bước, ánh mắt khẽ run, nói rằng, "Đó là vì cha con mới mua một nhà máy rượu, nên phải vội vàng xử lý chuyện ở nhà máy đó." Lý do chính đáng, không thể chê vào đâu được. "..." Cung Âu nhìn chằm chằm vào bà, không nói câu gì, môi mỏng khẽ nhếch lên, mặt lạnh như băng tuyết, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì. "Đi thôi, con yêu, chúng ta trở lại, nếu cha con nhìn thấy con trở về nhất định sẽ rất vui." La Kỳ mỉm cười nói, vội vàng chuyển chủ đề trở lại. Bà không muốn thảo luận chuyện của Thời Tiểu Niệm với Cung Âu, càng không muốn nhìn thấy Cung Âu nổi giận vì Thời Tiểu Niệm. Nghe vậy, Cung Âu bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, lạnh lùng, "A." "......" La Kỳ ngơ ngác nhìn về phía hắn. "Tôi sẽ trở về với bà." Cung Âu nhìn chằm chằm vào bà, nói ra từng chữ một, "Cho đến khi tìm được Thời Tiểu Niệm, tôi sẽ đi theo bà." Gương mặt La Kỳ hơi trở nên cứng đờ, nhìn Cung Âu, "Ta nói rồi, ta không bắt Thời Tiểu Niệm." "Không phải bà vẫn ghét con trai không giành thời gian ở cùng bà sao, hiện tại tôi có thời gian, tôi sẽ ở bên bà!" Cung Âu nói. Một ngày không tìm được Thời Tiểu Niệm, hắn sẽ ở bên cạnh bà một ngày; một năm không thấy được, hắn sẽ đi theo một năm; cả đời không thấy được, hắn sẽ đi theo cả đời. Khóe mắt La Kỳ hơi co giật, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, "Ta đương nhiên hoan nghênh con có thời gian ở bên cạnh ta, chỉ là, con không cần phải xử lý công việc ở N.E sao?" "Mặc kệ." Cung Âu nói thẳng. "..." La Kỳ nhíu mày nhìn hắn, không nói câu gì, đi về phía trước. Cung Âu theo sát bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận