Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm

Tổng tài tại thượng (full truyện chữ) - Thời Tiểu Niệm - Chương 272: Bóng lưng của hai người (length: 9965)

"Editor: Yuhina Mona không hề tức giận, sải bước về phía trước, đi tới trước bàn làm việc của Cung Âu, giọng nói trong trẻo vang lên, "Là một bác sĩ chuyên nghiệp, tôi nghĩ mình cần phải nhắc nhở Cung tiên sinh, loại hành vi này là biểu hiện của việc không có sự tin tưởng với bạn gái của mình, giả sử nếu có người theo đuổi nửa kia của mình, anh nên lấy đó làm tự hào."
"Cút."
Cung Âu trừng mắt cô ta, trực tiếp phun ra một chữ.
"…" Thời Tiểu Niệm im lặng.
"Tôi nói thật, tôi nghĩ Tiểu Niệm rất yêu anh, mặc kệ có bao nhiêu người theo đuổi cô ấy, cô ấy vẫn luôn yêu anh, anh phải tin tưởng vào điều này." Mona nhẹ nhàng khuyên nhủ, không hề có chút tức giận, "Từ bây giờ anh phải học cách tin tưởng Tiểu Niệm, Cung tiên sinh."
"Cô có tin bây giờ tôi đuổi việc cô không?"
Cung Âu lạnh lùng nói, mặt không chút do dự.
"Cung tiên sinh chẳng phải muốn chữa chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng sao?" Mona hỏi, "Trong quá trình chữa bệnh, e là tôi sẽ nói ra những điều mà Cung tiên sinh không muốn thay đổi."
"…" Đôi mắt Cung Âu âm trầm, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ không mấy dễ chịu.
Chữa khỏi. Nhẫn. Hắn phải nhẫn một khoảng thời gian nữa.
Thời Tiểu Niệm nhìn hai người đối đầu gay gắt, bắt đầu hòa giải, "Đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đi ăn thôi."
Lúc này hai người kia mới không tiếp tục ồn ào nữa. Mona theo dõi bọn họ một khoảng thời gian, bởi vì quá mức thân cận với Thời Tiểu Niệm, nên mỗi ngày đều bị Cung Âu đề phòng như đề phòng người đồng tính, hầu như ngày nào Mona cũng phải lên ghế phát hiện nói dối một lần, để kiểm tra định hướng của mình. Hầu như mỗi ngày Thời Tiểu Niệm đều phải xem sự thay đổi của hắn, có những lúc hai người kia tranh luận không ngừng về những vấn đề mà Cung Âu không chấp nhận thay đổi, cuối cùng cô đều phải đi ra hòa giải. Thời Tiểu Niệm thật muốn nói cô là một phụ nữ có thai không làm phiền ai, tại sao mỗi ngày đều phải đứng giữa hai người bọn họ.
Trên thực tế thì Cung Âu cũng không sa thải Mona, hắn hiểu rõ, không có người nào dám đảm bảo nhất định có thể chữa khỏi cho hắn, ngoại trừ Mona.
"Tiểu Niệm, nhìn tôi gọt táo đẹp hay xấu, cô ăn không?" Sau khi ăn xong bữa sáng, Thời Tiểu Niệm chuẩn bị ra khỏi nhà bếp, Mona liền nhiệt tình đưa cho cô một quả táo.
"Cảm ơn." Thời Tiểu Niệm vừa muốn nhận, đã thấy quả táo này bị người ta gạt đi, trực tiếp bay ra ngoài, lăn xuống đất.
"Tôi phát hiện cô càng ngày càng có nhiều hành động lấy lòng phụ nữ của tôi, cô muốn chết hả?" Cung Âu đi tới, đôi mắt đen âm trầm trừng mắt về phía Mona, sắc mặt kém đến cực điểm.
"Tôi và Tiểu Niệm là bạn tốt." Mona nói, tỏ vẻ mình không có vấn đề gì.
"Tôi cho cô biết, cô an phận một chút cho tôi." Cung Âu lạnh lùng trừng Mona, ôm Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm được Cung Âu ôm rời đi. Mona đuổi theo phía sau bọn họ, "Đúng rồi, Cung tiên sinh, tôi đã kiểm tra thời gian biểu một chút, chiều hôm nay sau cuộc họp lúc 3h anh có thời gian riêng tư, chúng ta đi leo núi đi."
"Leo núi?" Thời Tiểu Niệm dừng bước lại, ngạc nhiên nhìn về phía Mona.
"Đúng vậy." Mona gật đầu, "Tôi phát hiện địa điểm hoạt động của hai người rất cố định, không phải tham gia hoạt động, thì là ở N.E, hoặc là ở nhà, điều này không tốt lắm, chúng ta nên tiếp xúc nhiều với thiên nhiên."
"Không được." Cung Âu trực tiếp phủ quyết, con ngươi đen lạnh lẽo trừng mắt về phía Mona.
"Tại sao không được?" Mona nghi hoặc hỏi, "Cung tiên sinh, anh cứ chống cự tất cả các đề nghị của tôi như vậy thì làm sao có lợi cho việc trị liệu?"
Hai người họ lại bắt đầu tranh luận rồi. Thời Tiểu Niệm lại phải đi lên hòa giải, ôn nhu nói, "Không phải vấn đề của Cung Âu, là tôi, tôi không thể leo núi, bởi vì tôi mới mang thai gần hai tháng mà thôi." Nhìn cô bình thường như vậy vận động một chút thì vẫn được, nhưng không thích hợp để đi leo núi.
"Honey, cô mang thai?" Mona kinh ngạc nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trong đôi mắt màu xanh lam tràn ngập vẻ khó tin, tay che miệng.
"Cô gọi ai là honey?" Sắc mặt Cung Âu cực kỳ khó coi, đặc biệt muốn cho Mona một đạp.
"Tuyệt vời quá, Tiểu Niệm, cô mang thai, thế mà tôi lại không biết." Mona vui mừng, tiến lên muốn ôm lấy Thời Tiểu Niệm, bị Cung Âu gạt bỏ không thương tiếc.
"Xin lỗi, ta không cố ý không nói." Thời Tiểu Niệm có chút áy náy nói.
Mona không phải ở tại đế quốc pháo đài, sáng đi tối về, là đi làm việc, nên thời điểm cô ốm nghén Mona không thấy được.
"Đây thực sự là tin tốt." Mona kích động nói bằng tiếng Anh, vui mừng nhìn Thời Tiểu Niệm, "Tiểu Niệm, làm mẹ là chuyện hạnh phúc nhất của phụ nữ, cô chính là đang trải nghiệm thời gian hạnh phúc nhất trong đời người. Chúc mừng cô."
"Cảm ơn." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.
Cả ngày hôm đó, Mona đều chìm đắm trong tin tức Thời Tiểu Niệm mang thai, không ngừng tán gẫu cùng cô về đề tài bảo bảo, nhưng hiển nhiên Cung Âu không muốn nghe đến. Hai người lại cãi vã, làm cho Thời Tiểu Niệm đau đầu. Thời Tiểu Niệm cảm giác những ngày qua công việc của cô là nghe hai người cãi nhau, sau đó cô lại đi khuyên can.
Mona kiên quyết muốn Cung Âu đi leo núi, sau cuộc họp lúc 3 giờ, Mona cứ lẽo đẽo phía sau Cung Âu nói, "Cung tiên sinh, anh không thể lúc nào cũng mang Tiểu Niệm theo, chung quy hai người phải có một chút không gian riêng tư chứ."
"Không cần." Cung Âu nắm tay Thời Tiểu Niệm không buông ra, đi về phía trước.
"Leo núi là hoạt động rất lành mạnh, sau khi leo đến đỉnh núi còn có thể nhìn thấy phong cảnh rất đẹp, khiến cho lòng người thoải mái, có thể giúp anh loại bỏ mọi phiền não trong guồng quay cuộc sống, không đến nỗi mỗi ngày đều cáu kỉnh như vậy." Mona kiên quyết không bỏ cuộc.
Thời Tiểu Niệm rốt cuộc biết, tỷ lệ thành công trăm phần trăm của Mona là từ đâu mà tới, cô ta hoàn toàn không biết hai chữ "lùi bước" viết như thế nào.
"Tôi không cần." Cung Âu không chịu phối hợp.
"Anh mau chóng trị hết, sau này bảo bảo sinh ra, anh cũng có thể giáo dục bảo bảo tốt hơn, làm bạn với Tiểu Niệm mà." Mona nói nhiều đến nỗi cổ họng có chút khàn khàn, "Lẽ nào anh muốn cả ngày nổi nóng với bọn họ?"
Dứt lời, Thời Tiểu Niệm rõ ràng cảm giác được tay Cung Âu nắm chặt lại. Cô nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu dừng bước, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ nghiêm nghị, ánh mắt âm lãnh, môi mỏng mím chặt, nắm tay Thời Tiểu Niệm càng lúc càng chặt.
Mona nói nhiều câu vô ích như vậy, cuối cùng lại nói ra câu này như dao đâm trí mạng.
"Tôi đi với cô." Cung Âu xoay người, lạnh lùng nhìn về phía Mona.
"Hô." Mona thở phào nhẹ nhõm.
Núi Ô. Núi Ô nằm sừng sững ở một góc của S thị, ngọn núi cao chót vót, lúc này cả ngọn núi được ánh tà dương phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, từ xa nhìn lại, cây cối trên núi xanh ngắt, đẹp không sao tả xiết.
Xe chạy đến dưới chân Núi Ô thì dừng lại, mấy chiếc xe sang trọng dừng ở chỗ này.
"Thiếu gia, đã dùng thời gian nhanh nhất để đưa khách du lịch trên núi Ô rời đi rồi." Phong Đức đứng ở một bên nói.
Thiếu gia lúc nào cũng phải đảm bảo sự riêng tư, không thể để cho người nào tùy tiện chụp ảnh hay quay video, tiết lộ hành tung.
"Ừ." Cung Âu lạnh lùng đáp một tiếng, đẩy cửa xe ra xuống xe, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đứng dưới chân núi nhìn Núi Ô ngay trước mắt, bỗng dưng cảm giác được ai đó đang nhìn mình, cô quay đầu, đã thấy Cung Âu đang từ trong xe đi ra, đôi chân thon dài thẳng tắp, mặc đồ thể thao màu xám nhã nhặn, màu xám nhạt khiến cho cả người hắn có vẻ trẻ trung hơn, lại thêm mấy phần nho nhã. Ánh tà dương chiếu xuống người hắn, như làm hắn ôn hòa hơn. Dưới ánh chiều tà khuôn mặt của hắn có vẻ đặc biệt tuấn tú, đường nét tinh tế như điêu khắc, đôi mắt đen kịt sâu thẳm, hướng về phía cô, có loại ảo giác như khoác lên lớp hào quang tiến đến.
"…" Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, trong lúc nhất thời vẻ mặt như có chút si mê.
"Làm gì mà nhìn người đàn ông của em đến ngây dại ra như vậy?" Cung Âu đi tới trước mặt cô, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, khóe môi nở ra nụ cười tà khí.
Vừa mới mở miệng thì cái gì nho nhã, cái gì cảm giác khoác hào quang nhất thời bị quét sạch.
"Không có." Thời Tiểu Niệm không nói gì, nhìn hắn, đưa tay sửa sang y phục trên người hắn một chút, nói rằng, "Vậy em chờ anh ở dưới chân núi."
"Ừ." Tiếng nói Cung Âu trầm thấp đầy từ tính, đưa tay đeo một chiếc tai nghe vào tai cô, ra lệnh, "Không được phép bỏ xuống, nghe rõ chưa?"
"Món đồ gì vậy?" Thời Tiểu Niệm nghi hoặc, đưa tay liền muốn bỏ xuống.
"Không cho phép bỏ." Cung Âu tàn nhẫn trừng cô, một tay đè đầu cô lại, một tay điều chỉnh tai nghe trong tai cô, bá đạo mở miệng, "Không cho phép bỏ xuống, nghe rõ chưa?"
"Nha, vâng." Thời Tiểu Niệm gật đầu, quay sang nhìn về phía bên cạnh.
Mona đang đứng ở bậc thang nơi chân núi làm động tác chuẩn bị, ung dung vặn người, đá chân lên, các động tác ở eo được cô ta thực hiện hết sức thuần thục.
"Các người xuất phát đi." Thời Tiểu Niệm nói, liếc mắt nhìn sắc trời, "Sắp tối rồi, đừng đi quá muộn, trời tối sẽ khó nhìn."
"Biết rồi." Cung Âu nâng mặt cô lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, nhìn lên nhìn xuống, nhìn xung quanh.
Thời Tiểu Niệm hoài nghi trên mặt mình có phải dính bẩn, mà hắn cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn hồi lâu, Cung Âu mới hài lòng buông tay ra, trầm giọng nói, "Em phải ở yên đây, không được đi lại lung tung."
Hắn vẫn không yên lòng để cô lại một mình.
"Biết rồi." Thời Tiểu Niệm nghe theo gật đầu, để hắn yên tâm rời đi.
Cung Âu chuyển ánh mắt trừng về phía Phong Đức, hướng về phía Thời Tiểu Niệm nói, "Em nhất định phải ở bên cạnh Phong Đức, lão già này đã học võ thuật, tuy rằng lớn tuổi, nhưng lúc cần thì vẫn dùng được." Từng xảy ra chuyện ở khách sạn, nên hiện tại ngoại trừ Phong Đức ra thì Cung Âu không thể tin ai khác.
"Phong quản gia còn biết võ thuật?" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía Phong Đức.
"Chỉ biết sơ sơ thôi." Phong Đức cười híp mắt đứng ở nơi đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận